"Nhiều một chút thì cũng không sao, nhưng đầu tư như vậy có chút ngu ngốc."
Cao Phong sờ sờ chóp mũi nói.
"Anh!"
Nam Phương Minh Nguyệt sửng sốt, giậm chân một cái, tức giận không nói thêm gì nữa.
Cô ta biết rõ tính cách của Cao Phong, nói thẳng ra chỉ là một con lừa ngoan cố! "Tôi chỉ là đưa ra ý kiến, còn quyết định là ở cô."
Cao Phong dừng lại, buông thõng bàn tay đang chặn Đổng Thái Minh.
Đổng Thái Minh im lặng hai giây rồi cất thẻ ngân hàng vào trong túi ra, nói: "Anh Vũ, em tin anh, trước hết cứ xem cái khác trước đã."
Nói xong, Đổng Thái Minh liên xoay người muốn rời đi.
Trong số những người xung quanh, một số người đang âm thầm lắc đầu, Đổng Thái Minh đã lãng phí cơ hội tốt rồi.
Chỉ dựa vào chuyện này mà Cao Vũ dám đề xuất ý kiến cho người khác? Nói đến chuyện đồ cố, những người bên cạnh không dám nhiều lời.
Không biết bao nhiêu người có mối quan hệ thân thiết, nhưng chỉ vì nhìn sai một món đồ cổ mà tiêu tốn mất mấy chục tỷ, kết quả tình bạn hai người tan đàn xẻ nghé.
Vì vậy, trong mắt mọi người cách làm của Cao Phong vào lúc này chính là biểu hiện không hiếu nhân tình thế thái.
Vê phần Cao Phong chắc chắn một trăm phần trăm rằng đây là đồ giả, nói thẳng ra chỉ là một trò cười cho mọi người.
Bởi lẽ, có những người dù đã có thâm niên năm, sáu năm trong việc nghiên cứu đồ cổ còn không dám chắc chắn một trăm phần trăm tính thật giả của các món đồ cố nữa là.
Mà trong giây lát, càng có thêm nhiều người tập trung đến, chuẩn bị câm lấy lọ thuốc hít.
"Đợi đãi Tôi muốn lọ thuốc hít đó!"
Đột nhiên, Dương Tuấn Minh hô lên một tiếng rồi cất bước đi thắng đến.
Qua một lúc lâu, vết sưng tấy trên gương mặt anh ta khi bị Cao Phong đánh đã bớt sưng không ít.
Thấy Dương Tuấn Minh định ra tay, không ít người lùi về phía sau.
"Ha ha, Đổng Thái Minh ơi Đổng Thái Minh.
Dù sao anh ta cũng chỉ là một tên đua xe, sao anh lại dám tin tưởng rằng anh ta hiểu biết về những thứ đồ cổ này chứ?"
"Anh không muốn thứ đồ tốt này, vậy thì để nó cho tôi."
Dương Tuấn Minh cười đắc ý rồi nhanh chóng lấy thẻ ngân hàng ra để thực hiện giao dịch tại chỗ.
"Tôi không thích, không được sao?"
Vẻ mặt Đổng Thái Minh có chút u ám.2084650_2_25,60
Bây giờ anh ta có Nam Phương Minh Nguyệt hậu thuẫn phía sau, vậy thì không cân phải sợ Dương Tuấn Minh nữa.
"Ha ha, tốt lắm! Một chút nữa tôi lấy được rồi thì đừng có hối hận."
Dương Tuấn Minh cười chế nhạo một tiếng.
Sau đó, Dương Tuấn Minh trả bốn tỷ tại chỗ.
Đồng thời, hợp đồng phải được ký kết dưới sự chứng kiến của các nhân viên của Hiệp hội đồ cổ.
Để về sau khi giám định ra giá trị thật của món đồ cố tránh xảy ra chuyện hối hận, tranh chấp giữa hai bên mua bán.
Chỉ cần hợp đồng đã được được ký kết thì lọ thuốc hít hoàn toàn là thuộc quyền sở hữu của Dương Tuấn Minh.
Dù giá trị thực của nó là bốn trăm triệu hay bốn mươi tỷ thì cũng không liên quan gì đến người bán trước đây.
Đây là loại hình mua bán có tính chất cờ bạc.
Hết lần này đến lần khác, càng có thêm nhiều người hứng thú với loại hình này.
Nam Phương Minh Nguyệt không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ ghi nhớ số thứ tự của lọ thuốc hít này, là số sáu.
Phải đợi đến khi các chuyên gia của Hiệp hội đô cố thẩm định thì mới biết chäc chắn được tính thật giả của lọ thuốc hít này.
Nam Phương Minh Nguyệt tự hỏi, thực sự cô ta cũng cảm thấy Cao Phong đang nói linh tinh.
Màu sắc và chế tạo thủ công của chiếc lọ hít này thực sự trông rất giống đồ thật! Đổng Thái Minh mặc dù không nói, nhưng vẫn sờ sờ chóp mũi, trong mất hiện lên vài ý tiếc nuối.
"Cậu cứ tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu."
"Bên kia có một đôi ngọc âm dương, đẳng kia một chiếc đĩa sứ, cậu có thể lấy hết"
Cao Phong vươn tay vỗ vỗ vào vai Đổng Thái Minh, vừa nói vừa chỉ vào hai món đồ cách đó không xa.
"Phì"
Nghe thấy điều này, Nam Phương Minh Nguyệt cuối cùng cũng không thể nhịn được cười được nữa.
Trong lòng cô cuối cùng cũng chắc chắn, cái tên Cao Phong này toàn nói mấy thứ ba lăng nhăng.
Những thứ đồ cổ này cần được các chuyên gia trong Hội đồng đồ cổ thẩm định, kiểm tra kỹ lưỡng bằng cách tự tay cảm nhận, tận mắt xem xét, đánh giá rồi mới đưa ra kết quả chính xác được.
Mà Cao Phong thì sao, ở khoảng cách xa vài mét, anh nhìn liếc qua một cái là có thể phán đoán được đồ thật đồ giả? Đây không chỉ là một trò đùa không thôi, mà nói thẳng ra là một trò đùa ở tầm quốc tế.
Dù sao thì Nam Phương Minh Nguyệt không tin rằng Cao Phong lại có năng lực tài giỏi như vậy.
"Anh Vũ, nhìn giống giả lắm! Màu sắc của hai thứ đồ đó nhìn qua thì chả ra làm sao cả!"
Đổng Thái Minh liếc mắt, gãi gãi đầu nói.
"Đi hỏi giá cả đi"
Cao Phong vừa nói vừa đi về bên đó.
Kết quả là đôi ngọc âm dương có giá là bảy tỷ, còn chiếc đĩa sứ có giá lên tới 9 tỷ.
Xét cho cùng, ở đây đều là những người có sự yêu thích đồ cổ.
Họ cũng không phải là những kẻ đốt đặc cán mai, không biết tý gì về đô cổ, vậy nên những người năm giữ những món đồ cổ này cũng không dám rao giá lên trời.
Quan trọng là, Cao Phong có thể nhìn rõ, thực ra trong lòng những người sở hữu những món đồ cổ này cũng đang đánh cược.
Chính vì họ cũng không chắc chắn về tính thật giả của món đồ cổ mình sở hữu nên mới lấy nó để giao dịch.
Nếu có thể chắc chắn một trăm phần trăm đó là hàng đồ thật, vậy thì hà tất phải giao dịch tại chỗ này? Chỉ cần đến Hiệp hội đồ cổ để thẩm định thì không phải giá trị sẽ tăng lên gấp mấy lần hay sao? Vì vậy, quá trình giao dịch đồ cổ này nói trắng ra cũng không khác gì so với đá cờ bạc.
Những người bán đá chính họ cũng không biết liệu bên trong hòn đá mình bán có phải là ngọc quý hay đá thô hay không.
Nếu anh ta có thể biết thì chắc chắn sẽ không nỡ bán đi.
"Anh Vũ, chúng ta lấy cả hai cái này sao?"
Đổng Thái Minh do dự hỏi.
"Lấy đi, giá này cũng được đấy."
Cao Phong gật đầu.
"Anh điên à? Bỏ ra gần hai mươi tỷ chỉ để mua hai thứ này sao?"
Nam Phương Minh Nguyệt lập tức nhảy ra ngăn chặn.
"Chà chà, cô Minh Nguyệt, cô không nên nói lời như vậy."
Người sưu tập sở hữu hai món đồ cổ đó đỏ mặt nói.
Nam Phương Minh Nguyệt liếc nhìn bọn họ, sau đó hạ giọng nói: "Hai thứ này, vừa nhìn qua là biết là đồ cận đại, giá cả nhiều nhất cũng chỉ đến mức 200 triệu đổ lại, anh còn định bỏ ra gần hai mươi tỷ để mua sao?"
"Cô có chắc hai món đồ này đều là hàng giả không?"
Cao Phong liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.
"Tôi...
Nam Phương Minh Nguyệt nghe xong thì khẽ giật mình, bèn hỏi ngược lại: "Vậy thì anh có thể chắc chắn rằng hai món đồ này là hàng thật không?"
"Tôi có thể."
Cao Phong bình tĩnh đáp.
"Cứ chém gió đi!"
Nam Phương Minh Nguyệt "Hừ"
lạnh một tiếng, tức giận xoay người rời đi.
Vũ Hoàng Lê im lặng không nói, cẩn thận xem xét hai thứ này, nhưng trong lòng cũng có chút nghi ngờ.
Ông ta cũng không biết tại sao Cao Phong lại chắc chắn hai thứ này là đồ thật.
"Cái này..."
Đổng Thái Minh do dự ba giây, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Liều một phen, xe đạp trở thành xe máy! Một canh bạc, xe Santana trở thành Land Rover! Mua đi!"
Nói xong, Đổng Thái Minh lập tức rút thẻ ngân hàng ra.
"Cậu cứ làm đi! Tiền tiêu vặt hết rồi, đừng có mà hỏi mượn chị."
Nam Phương Minh Nguyệt đứng bên cạnh cô, vòng tay trước ngực, "Hừ"
lạnh một tiếng.
"Chị họ, em tin anh Vũ một lần, không phải chỉ là 20 tỷ thôi sao? Mual"
Đổng Thái Minh tự cổ vũ, động viên bản thân rồi bắt đầu giao dịch.
"Cậu! Cậu cùng Cao Vũ náo loạn gì đó?"
Nam Phương Minh Nguyệt nghiên răng nghiến lợi, dậm chân tại chỗ, "Hừ"
một tiếng.
Thấy bên này bắt đầu giao dịch thì, những người xunh quanh cũng quây lại xem Bộ ngọc âm dương giá bảy tỷ, chiếc đĩa sứ có giá chín tỷ.
Dù vậy nhưng Đổng Thái Minh cũng không bị bất cứ ai làm cho ảnh hưởng.
Cậu ta lập tức quẹt thẻ trả mười sáu ty.
"Ôi má, Đổng Thái Minh, cậu được đấy, ha ha ha..."
"Từ bỏ một lọ thuốc hít đồ thật để bỏ ra mười sáu tỷ mua hai thứ đồ như vậy sao?"
Tiếng cười khinh khinh của Dương Tuấn Minh lại vang lên.