RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Thứ hai là sử dụng lực lượng của dòng tộc nhà họ Nam Phương để trực tiếp phân tán lực lượng hiện có của Cao Phong.

Nếu không thì trong tương lai không xa, dòng tộc nhà họ Nam Phương chúng ta cũng có thể bị anh ta chiếm lấy."

Nam Phương An Khang càng nghĩ về điều đó, ông ta càng cảm thấy lo lắng.

"Cha, con không nghĩ là cách thứ hai sẽ có hiệu quả."

"Với cả thực lực hiện tại, đương nhiên chúng ta có thể dễ dàng phân tán ảnh hưởng của Cao Phong."

"Nhưng con có thể biết anh ta là người như thế nào, anh ta là loại người sẽ trả thù điên cuồng, miễn là anh ta không chết."

"Hãy lấy xí nghiệp Dương Thị là một ví dụ điển hình, hãy xem kết cục của bọn họ bây giờ ra sao?"

"Cho nên đối với Cao Phong, trừ phi chúng ta hoàn toàn có thể giết chết anh ta, chỉ cần cho anh ta cơ hội, anh ta nhất định sẽ tận dụng thời cơ quay trở lại báo thù.

Giống như một con sói, anh ta sẽ mang theo một bầy sói quay trở về báo thù."

Khi cô ta nói những lời này, giọng điệu của Nam Phương Minh Nguyệt cực kỳ nghiêm túc.

Cao Phong đã cho cô ta cảm giác như vậy.

Chỉ cần còn sống, chắc chắn sẽ có cơ hội báo thù.

"Phải giết chết anh ta...

chuyện này, cha thật sự không thể đảm bảo được! Chuyện tối hôm nay, vẫn có một thế lực bí ẩn can thiệp vào chuyện này."

"Điều này cho thấy sức mạnh mà Cao Phong thể hiện ra vào lúc này không phải là tất cả sức mạnh của anh ta."

Nam Phương An Khang hơi nheo nheo mắt, ông ta đang phân tích tình hình trước mắt.

Nếu không thể thực hiện được cách thứ hai thì chúng ta có thể thực hiện cách thứ nhất có được không? "Cha! Con cũng cho rằng sức mạnh của Cao Phong rất khó để đánh bại, chúng ta không thể ra tay được."

"Vốn dĩ có thế trở thành bạn bè, nhưng nếu đã trở thành kẻ thù, lợi ích thu được cũng chẳng đáng là bao."

Nam Phương Minh Nguyệt nghiêm túc thuyết phục ông ta.

Nam Phương An Khang cảm thấy hơi bất ngờ trước câu nói của Nam Phương Minh Nguyệt, quay đầu nhìn cô ta.

Ông ta rất rõ tính cách của con gái mình.

Tính cách của Nam Phương Minh Nguyệt như vậy, thực sự sẽ giúp Cao Phong nói chuyện? Mặc dù Nam Phương Minh Nguyệt rất giỏi trong việc che đậy, nhưng Nam Phương An Khang có thể nhìn ra qua đôi mắt của cô ta, Nam Phương Minh Nguyệt thực sự có chút lo lắng.

Dường như đang lo lắng cho sự an toàn của Cao Phong.

Nam Phương An Khang chợt nhớ ra rằng lần đầu tiên ông ta nghe đến cái tên Cao Phong, cũng là được nghe từ Nam Phương Minh Nguyệt.

Thời điểm đó, Nam Phương Minh Nguyệt nhắc đến Cao Phong thì đều là sự coi thường anh.

Cao Phong trong mất Nam Phương Minh Nguyệt là một người không ra gì, yêu tiên như sinh mạng của chính mình.2087660_2_25,60

Nhưng trong khoảng thời gian này, dần dần Nam Phương An Khang tinh ý nhận ra rằng thái độ của Nam Phương Minh Nguyệt đối với Cao Phong càng ngày càng thay đổi.

Đối với Nam Phương Minh Nguyệt mà nói, để giúp một người đàn ông đứng ra nói chuyện, đây chỉ đơn giản là một điều viển vông.

"Con gái, con sẽ không như vậy, con không thích người đó đúng không?"

Nam Phương An Khang nhíu mày hỏi cô ta.

Nam Phương Minh Nguyệt sửng sốt trong giây lát, sau đó cô ta nhanh chóng lắc đầu.

"Cha! Cha đừng có đùa nữa, được không? Trong cuộc đời con, Nam Phương Minh Nguyệt này, chỉ có Cao Phong ở thành phố Hà Nội mới có thể sánh được với con."

"Những người đàn ông khác đều là đồ cặn bã!"

Nam Phương Minh Nguyệt ngẩng cao đầu, khuôn mặt kiêu kỳ nghiêm túc nói.



Nghe đến cái tên này, Nam Phương Minh Nguyệt không khỏi kìm nén được cảm xúc, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng nặng nề.

Về thành phố Hà Nội, dòng tộc nhà họ Nam Phương, hiển nhiên là hiếu biết một chút về họ.

"Cao Phong cùng những người khác quả nhiên là rồng phượng giữa thế giới này, giọng điệu thật là hiếm thấy.

"Nhưng mà Cao Phong đã biến mất rồi phải không, cha nghe nói rằng Cao Phong đã kết hôn nữa."

Nam Phương An Khang thở dài và nói với chút tiếc nuối.

Một thiên tài về việc kinh doanh như vậy, phương pháp và đường lối kinh doanh khéo như vậy quả thực khiến người ta khâm phục.

"Con có thể làm gì nếu con đã kết hôn? Tại sao con phải chịu bị ràng buộc bởi những quy tắc đó khi con vẫn còn có cuộc sống riêng của con?"

"Nếu con thích, con nhất định sẽ theo đuổi đến cùng.

Cho dù bị nói là tình nhân, thì có thể làm được gì?"

"Nếu đối với người mình thích mà còn không dám mang tiếng xấu, thì như thế nào?"

Đối với khái niệm về tình yêu, Nam Phương Minh Nguyệt có cách hiểu của riêng mình.

"Vê phần của Cao Phong mà cha nói anh ấy đã biến mất, con không tin"

Nam Phương Minh Nguyệt bĩu môi nói.

"Không thế nào!"

Nam Phương An Khang đang tự mình giấu kín những chuyện trong lòng nên đương nhiên ông ta không có tâm trạng tranh luận với Nam Phương Minh Nguyệt về quan điểm tình yêu của mình.

Nam Phương An Khang lập tức đứng dậy rời đi.

"Vậy rốt cuộc còn muốn tiếp tục liên lạc với Cao Phong nữa không?"

Nam Phương Minh Nguyệt hét lên.

"Nếu có cơ hội.

Nhưng tốt hơn hết con nên tự mình giải quyết xong cho đi.

Đợi đến sáng mai khi gặp ông nội con rồi quyết định."

Nam Phương An Khang gật gật đầu rời từ từ rời khỏi phòng khách.

Nam Phương Minh Nguyệt gật đầu, sau đó cô ta cầm điện thoại di động lên và chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nam Phương Minh Nguyệt khẽ cau mày, có phải lúc này có người đang gọi tới không? Khi Nam Phương Minh Nguyệt nhìn vào điện thoại, hóa ra là bạn thân của cô ta đang gọi tới.

"Này, chị Minh Nguyệt.

Em đã gửi cho chị một thứ khá là hay ho ở trên Zalo, chị nhất định phải thích nó đấy!"

Đường truyền nhanh chóng được kết nối, một giọng nói của một cô gái vang lên.

"Cái gì đây? Cậu giới thiệu son môi cho tôi?"

Nam Phương Minh Nguyệt dường như không thèm để ý chút nào.

"Không phải! Lần này không phải ảnh son môi, mà là ảnh của Cao Phong đó!"

Giọng của cô gái đó lại vang lên.

Nghe vậy, Nam Phương Minh Nguyệt sững sở trong giây lát.



"Cái gì? Cậu thực sự có được ảnh của Cao Phong hả?"

Nam Phương Minh Nguyệt hào hứng đáp lại.

"Là thật mà, trước đây anh ấy đã đến thành phố Hà Nội và chụp ảnh ở đây."

"Tôi đã gửi Zalo cho cậu rồi đó, cậu tự đọc đi!"

Cô gái đó chưa kịp nói xong, Nam Phương Minh Nguyệt đã lập tức cúp máy.

Khi Nam Phương Minh Nguyệt mở Zalo lên, đã có một bức ảnh gửi tới cho cô ta.

Hình như đó là bức ảnh chụp Cao Phong tham gia một buổi lễ nào đó.

"Buổi lễ mở rộng cho khu quy hoạch Thành Bắc?"

Nam Phương Minh Nguyệt tự lẩm bẩm một mình, sau đó lập tức phóng to hình ảnh để nhìn kỹ mặt Cao Phong.

Tuy là khoảng cách cũng không gần, nhưng điểm ảnh trên điện thoại di động của người chụp ảnh cũng không tệ, có thể nhìn rõ hình dáng của Cao Phong.

Thoạt nhìn một cái, Nam Phương Minh Nguyệt có phần sửng sốt, trong lòng cô ta dâng lên một cảm xúc quen thuộc.

Nam Phương Minh Nguyệt chắc chắn rằng đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy ảnh của Cao Phong.

Loại cảm giác quen thuộc này, rốt cuộc là đến từ đâu? Nam Phương Minh Nguyệt lắc lắc đầu và chăm chú nhìn vào ảnh của Cao Phong.

"Thật là đẹp trai, đã vậy nhìn Cao Phong còn rất nam tính! Một người đàn ông như vậy mới có thế sáng ngang với Nam Phương Minh Nguyệt được!"

"Cứ nghĩ đến Cao Vũ (Cao Phong), căn bản anh ta không thể so sánh được với Cao Phong, mặc dù hai người đều mang họ Cao."

Nam Phương Minh Nguyệt tự nói với chính mình.

"Cái này..."

Nam Phương Minh Nguyệt hơi bối rối, loại cảm giác quen thuộc này, chính là từ đôi mắt của Cao Phong tỏa ra.

Dường như đôi mắt của Cao Phong có phần giống đôi mắt của Cao Vũ (Cao Phong)...

"Cắt! Nhìn dáng dấp của Cao Vũ cũng có chút đẹp trai Nam Phương Minh Nguyệt lâm bầm một lúc, ôm điện thoại di động như nhặt được bảo vật, vừa đi vào phòng vừa nhìn bức ảnh.

Nhà kho bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố Hòa Bình.

Cao Phong vẫn đứng chờ ở chỗ cũ trên sân thượng.

Hàng trăm người đang đứng bên ngoài nhà kho, ngồi trên sản tán gẫu với điếu thuốc trên tay.

Sau khi tham khảo ý kiến, Dư Văn Cường đồng y.

Một số người đã đốt vài đống lửa trại.

Giữa bầu trời đêm đen kịt nhưng lại được chiếu sáng bởi những đống lửa tự nhiên đem lại cảm giác ấm áp lạ thường.

Những người này ngồi quanh đống lửa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong.

Cao Phong đã ngồi ở trên mép của mái nhà, vẫn giữ nguyên cái tư thế đó, giữ chặt chiếc điện thoại trong tay.

Anh đứng đó rất lâu, rất lâu.

Đô ăn bên cạnh đã nguội lạnh, không ăn được nữa.

Khúc Đại Minh và những người khác muốn thuyết phục anh, nhưng không biết nên thuyết phục thế nào.

Bỗng nhiên, điện thoại của Cao Phong rung lên.

"Hải"

Cao Phong lập tức câm điện thoại lên, đường dây nhanh chóng được kết nối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi