RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Gió xuân."

Người thanh niên mặc áo đen không nói nhiều lời, chỉ nhàn nhạt nói ra hai từ đó.

Kim Tuyết Ngọc nghe vậy, trái tim cô ta chợt thắt lại.

Cao Phong chính là gió xuân, chuyện này chỉ có cô ta, Cao Phong và Kim Tuyết Mai biết.

"Tôi sẽ đi cùng các anh."

Kim Tuyết Ngọc không nói thêm gì nữa, chỉ bằng hai từ này đã đủ để cô ta liều lĩnh tin tưởng mà đi theo.

Ngay sau đó, Kim Tuyết Ngọc theo bốn người này đi ra khỏi phòng.

"Cô Kim, mẹ ruột của cô, Kiều Thu Vân có đang ở đây không?"

Bỗng nhiên một thanh niên áo đen lên tiếng hỏi cô ta.

"Mẹ tôi đang ở quanh đây, thế nhưng tôi không biết chính xác mẹ tôi đang ở đâu."

"Được rồi! Mọi người cứ đi trước đi"

Người thanh niên mặc áo đen gật đầu, sau đó xoay người đi thẳng vào trong công viên.

Ba người còn lại đi cùng với Kim Tuyết Ngọc, dưới sự bao phủ của màn đêm, chạy nhanh ra bên ngoài công viên.

Lúc này không thể để ý đến camera được nữa, nên phải nhanh chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi cửa công viên, ra hiệu với người thanh niên đang ở trong hộp canh gác.

Người thanh niên ở trong hộp canh gác khi nãy khẽ gật đầu, dập tàn thuốc đi, đưa tay lấy thẻ nhớ của video giám sát trong máy tính chủ rồi cũng nhanh chóng rời khỏi hộp canh gác.

Bốn thanh niên đi cùng Kim Tuyết Ngọc, không nói một lời mà đi rất nhanh về phía trước, tìm thấy một chiếc xe ở ven đường.

"Choang!"

Cục gạch đập mạnh vào cửa số xe khiến kính vỡ tan tành, còi báo động trong xe cũng lập tức kêu lên inh ỏi.

Một thanh niên áo đen tự tay luôn vào bên trong xe, mở cửa từ bên trong, đập vỡ một phần bảng điều khiển trung tâm rôi rút hai sợi dây điện ra đập vào nhau vài cái.

"Xet xetl"

Trong lúc chiếc xe đang được kích điện, mọi người đã nhanh chóng lên xe.

"Thằng nhóc cứng đầu đâu?"

Có người hỏi.

"Chờ năm phút nữa đi."

Một thanh niên khác nhìn đồng hồ trên xe rồi nói.

"Mấy người..."

Kim Tuyết Ngọc ngôi ở vị trí kế bên ghế dành cho người lái, há hốc mồm, nhưng cô ta vẫn không hỏi có chuyện gì đã xảy ra.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Năm phút trôi qua và thằng nhóc cứng đầu đó vẫn chưa quay trở lại.

Bốn người thanh niên quay đầu lại, nhìn về phía trong của công viên.

"Này!"

Thanh niên phụ trách lái xe hít sâu một hơi, sau đó xoa mũi rồi lái xe rời đi.

Ở bên trong công viên, thêm một giây thì nguy hiểm sẽ cảng tăng lên.

Thằng nhóc cứng đầu kia đã không quay lại, nhưng họ đã cứu được Kim Tuyết Ngọc và bắt buộc phải rời khỏi đây.

Ở ghế sau của xe, một thanh niên đang run rẩy, anh ta đang cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc trong lòng.

"Thằng nhóc đó...

cả hai chúng tôi đều là trẻ mồ côi..."

"Trước khi được anh Minh mang về nhà họ Cao, hai chúng tôi vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống...

Người thanh niên kia cắn chặt răng, nghẹn ngào nói.

Sau đó không một ai lên tiếng nữa, không khí ở trong xe bắt đầu trùng xuống, trở nên nghiêm túc.

Kim Tuyết Ngọc cũng cảm nhận được bầu không khí này, nhưng cô ta thì không thể giúp gì được cả.

Chiếc xe phóng nhanh về phía trước, vượt qua vô số đèn đỏ trên đường.

"Cô Kim, bây giờ chúng tôi đưa cô đến núi Bông Thiên gặp Kim Tuyết Mai, sau đó hai người hãy cùng nhau rời khỏi thành phố Hà Nội, cô nghĩ thế nào?"

Thanh niên phụ trách lái xe hỏi Cô ta.

"Các anh...

là người của anh ấy? Anh ấy còn sống có đúng không?"

Kim Tuyết Ngọc do dự một chút, cuối cùng với giọng nói run rẩy, cô ta cố gắng hỏi lại một câu.

"Cậu Phong là một người tốt, tất nhiên là đang sống khỏe mạnh rồi."

Người thanh niên kia không chút do dự mà trả lời Cô ta.

"Được rồi! Tôi đi cùng các anh!"

Kim Tuyết Ngọc kiên quyết đáp lại, cho dù lần này cô ta bị những người này lừa, cô ta cùng nguyện y bị lừa.

Quá trình giải cứu Kim Tuyết Ngọc có vẻ diễn ra khá suôn sẻ khiến một số người cảm thấy dễ chịu đi phần nào.

Chiếc xe đi nhanh như bay trên đường, khoảng cách đến núi Bồng Thiên càng ngày càng gân.

"Hỏng rồi!"

Đột nhiên người thanh niên lái xe nhìn về phía trước, anh ta liếc mắt rồi trâm giọng nói một câu.

Sau đó anh ta bẻ lái quay xe lại, đi vào đường phụ và tiếp tục lái xe với tốc độ cao.

"Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Phía sau có người hỏi.2087663_2_25,60

"Anh Minh và mọi người, cũng đã hành động rồi."

Người thanh niên lái xe không giải thích gì thêm, chỉ trầm giọng nói một câu.

"Sẽ mất một khoảng thời gian để chuẩn bị cho việc khảo sát địa hình, nhưng bây giờ cũng có thể hành động được rồi."

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ở phía sau, người thanh niên kia lại thảc mắc, không nhịn được mà hỏi lại.Người thanh niên lái xe khẽ ngẩng đầu, trong hốc mắt sớm đã ngấn nước mắt.

"Không có chuyện gì đâu, chúng ta cần phải đưa cô Kim quay trở lại núi Bồng Thiên càng nhanh càng tốt! Không đi..."

Người thanh niên nói đến đây thì nhanh chóng nhấn ga tăng tốc độ.

Trên đường đến núi Bồng Thiên, người thanh niên lái xe vẫn luôn thỉnh thoảng nhìn xung quanh để quan sát cảnh vật xem có điều gì bất thường không.

Càng nhìn, trong lòng càng cảm thấy buôn.

Có một số chuyện cũng không cần thiết phải nói ra, nói ra chỉ khiến gây ra những khủng hoảng không đáng có.

Tiếp theo, người thanh niên lái xe chỉ đi trên những con đường nhỏ, ít khi đi trên những con đường lớn.

Cuối cùng, khi đường mòn đã hết, anh ta bắt buộc phải điều khiến xe phóng ra đường chính.

Cho đến lúc này, ba thanh niên ngồi phía sau đã xác nhận những suy đoán của mình.

Bọn họ đã bị theo dõi.

"Ngôi xuống!"

Người thanh niên lái xe quát lên, sau đó lập tức tăng tốc độ xe tới tối đa, xe phóng nhanh như chớp.

Sau gần hai mươi phút, chiếc xe phanh gấp và mọi người nhanh chóng đi đến chân núi Bồng Thiên.

"Cô Kim, cô hãy mau đi lên núi!"



"Từ hôm nay trở đi, cô Kim cùng với Kim Tuyết Mai đừng rời khỏi biệt thự Bồng Thiên cho dù là một bước."

Bốn người thanh niên, một bên bảo vệ Kim Tuyết Ngọc lên núi, một bên nhẹ giọng dặn dò cô ta.

Dưới chân núi Bông Thiên, chị Ngọc cùng hơn chục nhân viên bảo vệ của tập đoàn Thế Giới đã đứng đợi sẵn.

Đây là sự giúp đỡ lớn nhất mà Lý Khải Kiệt có thể làm được cho Cao Phong.

Nhìn thấy bốn thanh niên mặc đồ đen đi cùng để bảo vệ Kim Ngọc Tuyết lên núi an toàn, hàng chục nhân viên bảo vệ ở đây cũng cảm thấy nể phục.

"Người anh em, hãy cùng tôi đi lên núi! Tập đoàn Thế Giới sẽ bảo vệ các anh"

Một nhân viên bảo vệ thân hình to lớn đi đến, nghiêm túc nói.

Người thanh niên lái xe ngạc nhiên một hồi sau khi nghe vậy, sau đó quay đầu nhìn một chút về phía sau.

Hơn mười mấy chiếc xe đuổi theo bọn họ đã lao đến đây với ánh đèn pha sáng rực.

"Cảm ơn tấm lòng của anh."

"Nhưng chúng ta không giống nhau."

Người thanh niên lái xe cứ thể đi thẳng vào xe mà không quay đầu lại, cùng ba thanh niên khác đạp ga chạy thẳng đi.

Họ là ai? Họ là những kẻ phản bội nhà họ Cao.

Gia đình nhà họ Cao trước giờ chưa bao giờ tha thứ cho những kẻ dám phản bội.

Nếu thật sự tập đoàn Thế Giới dám bao che cho bọn họ, chuyện này sẽ không đơn giản chỉ là đắc tội với Cao Bằng nữa, mà là đắc tội với toàn thể gia đình nhà họ Cao.

Đến lúc đó, ngay cả chị em Kim Tuyết Mai cũng không còn nơi ẩn thân, tất cả đều sẽ bị nhà họ Cao san bằng.

Cho nên, bọn họ không thể.

Kim Tuyết Ngọc được chị Ngọc cùng những người khác hộ tống lên núi, phía sau còn vang lên tiếng động cơ gầm rú.

"Vù vù vù"

Khoảng hơn chục chiếc xe đuổi theo từ phía sau vẫn tiếp tục đuổi theo chiếc xe của bốn thanh niên kia.

Hai mươi phút trước, tại bệnh viện Hoàng Mai.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt tiên tiến nơi Cao Bằng đang chữa trị, toàn bộ tầng thứ bảy đều được bao tất.

Trong hành lang, hơn năm mươi vệ sĩ đứng canh gác.

"Soạt soạt, soạt soạt..."

Một bác sĩ đẩy xe đẩy và bước ra khỏi thang máy.

Bác sĩ mặc một chiếc áo choàng trắng, đeo khẩu trang và gọng kính vàng, người bác sĩ này có vẻ khá vội vàng mà chạy tới phòng của Cao Bằng.

Đi phía sau người bác sĩ còn có một người là thực tập sinh.

"Cậu Bằng hiện tại đã điều trị xong vết sưng tấy, và bây giờ thì cần tiến hành tiêm tĩnh mạch để giảm viêm cho vùng bị thương."

Bác sĩ đi đến cửa phòng bệnh, kéo khẩu trang xuống một chút, giọng nói có chút thận trọng nói.

Và với kiểu biểu hiện này, trong mắt những vệ sĩ này mới là bình thường nhất.

Ở thành phố này, ai mà không sợ Cao Bằng? "Được rồi! Vào đi."

Cố Minh Tuấn vẫy vẫy tay với bác sĩ rồi đi theo phía sau.

Người bác sĩ gật đầu rồi đeo khẩu trang lại, cùng thực tập sinh đi vào phòng bệnh.

Sau khi đi vào, bác sĩ nhìn xung quanh phòng rồi cuối cùng nhìn về phía giường bệnh.

Chỉ thấy Cao Bằng dường như đang ngủ, trên người đắp chăn, trực tiếp che đi mặt, chỉ để lộ trán và nửa khuôn mặt.

"Cậu Bằng đã nghỉ ngơi rồi.

Nếu bây giờ không thể tiêm thì lát nữa có được không?"

Cố Minh Tuấn nhẹ giọng nói ở đằng sau lưng bác sĩ.

"Không thành vấn đề, để tôi xem qua tình hình của cậu Bằng một chút rồi đi."

Người bác sĩ này thật ra đang sợ đến run rẩy, nhưng lúc này giọng nói lại cực kỳ bình Tĩnh.

Sau đó, người bác sĩ này bước lên trước.

"Chờ một chút, anh định làm gì vậy?"

Cố Minh Tuấn nhận ra có điều gì đó không ổn, đột nhiên quát lên một tiếng.

"Soạt!"

Người bác sĩ kia lấy trong chiếc áo choàng trắng của mình ra một con dao găm sáng chói.

Động tác nhanh như chớp, căn bản là để Cố Minh Tuấn không kịp có thời gian phản ứng.

"Cậu Bằng!"

Người bác sĩ bỗng hét lên một tiếng, ném con dao găm đang cầm trên tay vê phía chiếc chăn bông, dữ dội ghìm xuống! Một nhát dao này đã đâm thẳng vào giữa tim Bên trong chiếc chăn kia là một hình nộm, chắc hẳn bệnh viện hay sử dụng loại này.

Trên thân thể hình nộm lúc này đã bị đâm hỏng thành những lỗ thủng.

Người bên trong này, căn bản cũng không phải là Cao Bằng.

Lúc này, trong lòng hai người bỗng trào dâng một cảm giác cực kì tuyệt vọng.

Bọn họ không sợ chết.

Nhưng thứ bọn họ sợ hơn cả là không hoàn thành nhiệm vụ mà Cao Phong đã bàn giao, thà rằng chết đi còn tốt hơn.

Chưa thành công mà đã chết, làm sao bọn họ có thể can tâm? Nhưng bây giờ, thậm chí bọn họ còn không biết Cao Bằng đang ở nơi nào thì bọn họ có thể làm được gì? "Ào ào ào!"

Trong nháy mắt mấy chục vệ sĩ ở ngoài sân đã cất bước Ngay sau đó, thực tập sinh này trở nên sững sờ, lòng bàn tay run rẩy không ngớt.

Tiếp đó, thực tập sinh lập tức giống như nổi điên, bất thình lình rút con dao găm trên tay đâm điên cuồng về phía tấm chăn kia.

"Ầm! ầm! ầm"

Cùng lúc đó có một giọng nói trầm thấp vang lên, trong nháy mắt trên tấm chăn bông hiện ra bảy tám lỗ rách.

"Ha ha, cảm giác đâm vào không thoải mái, hình như có gì đó không đúng đúng không?"

Phía sau, một người chưa bao giờ nói chuyện như Cố Minh Tuấn đột nhiên bật cười.

"Hửm""

Bác sĩ vén chăn lên, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hai người đồng thời trợn to hai mắt.

Bên trong chiếc chăn kia là một hình nộm, chắc hẳn bệnh viện hay sử dụng loại này.

Trên thân thể hình nộm lúc này đã bị đâm hỏng thành những lỗ thủng.

Người bên trong này, căn bản cũng không phải là Cao Bằng.

Lúc này, trong lòng hai người bỗng trào dâng một cảm giác cực kì tuyệt vọng.

Bọn họ không sợ chết.

Nhưng thứ bọn họ sợ hơn cả là không hoàn thành nhiệm vụ mà Cao Phong đã bàn giao, thà rằng chết đi còn tốt hơn.

Chưa thành công mà đã chết, làm sao bọn họ có thể can tâm? Nhưng bây giờ, thậm chí bọn họ còn không biết Cao Bằng đang ở nơi nào thì bọn họ có thể làm được gì? "Ào ào ào!"

Trong nháy mắt mấy chục vệ sĩ ở ngoài sân đã cất bước vào bên trong, mặt đối mặt nhìn hai người bọn họ.

Lúc này hai người bọn họ đang ở trên tầng bảy vì thế cửa sổ có thể bị phá hỏng thì cũng không thể nhảy từ trên đó xuống, tình thế lúc này nghiễm nhiên không thể chạy thoát được.

"Ha ha ha hat"

Đúng vào lúc này, một tiếng cười lớn khác vang lên.

Cao Bằng đang mặc áo bệnh nhân ngồi trên xe lăn được người khác đẩy vào trong phòng.

Trên khuôn mặt lúc này nở ra nụ cười sảng khoái vô tận.

"Anh!"

Ánh mắt hai người bác sĩ cùng thực tập sinh lóe lên, đột nhiên lao về phía Cao Bằng.

"Ầm! Ầm!"



Ngay lập tức hơn mười người vệ sĩ bước tới đánh hai người ngã xuống đất.

Khi chiếc khẩu trang bị tháo xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt.

Đó không phải là một bác sĩ, mà là Cao Quang Minh đã cải trang thành.

"Thú vị, thú vị, ha ha! Để có thể giết được ông, chắc các người phải vất vả lắm nhỉ?"

Cao Bằng cười sảng khoái, nhìn hai con người đang bị đè xuống đất không nhúc nhích được, trên mặt anh ta biểu lộ rõ thái độ khinh thường.

"Các người cho rằng tôi ở thành phố Hà Nội này mấy tháng là uống phí à, không có ích lợi gì sao?"

"Các người thật sự nghĩ tôi vô dụng như vậy sao?"

"Nói cho các người biết, một khi các người đã tiến vào thành phố Hà Nội này thì ngay trong khoảnh khắc ấy, người của tôi đã chú ý tới các người rồi, hiểu không?"

"Không để ý đến các người là do tôi muốn chơi một trò chơi với các người thôi "

"Loại trò chơi mèo vờn chuột đơn giản này chơi cũng thật vui, ha hai"

Lúc này trong lòng Cao Bằng thoải mái vô cùng, nhìn hai con người kia mà cười không ngừng.

"Khi các người đang cố nghĩ cách đối phó với tôi, trên thực tế thì tôi đang ở đằng sau lưng các người, âm thầm theo dõi các người, yên lặng nhìn các người!"

"Nhìn các người thật ngu ngốc, các người thật sự không nghĩ tới sao?"

"Lên tiếng đi, ai phái các người tới?"

Cao Bằng làm ra một tư thế lười biếng tựa vào tay vịn của xe lăn.

"Răng rắc."

Lúc này một vệ sĩ nhanh chóng rút súng lục, mở chốt an toàn của súng và nhắm ngay vào đầu thanh niên kia.

"Các người dám nổ súng ở bệnh viện?"

Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói.

"Trong cái thành phố Hà Nội này, thật sự không có gì mà tôi không dám làm"

"Nói bậy bạ ít thôi, nói cho tôi biết, những người khác đâu?"

Cao Bằng cười lạnh một tiếng."Âm! Soạt!"

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng động ở ngoài cửa sổ.

Tấm kính bị vỡ vụn ngay lập tức.

Hết bóng người này đến bóng người khác như từ trên trời rơi xuống, trong tích tắc đã lao vào trong phòng, một người lăn lộn lao thẳng về phía Cao Bằng.

Những người này thực sự từ xuống tầng bảy.

Họ buộc ga giường và rèm cửa thành một sợi dây chắc chắn rồi trực tiếp lao thẳng vào trong phòng từ trên cao.

Khi nhìn thấy cảnh này, Cao Bằng và đám người chứng kiến đều sững sờ.

"Bảo vệ cậu chủ Bằng."

Cố Minh Tuấn hét lên và nhanh chóng đứng trước mặt Cao Bằng.

Vài vệ sĩ ngay lập tức rút súng lục và mở chốt an toàn để nổ súng.

Nhưng vì sợ sẽ làm tổn thương Cao Bằng nên văn có chút do dự.

Ánh mắt Cố Minh Tuấn lóe lên, đòn này của đám người Cao Quang Minh làm bọn họ trở tay không kịp.

Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, Cố Minh Tuấn đột nhiên quay người lại và chuẩn bị đẩy Cao Bằng ra.

"Đứng lại cho ông."

Cao Quang Minh đeo khẩu trang, quát khẽ một tiếng, đá Cố Minh Tuấn sang một bên.

"Bộp!"

Con dao găm trên tay lóe lên một tia sáng và hướng thẳng về phía Cao Bằng.

"Ngăn anh ta lại!"

Cao Bằng hét lớn một tiếng.

Mấy chục tên vệ sĩ tiến lên trong nháy mắt rồi lập tức ngăn Cao Quang Minh lại.

Tuy nhiên, phía sau lưng Cao Quang Minh vẫn còn bảy tên vệ sĩ nữa, chúng cũng liều lĩnh lao tới và lần lượt vung dao găm trong tay ra.

"Các người đều là những người ông huấn luyện ra còn muốn ngăn ông lại sao?"

Cao Quang Minh nổi giận gầm lên, thân thể lao thẳng về phía trước, trong nháy mắt anh ta đã đánh ngã được ba người xuống đất.

Sau đó, lấy sức mạnh của con dao găm trong tay lao thẳng về phía trước hung hăng đâm về phía Cao Bằng.

Đúng lúc này, một vệ sĩ bước tới đứng trước mặt Cao Bằng.

"Phốc phốc!"

Trong nháy mắt, con dao găm trong tay Cao Quang Minh đâm thẳng vào người của vệ sĩ này, máu tươi ngay lập tức trào ra.

Ánh mắt Cao Quang Minh không cảm xúc, anh ta đột nhiên rút con dao găm ra, lại tiến lên một lần nữa.

Nhưng đối phương thực sự quá nhiều người, anh ta lại bị ngăn chặn ở phía trước một lần nữa, trong lúc đó có người đẩy Cao Bằng rời khỏi căn phòng.

"Đi chết đi!"

Ánh mắt Cao Quang Minh lạnh lùng, cố tay anh ta run lên, con dao găm trong tay rơi xuống.

"Keng keng!"

Con dao găm xuyên qua không khí và thậm chí nó còn gây ra âm thanh tiếng không khí bị xé tan.

"Vèo!"

Thao tác của đòn này quá nhanh, làm cho mọi người trong nháy mắt không thế bắt kịp.

Con dao găm xẹt qua khe hở giữa đám đông trong căn phòng mang theo một tia sáng lạnh lẽo, ngay lập tức đâm vào thân thể của Cao Bằng.

"AI"

Cao Bằng hét lên một tiếng thảm thiết, máu bất đầu chảy trên cánh tay anh ta.

Cao Quang Minh không do dự một chút nào, anh ta rút con dao găm ra một lần nữa.

"Bằng! Bằng!"

Bỗng nhiên có một vệ sĩ tìm thấy cơ hội và nổ súng hai lần liên tiếp, nhảm trực tiếp vào người của Cao Quang Minh.

"Bụp bụp!"

Hai viên đạn này đều nhäm trúng mục tiêu là Cao Quang Minh, lúc này Cao Quang Minh ngã xuống đất.

"Đúng! Nổ súng! Tiếp tục bắn! Bản gục tất cả bọn chúng!"

"Nhớ kĩ, hãy để chúng sống!"

Cao Bằng ngôi trên xe lăn hét lớn.

"Bằng! Bằng! Bằng!"

Tiếng súng liên tục vang lên, không ai trong số mười người của Cao Quang Minh có thể may mắn thoát khỏi, tất cả bọn họ đều bị đánh ngã xuống đất, sau đó lập tức bị những người khác khống chế trên mặt đất.

Khi rời khỏi nhà họ Cao, bọn họ không có quyền sử dụng vũ khí cao cấp.

Cầm vũ khí tâm thường đấu với vũ khí cao cấp quả thật là viển vông.

"Anh thật sự cho rằng ông đây không dám nổ súng trong bệnh viện này sao?"

"Tôi nói cho các người biết một lần nữa, tại cái thành phố Hà Nội nảy, ông đây chính là vua!"

Cao Bằng đắc ý một lần nữa.

Có một bác sĩ chạy đến ngay sau đó và tiêm cho Cao Bằng một mũi thuốc mê vào cánh tay của anh ta.

Sau đó ông ta bắt đầu chữa trị vết thương cho Cao Bằng.

Cố Minh Tuấn đột nhiên bước tới và giẫm lên đầu của Cao Quang Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi