Nhưng mà khi cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người Cao Phong, không ai dám nói thêm gì cả.
Ngay cả Dương Tuấn Minh, lúc này anh ta cũng hơi sợ hãi, nửa chữ cũng không nói nên lời.
"Có lẽ, có người có thể tạm thời lấy được từ trong tay tôi."
"Nhưng mà, đợi một thời gian nữa, Cao Vũ tôi chắc chắn sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần!"
Cao Phong nói thêm một câu nữa, trong những lời này ẩn chứa niềm tin mạnh mẽ, khiến người khác không dám nghi ngờ.
Anh có thể ngấp nghé đồ đạc của tôi, thậm chí có thể lấy đồ của tôi.
Nhưng, đây chỉ là tạm thời.
Cuối cùng đến một ngày nào đó, tôi sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần.
Nếu anh không tin, có thể thử xem.
Nhưng mà lúc này, không ai dám thử.
Chỉ có Vũ Hoàng Lê đang ngồi ở bên dưới là biết rõ, những lời này của Cao Phong không chỉ đang nói với mọi người, mà còn nói với cả chính bản thân anh nữa.
Thủ đô Hà Nội kia, cuối cùng sẽ có một ngày Cao Phong quay lại.
Những người thiếu nợ Cao Phong kia, cuối cùng cũng phải trả lại gấp trăm ngàn lần.
Đối với những lời này của Cao Phong, Vũ Hoàng Lê không nghỉ ngờ chút nào.
"Cao Vũ, mày đừng ép tao, mày có tin tao gọi điện thoại báo cảnh sát ngay bây giờ không?"
Dương Tuấn Minh nghiến răng nói.
"Râm!"
Nhưng Dương Tuấn Minh không ngờ rằng, Cao Phong còn chưa kịp nói gì, đột nhiên Trình Thanh Cẩn đã đập mạnh một cái xuống bàn."
"Thằng nhóc họ Dương kia, tôi thấy cậu muốn làm khó cho hiệp hội đồ cố của chúng tôi có đúng không? Nếu như cậu còn sinh sự vô cớ, có tin hiện tại tôi sẽ sai người ném cậu xuống biển không?"
Trình Thanh Cẩn gầm lên một tiếng, vài tên bảo vệ đang đứng trước cửa đồng loạt ùa vào.
Trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, gió lạnh đêm khuya và tiếng sóng biển bên ngoài ùa vào, mọi người trong đại sảnh đều cảm nhận được rất rõ.
Gió lạnh thổi vào cũng khiến Dương Tuấn Minh tỉnh táo lại.
"Chuyện này...
Chuyên gia Cẩn, tôi không có ý đó..."2084666_2_25,60
"Được rồi đừng nói nữa, cuộc đấu giá vẫn tiến hành bình thường, hiệp hội đồ cố chúng tôi cũng sẽ tham gia đấu giá."
"Nếu còn ai dám nhiêu loạn gây mất trật tự, sẽ bị ném vào trong biển, tôi muốn xem xem, có thế thực nào hoàn toàn không nể mặt hiệp hội đồ cổ chúng tôi."
Trình Thanh Cẩn xua tay cắt ngang lời Dương Tuấn Minh, sau đó ông ta tuyên bố tiếp tục buổi đấu giá.
Khóe miệng Dương Tuấn Minh giật giật, sau đó anh ta ngồi về chỗ của mình cả người đã hoàn toàn bị đả kích.
Nhưng lúc này không ai đến an ủi anh ta nửa câu.
Chẳng ai ngốc đến mức vì Xí nghiệp Dương Hoành mà đi đắc tội với hiệp hội đồ cổ cả.
Thậm chí rất nhiều người còn đang thầm mắng trong lòng, gã Dương Tuấn Minh này đúng là một thằng ngu.
Anh ta đã đắc tội với hiệp hội đồ cổ rồi, sau này Xí nghiệp Dương Hoành liệu có còn quả ngon để ăn không? "Đúng là ngu xuẩn, may mà trước đây tôi không bị anh ta lừa gạt dụ dỗ thành công."
"Nếu không, đúng là xấu hổ chết mất."
Nam Phương Minh Nguyệt lầm bầm một câu.
"Không sai! Trong lòng tôi chỉ có người đàn ông như Vũ thân mới xứng đáng với chị họ tôi."
Đổng Thái Minh nghiêm túc nói.
"Nói lung tung cái gì thế?"
Nam Phương Minh Nguyệt đạp cho Đổng Thái Minh một cái, cô ta mở miệng oán trách một câu, sắc mặt hơi đỏ lên.
"Tôi trả tám nghìn một trăm tỷ."
Lúc này đã có người bắt đầu đấu giá chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên.
Điều này khiến Cao Phong không nhịn được khẽ cảm thản một câu.
So về tài sản, người có tiên ở Thị trấn bi*n đ*ng này, thật sự giàu hơn Thủ đô Hà Nội rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là, trình độ say mê đồ cổ của những người này, khiến Cao Phong có chút kinh ngạc.
Vì một món đồ cổ mà bỏ ra mấy nghìn tỷ, chuyện này đúng là Cao Phong không thể hiểu được.
Nhưng mà đối với Cao Phong mà nói, giá cả càng cao càng tốt."Mười nghìn tỷ!"
"Mười hai nghìn tỷ!"
Chỉ một lát, mấy người giàu có đã bắt đầu ra giá không ngừng.
"Mười sáu nghìn tỷ!"
Đột nhiên Trình Thanh Cẩn đứng dậy, tăng một lúc bốn nghìn tỷ, nâng giá lên đến con số thiên văn.
Cái giá này vừa ra, không ai dám cạnh tranh tiếp.
Mặc dù đồ cổ có tốt, nhưng vẫn phải nghĩ đến số tiên bản thân có trước đã.
Dù có người muốn táng gia bại sản mua chiếc bát sứ này, nhưng tất cả tài sản mà bọn họ có, cũng không đủ mười sáu nghìn tỷ! Cho nên, bọn họ không thể không buông tha cho cơ hội lần này.
"Ông Cẩn, hiện giờ chúng ta không lấy ra được số tiền lớn như vậy..."
Một ông già khuyên nhủ.
Trình Thanh Cẩn xua tay, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Cao Phong nói: "Cậu Cao Vũ, hiệp hội đồ cổ chúng tôi, sẵn lòng trả giá mười sáu nghìn tỷ, để mua lại chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này."
"Nhưng mà tạm thời chúng tôi chỉ có thể đưa cho cậu tám nghìn tỷ, còn tám nghìn tỷ nữa, tôi sẽ nhanh chóng trả hết cho cậu, không biết như vậy có được không?"
Cao Phong có thể nhận ra được, Trình Thanh Cẩn thật sự rất thích chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này, ông ta rất muốn có được nó.
Nhưng khi nghe thấy những lời này, Cao Phong chỉ nhìn Trình Thanh Cẩn một cái mà không lập tức đồng ý.
Trình Thanh Cẩn vội vàng mở miệng nói tiếp: "Cậu Cao Vũ, ngoài số tiền mười sáu nghìn tỷ này ra, chúng tôi sẽ cho cậu trở thành hội viên vinh dự trọn đời của hiệp hội đồ cổ, cậu thấy thế nào?"
"A.
"Trời ơi!"
"Cả đời, hội viên vinh dự trọn đời..."
Ngay lập tức tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đều vô cùng khiếp sợ.
Nam Phương Minh Nguyệt cũng lập tức trợn tròn mắt nhìn Cao Phong, cô ta không biết phải nói sao nữa.
Gã nhà nghèo Cao Vũ này, vậy mà, vậy mà được Trình Thanh Cẩn coi trọng như thế? Hiệp hội đồ cổ được thành lập và phát triển nhiều năm như vậy rồi, đã trải rộng khắp các thành phố lớn nhỏ.
Cho dù chỉ là một hội viên bình thường của hiệp hội đồ cổ, cũng nhận được mức đãi ngộ rất cao ở tất cả các chi nhánh của hiệp hội đô cố trên cả nước.
Kia là hội viên vinh dự trọn đời đó, không biết còn cao cấp hơn so với hội viên bình thường bao nhiêu lần.
Có thể nói, chỉ cần Cao Phong lấy ra thân phận này, tất cả các thế lực ở Thị trấn bi*n đ*ng đều phải nể mặt anh ba phân.
Phải biết rằng, ngay cả Nam Phương An Khang, cha của Nam Phương Minh Nguyệt cũng chỉ là hội viên bình thường trên danh nghĩa của hiệp hội đồ cổ mà thôi.
Để giữ được vị trí hội viên bình thường này, hàng năm Nam Phương An Khang đều phải nộp cho hiệp hội đồ cổ vài chục tỷ tiền phí hội viên.
Cao Phong ngắm nghĩ một lát sau đó khẽ gật đầu.
Vừa kiếm được tiền, vừa kiếm được địa vị, lại còn tạo quan hệ với người khác, sao anh lại không làm chứ? "Được! Tốt lắm! Cảm ơn cậu Cao Vũ đã nể mặt tôi!"
"Ngoài những thứ này ra, bản thân Trình Thanh Cẩn tôi cũng sẵn lòng kết bạn với cậu Cao Vũ, làm bạn cả đời, cậu thấy thế nào?"
Trong lòng Trình Thanh Cẩn vô cùng vui vẻ.
"Đó là vinh hạnh của Cao Vũ tôi."
Cao Phong khiêm tốn đáp lời.
Sau đó rất nhanh Cao Phong đã nhận được tám nghìn tỷ.
Lấy được tiên rôi Cao Phong chậm rãi quay người đi xuống dưới.
Tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đều nhìn Cao Phong với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Ngoài hâm mộ về chuyện tiền tài ra, còn hâm mộ cả thân phận vô cùng vinh quang kia nữa.
Mãi cho đến khi Cao Phong ngôi xuống rồi, rất nhiều người vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía Cao Phong.
Nam Phương Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, trong lòng cô ta lúc này cũng rất phức tạp.
Trước đó khi Cao Phong ngồi bên cạnh, cô ta còn không có cảm giác gì.
Thậm chí cô ta còn cảm thấy kẻ nghèo nàn Cao Vũ này được ngồi chung với cô ta, chính là vinh hạnh của anh.
Nhưng mà hiện giờ, trong lòng cô ta lại có chút kính sợ.
Cô ta cảm thấy người đang ngồi bên cạnh mình, là một nhân vật có tên tuổi.
Trong lòng cô ta cũng không dám nói Cao Phong là kẻ nghèo nàn không có bối cảnh nữa.
Chỉ nói riêng thân phận hội viên vinh dự trọn đời của hiệp hội đồ cố thôi, Nam Phương Minh Nguyệt đã không thể sánh bằng rồi.
"Hừ, đúng là may mắn."
Tuy rằng trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt rất khiếp sợ, nhưng trên mặt cô ta vẫn mang vẻ khinh thường như trước.
"Chị họ, em nói cho chị biết, may mắn cũng là một loại thực lực đó."
"Hơn nữa chị cho rằng ông già Trình Thanh Cẩn kia là kẻ ngu sao?"
"Nếu như anh Vũ chỉ dựa vào vận may mới làm được tất cả những chuyện này, chắc chắn ông ta sẽ không cho anh Vũ thân phận hội viên vinh dự trọn đời."
Đổng Thái Minh rung đùi đắc ý nói.