RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Suy cho cùng, hầu hết những người đến đây tham dự đều là những người cực kỳ thích sưu tập đồ cổ.

Rất nhiều người đều đã từng dựa vào đồ cổ mà trở nên giàu có, vì vậy mà họ sẵn sàng bỏ ra số tiền khổng lồ cho những món đồ cố này.

Hơn nữa những món đồ này đều đã được Hiệp hội đồ cổ giám định qua và đảm bảo đó hoàn toàn là đồ thật, thế nên bọn họ càng dễ dàng ra giá mà không có chút lo lắng nào.

Bởi tất cả mọi người đều biết, từ trước đến nay Hiệp hội đồ cổ ở thị trấn bi*n đ*ng vẫn luôn có một quy tắc không thay đổi.

Nếu như những món đồ cổ đã từng được bọn họ giám định qua mà sau đó lại bị phát hiện ra là đồ giả thì bọn họ sẽ đền bù lại với số tiền gấp 10 lần.

Chỉ cần có được giấy chứng nhận giám định thì cũng đồng nghĩa với việc món đồ cổ đó có một tấm thẻ bảo hiểm kép.

Cũng có nghĩa là một khi đã qua tay bọn họ thì sẽ chỉ có lãi mà không có lỗ.

Chính vì vậy, mọi người đều đang tranh nhau đấu giá, chỉ Sợ rằng sẽ có người mang món đồ có giá trị đi mất.

Cuối cùng, món đồ gốm sứ men xanh đầu tiên đã được bán với giá 560 tỷ.

Món đồ sứ thứ hai có giá hơn 1300 tỷ cũng đã được giao dịch thành công.

Chỉ với hai món đồ đó, Vũ Hoàng Lê đã có trong tay số tiền khoảng 1900 tỷ.

Rất nhiều người đều đang cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.

Chỉ bỏ ra mấy chục tỷ để mua đồ nhưng trong thoáng chốc đã thu lại được gần hai nghìn tỷ.

Quả thật là còn nhanh hơn cả nhặt được tiền! Nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều hiểu rằng những chuyện như thế này là rất bình thường.

Những thứ như đồ cố và đá cờ bạc có thế khiến con người ra phát tài hoặc phá sản chỉ trong một đêm.

Nói cách khác, nếu như số tiền mấy chục tỷ để mua một món đồ cổ là toàn bộ tài sản mà Vũ Hoàng Lê có, nhưng ngay sau đó ông ta lại phát hiện ra nó chỉ là một món đồ giả, vậy thì chắc chắn ông ta sẽ bị phá sản đến nhà tan cửa nát.

Vì thế những chuyện như thế này phần lớn đều dựa vào may mắn và cũng cần phải biết nắm bắt cơ hội, còn những người khác cũng chỉ có thể thâm ngưỡng mộ, ngoài ra không thể làm được gì khác.

Vũ Hoàng Lê mang về được gần hai nghìn tỷ tiền mặt, không ngừng cảm thấy xúc động.

Có một khoản tiền lớn như vậy, ông ta chắc chắn sẽ có thể mở rộng thêm Tập đoàn Vũ Nặc và Bất động sản Thịnh Thăng của ông ta.

"Cậu Vũ, tôi thật sự phục cậu sát đất!"

Vũ Hoàng Lê nói ra những lời từ tận đáy lòng mình.

"Số tiền này đã đủ cho ông làm vốn chưa?"

Cao Phong mỉm cười, sau đó thấp giọng hỏi.2084659_2_25,60

"Trước mắt thì có thế đủ trong một thời gian."

Vũ Hoàng Lê liên trả lời.

"Được rồi, đợi lát nữa tôi sẽ giúp ông kiếm thêm một chút."

Cao Phong vuốt ve chiếc bát sứ trong tay, nói với giọng đầy tự tin.

Vũ Hoàng Lê cũng nhìn theo chiếc bát sứ trong tay của Cao Phong, trong lòng ông ta không hê có chút cảm giác hoài nghi nào, trái lại vô cùng tin tưởng anh.

Lúc này, dựa vào sự am hiểu về đồ cổ của mình, Cao Phong đã thực sự chinh phục được tất cả mọi người.

Có lẽ hiện giờ Cao Phong có chỉ vào một hòn đá và nói nó chính là một viên ngọc quý thì chắc chắn vẫn sẽ có rất nhiều người tranh nhau đến đấu giá.



Đây chính là sức mạnh của uy quyên! Chắc chắn sau đêm nay sẽ có rất nhiều nhà sưu tầm đồ cổ ở thị trấn bi*n đ*ng đều khác ghi trong lòng cái tên Cao Vũ này.

Nếu như có thể kết thân với cái người tên là Cao Vũ này, sau này còn phải sợ sẽ mua phải đồ giả sao? Rất nhanh sau đó, những người tham dự ở đây đều tự mình mang những món đồ của mình đi giám định lại một lần.

Cũng có những người mang suy nghĩ tiền tài thì không nên để lộ ra ngoài nên lựa chọn không giám định.

Dù sao thì mỗi người mỗi khác, suy nghĩ và quan điểm của từng người không giống nhau, đây là điều không thể ép buộc được.

Toàn bộ những người ở đây đều trông có vẻ chưa được ổn định hoàn toàn, tâm trạng vẫn còn đang thấp thỏm không yên.

Lúc này, phần giám định cũng đã chuẩn bị đến hôi kết thúc, Trình Điểu Phong và hai chuyên gia giám định còn lại chỉ biết nhìn nhau và lắc đầu.

Trong ánh mắt của bọn họ còn thoáng có một tia thất vọng.

Đối với những người như bọn họ, việc nhìn thấy một món đồ quý thật sự có giá trị cũng giống như nhìn thấy đứa cháu trai đích tôn của nhà mình vậy.

Dù sao thì vào Ngày hội giám định và triển lãm đồ cố lần trước đã từng có một món đồ cổ mang giá trị lên đến 2000 tỷ.

Thế nhưng lần này cao nhất cũng chỉ có hai món đồ sứ kia của Vũ Hoàng Lê.

Tuy rằng giá trị của những món đồ khác cũng không phải là thấp, nhưng xét cho cùng thì cũng không phải là quá cao.

Vì thế nên cả ba người đều cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Còn có món đồ nào muốn được giám định nữa không? Nếu không còn nữa thì chúng ta sẽ bắt đầu vào phần tiếp theo, đó là đánh giá đồ cổ tại chỗ."

Trình Điểu Phong từ từ đứng dậy và thông báo tới mọi người.

Nói đến đây, trong lòng Trình Điểu Phong cũng có chút mong đợi.

Lần đánh giá cuối cùng này mới chính là điểm nhấn của ngày hội.

Bởi vì toàn bộ những món đồ có thể được ở lại đến cuối cùng để trưng bày đều là những món đồ quý của những người có thế lực vô cùng lớn mạnh ở thị trấn bi*n đ*ng này.

Trong số tất cả những món đồ cổ này chắc chắn sẽ có món vô cùng có giá trị.

Toàn bộ những người tham dự cũng vô cùng mong chờ phần đánh giá này.

Bọn họ đều hiểu rằng đây mới là phần quan trọng nhất của Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ.

Mỗi người tham dự đều có tư cách đánh giá, phân tích và bày tỏ ý kiến của riêng mình về những món đồ cố ở đây.

Hơn nữa, nếu như lời đánh giá của bọn họ được Hiệp hội đồ cổ công nhận thì rất có thể họ sẽ được gia nhập và trở thành một trong những hội viên của Hiệp hội này.

Uông Minh Đức kia cũng đã thể hiện được mắt nhìn chính xác, những kiến thức sâu sắc của mình vẽ đồ cố vào lân đánh giá trong Ngày hội giám định và triển lãm trước đó và ngay lập tức được Trình Điểu Phong để mắt tới.

Ông ta đã quyết định kết nạp Uông Minh Đức vào Hiệp hội đô cổ.

Chính vì điều này mà địa vị của Uông Minh Đức cũng đã được tăng lên gấp mười lần.

Vì vậy, lần đánh giá này chính là cơ hội hiếm có đế tất cả mọi người có thể thể hiện sự hiểu biết của mình về đồ cổ.

"Ờm...

Cậu kia, tôi...

À, không phải...



Cậu...

Cái bát sứ của cậu...

Không giám định sao?"

Đột nhiên Cao Phong nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau lưng.

Đây chính là ông Tống - chủ nhân ban đầu của cái bát sứ này.

Lúc này, ông ta nhìn Cao Phong với dáng vẻ thấp thỏm, trong lòng đầy những nghi hoặc.

"Ừm, tôi đang định mang nó đi giám định đây"

Cao Phong đáp lại ông ta, chuẩn bị đứng dậy.

Còn về chuyện tại sao ông Tống lại có mặt ở đây, Cao Phong hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào.

Với tư cách là người chủ sở hữu của món đồ cổ, ông ta hoàn toàn có thể đến tham dự ngày hội này.

"Cao Vũ, cậu không cần giám định chiếc bát mẻ đó sao?"

Còn không đợi Cao Phong đứng dậy, Dương Tuấn Minh đã nói với giọng điệu đây khinh thường.

Dương Tuấn Minh vừa nói xong, những người khác cũng bắt đầu để ý tới chuyện này.

Vừa vồi tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy Cao Phong đã bỏ ra số tiền là 60 tỷ để mua lại một cái bát sứ đã sứt mẻ.

Quan trọng là chiếc bát đó thật sự trông rất xấu xí, cho nên không ai thèm để mắt đến nó.

Bây giờ Dương Tuấn Minh lại nhắc tới chuyện này, gợi lên sự hứng thú của tất cả những người có mặt tại đây.

"Đúng vậy, không phải cậu Cao Vũ kia đã giành về một chiếc bát sứ vô cùng bình thường sao?"

"Lúc đó tôi cũng nghĩ rằng đó chỉ là một cái bát sứ bình thường, nhưng mà bây giờ dựa vào trình độ của cậu cậu ấy thì xem ra chiếc bát sứ đó không hề tầm thường."

"Đúng thế, biết bao nhiêu món đồ cổ giá trị như vậy mà chẳng có món nào lọt được vào con mắt của cậu ấy.

Xem ra chiếc bát sứ đó chắc chắn có giá trị vô cùng cao."

Giờ đây tất cả mọi người đều tin tưởng tuyệt đối vào mắt nhìn đồ của Cao Vũ.

Cũng không biết từ khi nào mà mọi người đã thay đổi cách xưng hô với Cao Phong từ cái tên Cao Vũ thành cậu Vũ.

Điều đó cho thấy biểu hiện hôm nay của Cao Phong thực sự đã khiến không ít người phải nể phục.

Nghe thấy những lời bàn luận ở phía dưới khán đài, Trình Điểu Phong và hai chuyên gia giám định kia cũng hơi bất ngờ.

Lễ nào còn có món đồ cực kỳ có giá trị mà họ chưa giám định hay sao? Nhìn thấy chàng thanh niên trẻ tên Cao Vũ kia, ba người bọn họ cảm thấy rất có hứng thú, liên quay trở lại chỗ ngồi.

"He he, những món đồ ở đây đều là thật, không có nghĩa chiếc bát sứ này cũng là thật."

"Tôi dám lấy kiến thức về đồ cổ mà tôi đã học suốt ba năm qua ra để đảm bảo, chắc chắn chiếc bát sứ đó chỉ là một thứ đồ bỏ đi mà thôi!"

Dương Tuấn Minh nói, sau đó liên nở một nụ cười cười chế nhạo.

Nghe những lời này của Dương Tuấn Minh, rất nhiều người đều không nhịn được cười.

Kiến thức ba năm về đồ cổ ấy à? Anh ta dùng kiến thức ba năm về đồ cổ của mình để đổi lấy bảy món đồ giả sao? Nếu như thầy giáo dạy Dương Tuấn Minh nghe được những lời mà anh ta vừa nói chắc sẽ tức giận đến nỗi nôn ra ba lít máu mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi