RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Trên đường đi phải giải quyết một ít thế lực của bất động sản Thịnh Thăng.

Trong giới kinh doanh, tự nhiên sẽ có đối tượng hợp tác của xí nghiệp Dương Nhật, bọn họ cùng nhau công kích bất động sản Thịnh Thăng.

Mặt khác, Dương Nhân còn có thể vận dụng mối quan hệ của mình, khiến cho những cơ quan chuyên môn tiến hành điều tra bất động sản Thịnh Thăng.

Đã là người điều hành công ty thì tài khoản của ai có thể trong sạch được chứ? Nếu người của chính phủ muốn điều tra anh, thì bọn họ nhất định sẽ tra ra một vài điểm vi phạm quy định gì đó.

Cho nên, lúc này bất động sản Thịnh Thăng đã tràn ngập nguy cơ, sắp đứng trước nguy cơ bị thâu tóm và phá sản.

"Nào con trai, đến đây hút một điếu xì gà đi, chờ tên Cao Vũ kia đến đây để quỷ xuống dưới chân của con đi, ha ha!"

Dương Nhân cười một cách vui sướng.

Dương Tuấn Minh nhìn đồng hồ trên tay một chút, bây giờ đã là mười giờ tối.

Với mạng lưới thế lực của xí nghiệp Dương Nhật, bất động sản Thịnh Thăng chỉ có khả năng chống lại nhiều nhất là hai tiếng đồng hồ.

Cùng lúc đó, ở thủ đô Hà Nội.

Trang trại Bằng Phi tọa lạc tại trung tâm của thủ đô Hà Nội được thắp sáng rực rỡ.

Lúc này bầu không khí tăng vọt, trên quảng trường bên trong của trang trại to lớn, đang tổ chức một buổi liên hoan hết sức vui vẻ.

Bên trong trang trại, Cao Bằng thuê gần một trăm người giúp việc.

Hơn nữa anh ta còn làm quen một số bạn xấu, cùng với một số thế hệ thứ hai giàu có đi theo sau anh ta, lúc này bên trong trang trại có đến hơn mấy trăm người.

Lúc này, Cao Bằng giống như vua chúa ngày xưa, ngồi ở trên cao nhìn xuống, sắc mặt đỏ bừng, cười to.

Tại thủ đô Hà Nội này, anh ta chính là vua! Ở đây, nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng căn bản cũng không quản thúc anh ta được, ở trong nhà họ Cao có Cao Anh Hạo chống đối anh ta, anh ta cũng không hoảng loạn một chút nào.

Lúc này ở phía nhà họ Cao bên kia, hầu như đã bị tên con thứ Cao Anh Hạo kia nằm giữ phần lớn lực lượng.

Trên ghế trưởng lão chỉ có hai vị trưởng lão, là hai người duy nhất vẫn cố chấp.

Có điêu, hiện tại thời gian của hai vị trưởng lão này cũng không còn nhiều, chẳng qua là ở kéo dài hơi tàn mà thôi.

Đám người của Cao Anh Hạo vì ngày này mà đã ấp ủ rất lâu, cũng chuẩn bị cực kỳ lâu.2087646_2_25,60

Sợ rằng không qua bao lâu nữa, nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng cũng sẽ bị Cao Anh Hạo triệt để nắm trong tay.

Cao Bằng cũng không phải kẻ ngu ngốc, anh ta biết Cao Anh Hạo rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Anh ta cố ý để cho Cao Bằng đến thủ đô Hà Nội, nói dễ nghe một chút là "Nắm giữ một phương", trên thực tế lại là *Sung quân đến biên giới".

Tùy tiện tìm cho anh ta một chỗ, để tránh ảnh hưởng đến việc tranh giành vị trí gia chủ nhà họ Cao của Cao Anh Hạo.

Cao Bằng thật sự không muốn tranh giành với Cao Anh Hạo, thứ nhất anh ta căn bản không tranh lại.



Thứ hai, anh ta muốn trở thành vụa một cõi của thủ đô Hà Nội, cuộc sống của anh ta có thể dễ chịu hơn nhiêu so với ở nhà họ Cao.

Không thiếu tiền xài, không thiếu phụ nữ để mua vui, ở nhà họ Cao có Cao Anh Hạo chống đối anh ta, đối với Cao Bằng thì đây quả thực là một cuộc sống trong mơ.

Nếu là ở nhà họ Cao, cuộc sống của anh ta cũng không dám thối nát như thế.

"Ha ha ha! Đến đây, hát tiếp đi!"

"Uống xong, ông đây còn phải đi bàn chuyện làm ăn!"

Cao Bằng càng nghĩ thì trong lòng của anh ta càng là vui Sướng, anh ta đứng dậy nâng ly lên và hô to.

Bầu không khí của toàn bộ quảng trường lập tức tăng vọt lên ngay khi Cao Bằng nâng ly lên.

Mà ở phía xa xa của buổi liên hoan ăn uống no say này, bên trong căn biệt thự.

Kim Vũ Kiên ngồi ở ghế trên, cô ấy ngơ ngác suy nghĩ mọi chuyện.

Bên trong căn phòng, đã được bày trí rất đẹp mắt, chính giữa căn phòng có một bồn tắm bằng gỗ đàn hương.

Bên trong bồn tắm, ngâm vô số hoa thơm, cánh hoa hồng đang bốc hơi nóng.

"Cô Vũ Kiên, cô tắm rửa nhanh lên, cậu chủ Bằng sẽ mau chóng đến đây.""Lần trước cô chủ của nhà họ Triệu làm chậm trễ chuyện tốt của cậu chủ Bằng, cô ta đã bị cậu chủ Bằng nhét vào trong bồn tắm này, thiếu chút nữa cô ta đã bị nghẹt thở đến chết."

Những cô gái giúp việc đứng bên cạnh bồn tắm khẽ nhíu mày nhìn Kim Vũ Kiên.

Cho dù bọn họ là người giúp việc được đưa đến đây để phục vụ Kim Vũ Kiên, nhưng trong lòng của bọn họ cũng không hề tôn trọng Kim Vũ Kiên một chút nào.

Không nói đến chuyện khác, chỉ nói đến bên trong căn phòng này, Cao Bằng đã thu phục được rất nhiều cô gái.

Một cô Kim Vũ Kiên này thì tính là thứ gì chứ? Lúc này Kiều Thu Vân cũng ở trong phòng, bà ta nghe vậy sửng sốt, vội vã đi tới chỗ của Kim Vũ Kiên.

"Mấy người đi ra ngoài trước đi, để cho tôi nói chuyện với con bé."

Kiều Thu Vân quay sang nói với mấy người giúp việc.

Mấy người kia liếc nhau, sau đó lắc đầu và đi ra ngoài.

Đã vào trong trang trại Băng Phi, còn muốn toàn vẹn đi ra ngoài, đơn giản là hy vọng hão huyền.

Những cô gái kiên cường như Kim Vũ Kiên bọn họ đều đã từng gặp, sau đó cũng bị Cao Bằng chế phục, không phải sao? Ở trước thực lực mạnh mẽ, làm bất cứ chuyện gì cũng đều vô dụng.

"Vũ Kiên, mẹ cũng không muốn như vậy, mẹ nói thật cho con biết, mẹ thật sự cũng không muốn con bị Cao Bằng..."

"Cho nên, bây giờ con gọi điện thoại cho Tuyết Mai, để cho con bé qua đây, còn mẹ sẽ mang con đi."

"Lý do mẹ đều nghĩ xong cho con rồi, con cứ nói người mà Cao Bằng muốn không phải là con, cậu ta nói nhất định phải là con bé, chỉ có..."

Không đợi Kiều Thu Vân nói xong, Kim Vũ Kiên trực tiếp cau mày và cắt ngang.

"Mẹ không muốn để cho con bị Cao Bằng bị hủy hoại, lẽ nào mẹ sẵn lòng để cho chị hai bị hủy hoại hay sao? Tại sao mẹ phải buộc chị hai qua đây?"



"Mẹ biết rõ chị hai rất hiếu thảo, đã qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ chuyện anh rể của con, chị hai chưa từng lớn tiếng với mẹ vì chuyện gì khác."

"Mẹ biết rõ ràng chị rất hiếu thảo với hai người, nhưng mẹ lại dùng sự an toàn của mình để đe dọa chị hai?"

"Tại sao mẹ lại ác độc với chị hai như vậy, lẽ nào con là con của mẹ, nhưng chị không phải là con của mẹ hay sao?"

"Lẽ nào, chị hai của con không phải là con ruột của mẹ sao!"

Kim Vũ Kiên cảng nói cảng kích động, sau đó cô ấy hét lên một tiếng.

Nghe được câu nói sau cùng này của Kim Vũ Kiên, ánh mắt của Kiều Thu Vân lóe lên vài lần, dáng vẻ của bà ta muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, Kiều Thu Vân than thở nhẹ một tiếng, vẫn không có nói ra.

"Con và chị hai là sinh đôi, sinh đôi cùng một mẹ, trong thân thể chảy cùng một dòng máu!"

"Trước đó con vẫn luôn không nói gì, nhưng con đều biết, từ nhỏ mẹ đã thiên vị con, có thứ gì tốt mẹ đều lặng lẽ kín đáo mà đưa cho con"

"Con và chị đều phạm lỗi như nhau, mẹ nuông chiều con, nhưng lại cực kỳ khắc nghiệt với chị hai"

"Chính là bởi vì như vậy, chị hai của con mới có tính cách hướng nội, mà con ở trong mắt của người khác lại có tính cách tự do phóng khoáng như vậy."

"Chị ấy là chị của con, mẹ không yêu thương chị ấy vậy thì để đó cho con"

Kim Vũ Kiên thu hồi ánh mắt, giọng nói của cô ấy vô cùng kiên định.

"Vũ Kiên, mẹ..."

Kiều Thu Vân ngẩn ra, lời nói ở trong lòng của bà ta đã lên đến cổ họng, nhưng bỗng nhiên bà ta nghĩ tới điều gì, lại nuốt trở vào một lần nữa.

"Thôi quên đi! Mẹ không nói nữa, đây là quyết định của bản thân con."

"Đi theo cậu chủ Bằng, ít nhất cũng tốt hơn đi theo chị hai của con và tên vô dụng kia nhiều."

"Tuy nói nhân phẩm của cậu chủ Bằng có chút không tốt, nhưng chỉ là do cậu ta chưa gặp được người phụ nữ nào có thể thật sự chinh phục được cậu ta."

"Đến lúc đó con cứ nghe theo mẹ, làm theo lời mà mẹ nói thì con tuyệt đối có thể chiếm được trái tim của cậu ta."

Kiều Thu Vân yên lặng một lát, bà ta đứng lên nói.

Kim Vũ Kiên chậm rãi quay đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Cô ấy không thể tin được, đây là lời mà một người mẹ nói với con gái.

Biết rõ phía trước là hố lửa, còn muốn mạnh mẽ đẩy con gái của mình vào đó?? Mà vào lúc Kiều Thu Vân bắt gặp ánh mắt của Kim Vũ Kiên, bà ta bỗng nhiên bộc phát ra.

"Con không nên dùng loại ánh mắt này nhìn mẹ, con nghĩ rằng mẹ muốn như vậy sao!!"

"Đi theo cậu chủ Bằng là lựa chọn tốt nhất của con, ít nhất hiện tại mặt mũi của con vẫn chưa hỏng mất!!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi