RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Hừ! Tôi nói cho các người biết, các người bớt dùng thủ đoạn lại đi, kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn."

Cao Băng hút một hơi xì gà, trợn mắt nhìn hai người họ một cách lạnh lùng.

"Lân trước xí nghiệp Triệu Minh lừa gạt cậu chủ Bằng nên đã bị diệt trừ tận gốc khỏi Sài Gòn rồi."

Cố Minh Tuân cười hả hê, nói thêm một câu.

Nghe vậy, trong lòng Kiều Thu Vân vô cùng hoảng sợ.

Dù sao ở cái đất Sài Gòn này, xí nghiệp Triệu Minh này cũng được coi là một doanh nghiệp có tiếng, cũng là thành viên của thương hội Bảo Phong.

Nhưng lại bị Cao Bằng nói tiêu diệt thì lập tức tiêu diệt, vậy nên không ai dám cả gan hoài nghi sức mạnh và lá gan của Cao Bằng.

"Cậu chủ Bắng, làm sao mà tôi dám lừa gạt cậu chứ, chỉ là hai cô gái kia..."

Kiêu Thu Vân rụt rè e sợ liếc nhìn Cao Bằng một cái, muốn mở miệng ra nói chuyện.

"Im miệng cho tôi!"

Đột nhiên Cao Bãng vỗ bàn một cái, giơ tay ra chỉ thẳng vào lỗ mũi Kiều Thu Vân mà mắng: "Tôi nói cho bà biết một điều rằng sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn!"

"Hôm nay, một là tôi đưa Kim Tuyết Mai đi, hai là các người cút ra khỏi cái biệt thự này, các người hãy lựa chọn chính xác vào!"

Trong nháy mắt, Kiều Thu Vân trợn to hai mắt, nếu như bà ấy phải lưu lạc ở đâu đường xó chợ thì sẽ có chuyện gì xảy ra chứt "Cậu chủ Băng đừng vội mà, để tôi gọi điện thoại cho các cô ấy một lúc đã."

Kiêu Thu Vân vừa nói vừa run rẩy câm lấy điện thoại.

"Không cần gọi nữa, tôi đã quay lại rôi."

Đột nhiên ở bên ngoài cửa truyên đến một trận ôn ào, kèm theo là một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên.

Năm mươi vệ sĩ áo đen ở trong sân lập tức ngăn Kim Tuyết Ngọc lại.

Cao Băng quay đầu lại nhìn, lập tức mắt anh ta lập tức sáng lên, anh ta vội vàng xua tay một cái.

Đương nhiên là anh ta cũng biết Kim Tuyết Ngọc.

Lúc này, mấy chục vệ sĩ mới tránh người ra, mở ra một lối đi vào.

Kim Tuyết Ngọc nhìn thẳng, không để ý đến mấy chục vệ Sĩ đứng xung quanh, cô ta kéo theo một cái rương vào.

Soạt soạt.2087616_2_25,60

Xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe do cô ta kéo cái rương trên đất vang lên, còn có cả bước chân của cô ta nữa.

Phí trước là vực sâu, sau lưng là địa ngục.

Lúc này Kim Tuyết Ngọc biết rõ răng phía trước là núi đao biển nữa nhưng cô ta vẫn muốn làm một tấm bia đỡ đạn cho Kim Tuyết Mai và Cao Phong.

"Tuyết Ngọc, con..."

Kim Ngọc Hải trợn tròn mắt, ông ta không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Kim Tuyết Ngọc, trong mắt tràn đây sự đau lòng.

Ông ta tình nguyện mình chịu khổ cũng không muốn để cho hai cô con gái của mình quay lại đây! "Chậc chậc."

Cao Bằng sờ cẵm, quan sát Kim Tuyết Ngọc từ trên xuống dưới.



Càng nhìn anh ta càng cảm thấy hài lòng.

Dáng người của Kim Tuyết Ngọc không tệ, nhưng sắc đẹp của Kim Tuyết Ngọc tuyệt đối không tồi! Cao Băng đã điều tra rất rõ ràng về thông tin của hai chị em Kim Tuyết Mai.

Anh ta cũng điều tra rất rõ, đến mức biết cả việc Kim Tuyết Ngọc đã lớn đến từng này nhưng vẫn chưa từng có bạn trai.

Nói không chừng, nụ hôn đầu của cô ta vẫn còn đói Chờ sau khi bắt được Kim Tuyết Mai anh ta nhất định sẽ đá Kim Tuyết Mai một phát sau đó lại tới lắc lư trước mặt Kim Tuyết Ngọc.

Cao Bằng càng nghĩ về nó càng thấy thú vị.

"Tuyết Ngọc phải không? Mau ngồi xuống đấy!"

Cao Bảng cười cười, anh ta vội vàng mời Kim Tuyết Ngọc ngôi xuống, thái độ cực kỹ tốt.

Đương nhiên là Kim Tuyết Ngọc không khách sáo, ở trong nhà mình thì Cao Bằng tự coi mình là chủ nhân nhưng Kim Tuyết Ngọc lại không như vậy.

Nhưng mà Kim Tuyết Ngọc cũng biết rằng Cao Băng không giống với đám người Kim Nhạc Sơn.

Kim Tuyết Ngọc có thể cầm một con dao làm bếp dọa chạy đám người Kim Nhạc Sơn nhưng tuyệt đối không thể dọa được Cao Bằng.Sợ rằng cô ta còn chưa kịp đi đến trước mặt Cao Bằng thì đã bị nam mươi tên vệ sĩ ở ngoài kia bắt giữ.

Cho nên cô ta cũng không làm những chuyện không có ý nghĩa như vậy.

"Này, Kim Tuyết Mai đâu?"

