Rầm rầm rầm! Đám người của Cao Thành Sâm đã đeo mặt nạ che miệng với mũi từ lâu rồi, che hơn nửa gương mặt của bọn họ.
Sau đó, mọi người bước xuống xe.
Hơn một trăm người, trong tay xách theo đao súng gậy gộc, xoa xoa tay nối đuôi nhau đi vào tòa nhà cao ốc.
"À"
Có rất nhiều nhân viên nữ trong công ty lúc này đều rất sợ hãi.
"Đừng kêu! Chỉ cần nghe tôi nói thôi!"
"Đồ là của công ty! Tính mạng là của mình! Chuyện của anh ta thì kệ anh ta, thông minh một chút cho ông!"
Giọng nói của Cao Phong vừa dứt, một ống thép đập mạnh về phía cái bể cá bên cạnh.
Âm! Rào! Bể cá thủy tinh lập tức vỡ tan, nước bên trong chảy xuống đất trong nháy mắt.
"Đập nát!"
Cao Thành Sâm ra lệnh, hơn một trăm thanh niên bắt đầu điên cuồng đập phá.
Loại chuyện này xảy ra ở trong xã hội này chính là quá kinh sợ Những nhân viên có mặt ở đó đều thành thật ngồi chôm hổm ở dưới đất, không dám nói một lời nào.
Những lời của Cao Thành Sâm đã khiến bọn họ vô cùng cảm động.
Đồ đạc đều là tài sản của công ty nhưng tính mạng nhỏ bé này thực sự là của chính mình! Vì vậy, không ai dám đứng ra ngăn cản, thậm chí còn không dám gọi 113.
"Các người đang làm gì vậy? Tôi là Chủ tịch ở nơi này, có gì nói rõ ra xem nào!"
Cha của Dương Tuấn Minh chạy xuống khỏi cầu thang, thở hổn hển.
"Con trai ông làm chuyện không nên làm nên chúng tôi đến đây để đòi nợ"
Cao Thành Sâm cũng không quay đầu lại, trả lời, tiếp tục đập phá đồ đạc xung quanh.
"Các người là ai, tôi biết Lão Sẹo đấy!"
Cha của Dương Tuấn Minh hét lên một lần nữa.
"Ha ha."
Lần này Cao Thành Sâm không thèm trả lời, lạp tiếp tục đập phá không ngừng.
Đại ca Sẹo? Đó cũng chỉ là một tên đàn em thôi! Âm! Cao Phong mở cửa xuống xe, túm tóc Dương Tuấn Minh kéo anh ta xuống theo.
"Tuấn Kiệt? Cậu, cậu là ai? Thả con trai tôi ra!"2087644_2_25,60
Cha Dương Tuấn Minh kinh sợ.
"Tôi tên là Cao Phong."
Cao Phong nhàn nhạt liếc nhìn ông ta.
"Cậu! Cậu chính là Cao Phong?"
Cha Dương Tuấn Minh nghe vậy thì hơi sửng sốt.
"Con trai ông đập phòng tập thể dục Minh Phong của tôi nên tôi đến đây đập tòa nhà cao ốc mười tầng này của các ông."
"Nếu ông không phục thì hãy tiếp tục đến chỗ chúng tôi đập đi!"
Cao Phong cười lạnh một tiếng, kéo lấy đầu Dương Tuấn Minh để cho anh ta ngẩng đầu lên nhìn tận mắt.
Âm! Rào! Bên trong sảnh lớn không ngừng vang lên âm thanh chấn động, không biết bao nhiêu thứ đã bị đập tan nát không còn một cái gì.
Đèn treo bị đập vỡ không còn một cái nào, thậm chí ngay cả đường dây điện cũng bị đứt, đèn khẩn cấp báo cháy sáng lên.
"Từ tầng một đến tầng mười, toàn bộ đập nát hết."
Cao Thành Sâm ra lệnh, hơn một trăm người đồng thanh trả lời một câu, sau đó trực tiếp xông lên các tầng trên.
Thang máy không đi được lập tức trực tiếp leo lên bằng thang bộ, bắt đầu điên cuồng đập phá.
"Tạo nghiệt mà!"
Cha Dương Tuấn Minh nổi giận gầm lên.
"Tôi mặc kệ cậu là ai, lập tức dừng lại ngay! Nếu không tôi tuyệt đối không ở lại được trong thành phố Hòa Bình!"
Cao Phong cười nhạt, nói: "Nếu tôi thật sự không ở lại được thành phố Hòa Bình này thì trước khi đi tôi nhất định cũng sẽ đưa tất cả đám người nhà họ Dương các người bước lên cầu Nại Hà"
"Không tin, ông có thể thử một chút!"
Nói xong, Cao Phong hất Dương Tuấn Minh ra rồi xoay người leo lên xe rời đi.
Khúc Đại Minh và Cao Thành Sâm cũng đi theo Cao Phong, cùng nhau rời khỏi hiện trường.
Mọi chuyện đã làm xong rồi, còn không rời đi nữa thì chính là người ngu.
Chờ sau khi đám người Cao Phong rời đi, những người thanh niên kia cũng tự nhiên tản đi mỗi người một nơi.
Hai cha con Dương Tuấn Minh muốn trả thù thì cũng đi tìm Cao Phong, không liên quan đến những người này.
Trụ sở Bất động sản Tô Thịnh.
Cao Phong, Cao Thành Sâm, Khúc Đại Minh và Vũ Hoàng Lê, bốn người họ ngồi bên nhau chung một chỗ, nhãn nhã uống trà.
Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của bọn họ lúc này làm gì giống với việc vừa đi làm xong chuyện về chứ? "Các người thật sự đập trụ sở chính của xí nghiệp Dương thị à?"Vũ Hoàng Lê uống một hớp trà, suy nghĩ một lúc, vẫn không tin tưởng được hỏi.
"Ừ, chuyện nhỏ ấy mà."
Cao Thành Sâm gật gù đắc ý trả lời, không có nửa điểm sợ hãi.
"Cái này...
Được rồi!"
Vũ Hoàng Lê nghe vậy thì nhìn Cao Phong một cái, sau đó gật đầu không nói thêm một câu nào nữa.
Chuyện này thật sự rất kinh hoàng.
Đập tan tòa nhà cao ốc mười tầng của người tai Loại chuyện như này có thực tế sao? Đừng nói đến Cao Phong, chỉ sợ ngay cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng không có cái gan này.
Chẳng những Cao Phong làm như vậy còn công khai nói với tất cả mọi người rằng chuyện này là Cao Phong tôi làm! Điều này khiến cho Vũ Hoàng Lê cảm thấy Cao Phong làm như vậy đơn giản là quá ngông cuồng.
Nhưng mà anh ta cũng biết Cao Phong tuyệt đối không phải cái loại tính cách như vậy, tính cách bốc đồng không quan tâm đến hậu quả.
Nếu như anh làm như vậy thì nhất định là có kế hoạch riêng của mình.
"Chẳng qua là dù sao xí nghiệp Dương thị cũng là một xí nghiệp phát triển lâu đời, nổi tiếng ở khu vực thành phố Hòa Bình"
"Bây giờ chúng ta đắc tội chết với bọn họ thì sợ rằng bọn họ sẽ nghĩ hết tất cả mọi biện pháp để đối phó với chúng ta."
Vũ Hoàng Lê do dự hết lần này đến lần khác nhưng vẫn nói ra nỗi lo của mình.
Anh ta muốn biết Cao Phong đã có kế hoạch gì cho chuyện này chưa.
"Nhất định bọn họ sẽ đối phó với chúng ta, hơn nữa sẽ ra tay với bất động sản Tô Thịnh đầu tiên."
Cao Phong gật đầu nói.
"Vậy thì anh Phong à, anh đã có kế hoạch gì chưa?"
Vũ Hoàng Lê vội vàng hỏi.
Trong ánh mắt mong đợi của Vũ Hoàng Lê, Cao Phong chậm rãi lắc đầu, bày tỏ rằng mình không có.
"Đợi đi! Kẻ địch không ra tay thì chúng ta cũng không ra tay, trước tiên chúng ta phải xem xem họ làm gì đã."
"Với lực lượng bây giờ của chúng ta, thật sự là cá chết lưới rách, chưa chắc đã phải sợ nhà họ Dương"
"Nếu không được, tôi đành phải dùng thân phận của mình ở trong Hiệp hội Đồ cổ."
Cao Phong thờ ơ nói.
Bây giờ, ở trong mắt của anh chỉ mỗi thế lực của Dòng tộc nhà họ Nam Phương mới có thể đứng đầu được.
Vê phân xí nghiệp Dương thị, căn bản là không đủ tư cách làm đối thủ của anh.
Nếu không được thì chỉ có thể sử dụng các biện pháp cực đoan.
"Nếu bọn họ còn chưa phục thì tôi lập tức đánh bọn họ cho tới khi nào phục thì thôi!"
"Anh Phong, tôi cảm thấy bọn họ chỉ cân không gây gổ là được, như vậy là không ngu ngốc rồi."
Cao Thành Sâm dửng dưng nói.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, nói: "Nhưng với tính cách của hai cha con nhà họ, sợ răng là không biết điều đâu."
"Uống trà đi!"
Vũ Hoàng Lê còn muốn nói điều gì đó nhưng Cao Phong lại mời mọi người uống trà.
Tối hôm nay ở thành phố Hòa Bình vô cùng náo nhiệt.
Danh tiếng của Cao Phong nổi lên như cồn sau cuộc họp thẩm định giá đồ cố, bây giờ lại làm toàn bộ khu Nam Thành chấn động một lần nữa.
Anh mang gân hai trăm tên lưu manh đến đập phá xí nghiệp Dương thị ngay trên địa bàn thành phố Hòa Bình! Từ trên xuống dưới có tất cả mười tầng, nhưng không tầng nào còn sót lại cái gì.
Loại hành động này như lưu manh vậy, nhưng tất cả người ở thành phố Hòa Bình biết được là do Cao Phong làm nên đều cho rằng đó là điều hiển nhiên.
Cao Phong là người không chỉ dám nói mà còn dám làm.
Ở trong mắt anh, bất kỳ trở ngại nào cũng không có tác dụng gì hết.
Anh có thể ở trong cuộc họp thẩm định giá đồ cổ thể hiện con mắt tinh tường của mình, anh cũng có thể tùy lúc mà hóa thân thành tên lưu manh, làm những việc không cần biết lý do.
Thân phận tuy thay đổi nhưng anh vẫn luôn giữ vững một suy nghĩ.
Cho nên đừng cố gắng sử dụng những quy tắc thông thường hay quy định gì để kìm hãm anh, nó không có tác dụng! Lúc này, tại dòng tộc nhà họ Nam Phương.
"Cha, cha nói xem Cao Phong đâu phải là người ngu đâu mà lại kích động như vậy, làm hại con lúc trước cứ nghĩ anh ta là một người đàn ông tính tình trầm ổn."
Nam Phương Minh Nguyệt ngôi ở trên ghế, không ngừng khuấy đều cốc trà sữa trong tay, bĩu môi nói.