Cao Bằng quan sát Kim Tuyết Ngọc mấy giây, bỗng nhiên anh ta thấy nghi ngờ nên hỏi.

Khi Kiêu Thu Vân nghe thấy câu hỏi này, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, bà ấy vội vàng nhìn về phía Kim Tuyết Ngọc.

"Chị tôi có chút không thoải mái nên chưa quay lại."

Kim Tuyết Ngọc ngồi ngay thẳng, nhàn nhạt trả lời.

"Cái gì?"

Cao Bằng nghe vậy thì sững sờ một chút, nụ cười trên mặt biến mất ngay lập tức.

Vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi, gân như còn nhanh hơn cả thời tiết tháng sáu.

"Tuyết Ngọc, tại sao chị cô vẫn chưa quay về chứ, phải quay trở về ngay lập tức!"

Kiêu Thu Vân cũng vội vàng quát lên.

Lúc này sắc mặt của Cao Bằng đã âm trâm đến cực hạn.

Anh ta muốn cướp Kim Tuyết Mai về tay, ngoài trừ bời vì sắc đẹp của Kim Tuyết Mai thì điều quan trọng là mối quan hệ của Kim Tuyết Mai và Cao Phong.

Kim Tuyết Mai từng là vợ của Cao Phong, là vợ của anh họ anh ta, là chị dâu của Cao Bằng đây.

Loại quan hệ này càng khiến trong lòng Cao Bằng nổi lên một cảm giác nhất định phải đoạt được Kim Tuyết Mai.

Khóe miệng Kim Tuyết Ngọc giật giật, sau đó cô ta nó tiếp: "Chị tôi không được khỏe cho lắm, đợi qua mấy ngày nữa chị tôi sẽ quay trở lại."

Âm! Cao Bằng vỗ bàn, nhìn Kim Tuyết Ngọc bằng vẻ mặt dữ tợn.

Cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, điêu này đối với Cao Bãng mà nói chính là một chuyện cười mà thôi.



Ở trong mắt anh ta đàn bà chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

"Không được khỏe sao? Không được khỏe thì tôi sẽ đưa cô ấy đi khám! Bệnh viện ở trong nước khám không tốt thì tôi sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài khám bệnh!"

"Bây giờ cô lập tức gọi cô ấy quay lại!"

"Hôm này, một là Kim Tuyết Mai quay lại hai là tôi sẽ giết chết cả nhà cô!"

Cao Bằng trợn tròn mắt nhìn Kim Tuyết Ngọc bằng ánh mắt dữ tợn, anh ta gãn từng chữ một, nói.

Lúc này, bên trong biệt thự đều trở lên yên tĩnh.

Cao Bằng đã đưa ra thông điệp cuối cùng cho Kim Tuyết Ngọc.

Cơ thể Kiêu Thu Vân không ngừng run rẩy, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh hai hàm răng đang đập vào nhau.

Tuy nhiên người có tính cách hèn yếu như Kim Ngọc Hải lại trở nên rất bình tĩnh vào lúc này.

Chết sao? Quả thật là rất đáng sợi Không người nào có thế thản nhiên đối mặt với cái chết, bất kể là ai thì cũng đều sợ chết.

Nhưng mà nếu bạn có thế vì những chuyện và những người xứng đáng thì cho dù bỏ cả mạng sống cũng không sao! Ít nhất đối với Kim Ngọc Hải mà nói, ông ta không ngắn ngại hy sinh tất cả những gì mình có vì con gái ông ta.

Ông ta tuy hèn yếu nhưng ông ta vẫn có trái tim.

"Tuyết Ngọc, con mau gọi điện thoại cho Tuyết Mai đi, gọi điện đi nhanh lên..."

Giọng điệu của Kiều Thu Vân mang theo vẻ cầu xin, bà ấy không ngừng nháy mắi ra hiệu với Kim Thuyết Ngọc.

Bốp! Kiêu Thu Vân vừa dứt lời thì Kim Ngọc Hải đột nhiên xoay người lại cho bà ấy một cái bạt tai.

Một bạt tai này của Kim Ngọc Hải không hề nương tay, trực tiếp đánh cho Kiêu Thu Vân phải lùi vê sau năm sáu bước.

Phụt! Kiêu Thu Vân há miệng phun ra một hơi, hai cái răng đây máu lập tức phụt ra ngoài.

Khuông mặt bà ấy sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khóe miệng bà ấy cũng toàn là máu, nhìn cực kỳ thê thảm.

Tuy nhiên, trong mắt Kim Ngọc Hải không có dấu vết của sự thương hại.

Tất cả mọi người đều bị một màn này dọa cho sợ hãi.

Lúc này, hai mắt Kim Ngọc Hải đỏ bừng, cả người giống như đang rơi vào trạng thái điên cuông, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Thu Vân.

Trong mất ông ta giăng đây tơ máu đỏ tươi, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Kiều Thu Vân vậy.

"Kiều Thu Vân! Hổ dữ cũng không ăn thịt con của mình!"

"Bà vì chính mình mà đẩy con gái về phía núi đao biển lửa, thật là mất hết tính người!"

"Bà, ngay cả súc sinh cũng không bãng bà!"

Kim Ngọc Hải thở dài, than thở, nhưng trong mắt lại không có chút thất vọng hay tuyệt vọng nào.

Sau một thời gian dài như vậy, đương nhiên ông ta đã nhìn thấu Kiều Thu Vân rồi.

Lúc này ngay cả tư cách khiến cho ông ta thất vọng, Kiều Thu Vân cũng không có! "Kim Ngọc Hải, ông mới là súc sinh!"

"Nếu không phải nhờ bà đây thì năm đó Tuyết Mai đã chết đói từ lâu rồi, bây giờ nó không thể hy sinh một chút vì chúng ta sao..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi