"Cô cảm thấy bây giờ cô còn tư cách nói lời này sao?"
"Nhớ lời tôi nói, tự thu xếp ổn thỏa đi." Cao Phong bỏ lại những lời này, xoay người rời phòng.
Hạ Vy sững sờ nhìn theo bóng lưng Cao Phong, sau đó cả người như bị ai rút kiệt sức lực, nằm vật trên ghế sa lon.
"Đứng lên." Hạ Vy mới vừa ngã xuống, lại một giọng nói khác vang lên. Chính là người đi theo Cao Phong vào phòng, từ nãy đến giờ vẫn không mở miệng,
Khúc Đại Minh. "Anh, anh là ai?" Hạ Vy có chút hốt hoảng.
Mà Khúc Đại Minh căn bản không có ý định5 trả lời, đi thẳng đến trước mặt Hạ Vy, giơ tay lên giáng xuống một bạt tai.
"Bốp!" Tiếng bạt ti đanh gọn vang lên, Hạ Vy hoàn toàn đánh choáng váng mặt mày.
"Anh lấy tư cách gì xông vào đây đánh tôi, anh à ai?"
"Tôi nhớ ra rồi, anh là ông chủ câu lạc bộ thể hình Phong Minh, anh dựa vào cái gì đánh tôi!" Hạ Vy nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét. "Nghe đây, tôi tên là Khúc Đại Minh, anh
Phong không đánh đàn bà, cho đến bây giờ tôi cũng không đánh đàn bà." "Nhưng vì anh Phong, tôi đánh cô thì sao nào?"
"Huống chi, căn bản cô cũng không được coi là người."
Khúc Đại Minh ánh mắt lạnh lùng, mỗi lời nói rơi xuống lại là một cái tát rơi xuống.
Không đánh đàn bà là nguyên tắc làm người của anh, nhưng vì Cao Phong, Khúc Đại Minh có thể phá vỡ nguyên tắc này.
Cao Phong là đại ca của anh, cả đời là đại ca anh, còn Kim Tuyết Mai chính là chị dâu của anh, chính là người nhà của Khúc Đại Minh.
Người nhà bị làm nhục, nguyên tắc thì tính là cái gì?
Khúc Đại Minh liên tục bảy tám bạt tai quất xuống, đánh cho Hạ Vy sưng mặt sưng mũi mới dừng động tác lại.
Lúc này Hạ Vy, nằm rũ trên ghế sa lon, giống như một con chó hoang, nhìn vô cùng thê thảm.
Nhưng trong mắt Khúc Đại Minh không có bất kỳ thương hại nào, người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận.
So với những chuyện táng tận lương tâm mà cô lam, những việc mà Khúc Đại Minh làm căn bản không thấm vào đâu.
"Hãy ghi nhớ lời anh Phong nói, cách xa chị dâu tôi một chút, nếu không, coi chừng cái mạng của cô."
Khúc Đại Minh lãnh đạm bỏ lại những lời này, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Coi chừng cái mạng của cô! Những lời này không ngừng vang vọng bên tai Hạ Vy.
Hạ Vy run rẩy dữ dội, trong lòng hoàn toàn không dám hoài nghi Khúc Đại Minh lời.
Cô tin, Khúc Đại Minh tuyệt đối dám có gan giết chết cô lá.
Đưa mắt thẫn thờ nhìn Khúc Đại Minh cùng Cao Phong rời đi, Hạ Vy không nhịn được thở hắt ra một hơi dài, vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai xuống lầu, đi đến bên cạnh xe mình, chuẩn bị thả Kim Tuyết Mai vào trong xe.
Kim Tuyết Mai bỗng nhiên mơ mơ màng màng giơ tay ra, định đẩy Cao Phong ra, suýt chút nữa làm Cao Phong mất trọng tâm lảo đảo.
"Tuyết Mai, em sao rồi?" Cao Phong vội vàng cầm tay Kim Tuyết Mai.
Nhưng Kim Tuyết Mai cương quyết giằng tay mình ra, sau đó là một cái tát giáng vào mặt Cao Phong.
Cao Phong vội vàng chụp được tay Kim Tuyết Mai, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, Khúc Đại Minh ở bên cạnh yên lặng không nói gì.
"Cút ngay! Tôi là người đã có chồng, cút ngay, không được đụng vào tôi!" Kim Tuyết Mai cũng không thèm nhìn Cao Phong, nói xong câu này liền đứng bên cạnh xe ói mật xanh mật vàng.
Nghe được câu này, Cao Phong không nhịn được trong lòng cảm thấy ấm áp, đây chính là nguyên nhân anh một mực thích Kim Tuyết Mai.
Cho dù ban đầu Kim Tuyết Mai ghét Cao Phong, Kim Tuyết Mai cũng sẽ không ở bên ngoài làm bậy, nếu không, Cao Phong bây giờ sao có thể làm nhiều việc vì cô như vậy?
Thật ra thì, không riêng gì Cao Phong, Kim Tuyết Mai cũng đã cho đi không ít.
Có lẽ Lâm Vạn Quân không hiểu tại sao Cao Phong phải đối xử với Kim Tuyết Mai như vậy, chỉ là vì ông không biết nguyên nhân.
Kim Tuyết Mai, một nữ thần sắc đępnổi tiếng khắp thành phố Hà Nội, nhưng lại chấp nhận gả cho Cao Phong, một tên phế vật trong mắt người ngoài, chênh lệch to lớn đến như vậy, đây là điều mà không ai có thể thản nhiên tiếp nhận.
Ba năm qua, bởi vì Cao Phong, Kim Tuyết Mai nhận về vô số ánh mắt lạnh lẽo khinh rẻ của người đời.
Người ngoài giễu cợt, nhà họ Kim chối bỏ, những thứ này tất cả đều đè nặng trên vai một người đàn bà như Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai, cô ấy đã phải trả giá rất nhiều.
Cho nên, hôm nay Cao Phong đã có năng lực, trước đây Kim Tuyết Mai gánh vác bao nhiêu, bây giờ đến lượt anh gánh vác cho cô. Kim Tuyết Mai trước đây đã gặp phải những chuyện gì, anh cũng trả lại những người đó từng chút từng chút một. "Tuyết Mai, là anh, anh là Cao Phong đây." Cao Phong ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Kim Tuyết Mai.
"Anh... Cao Phong... ?" Kim Tuyết Mai mơ mơ màng màng nâng đầu lên, cẩn thận quan sát Cao Phong chốc lát, sau đó mới cười nói: "Đúng là Cao Phong rồi... Vậy anh đưa tồi về nhà đi, tôi chỉ về nhà cùng anh thôi!"
"Hạ Vy nói... giới thiệu cho tôi..., đàn ông mạnh hơn anh gấp trăm lần, nhưng mà tôi không cần..."
"Tôi biết, chỉ có anh hiểu tôi rõ nhất, tôi chỉở vớianh..."
Nói xong những lời này, Kim Tuyết Maitiếp tục mơ mơ màng màng ngủ mất.
"Được! Anh đưa em về nhà. Trong lòng Cao Phong, tim đập thình thịch như trống bỏi, rượu vào lời ra, những lời Kim Tuyết Mai nóigiờ phút này, mới là lời thật lòng!
Đặt Kim Tuyết Mai nằm ngang ở ghế sau, Cao Phong nhẹ nhàng đóng cửa xe, một lần nữa đứng thẳng người lên, mặt đã nhuốm đầy sương lạnh.
"Anh Phong, cần làm gì?"
"Bảo tôi làm gì cũng được, làm xong tôi đi trốn là được, anh giúp tôi chăm sóc cho mẹ nhé."
Khúc Đại Minh thần sắc nghiêm túc, thái độ cũng rất kiên định.
Cao Phong hiểu ý anh, dù bây giờ Cao Phong muốn giết người, Khúc Đại Minh cũng không chút do dự đi làm ngay.
"Không, không cần đâu, thấy chiếc xe kia không?" Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó đưa tay chỉ về phía xa xa.
Ở đó có một chiếc Maserati đang đậu, mặc dù giấu rất kỹ, nhưng dù sao một chiếc xe lớn như vậy, Cao Phong vẫn phát hiện được.
"Thấy, thì sao?" Khúc Đại Minh có chút khó hiểu.
Cao Phong không trả lời, mà đột nhiên xoay người, nhìn về phía căn hộ của Hạ Vy ở một tầng nào đó phía trên chung cư.
Khúc Đại Minh không biết, nhưng Cao Phong liếc mắt một liền nhận ra ngay, chiếc Maserati này, chính là của Vũ Hoàng Minh.
"Vũ Hoàng Minh, nếu mày là đàn ông thì xuất hiện chot ao! Nếu không, ông nội mày đập xe!"
Tiếng Cao Phongkhông lớn, nhưng anh biết, Vũ Hoàng Minh nhất định có thể nghe được.
Vũ Hoàng Minh quả thật nghe được, không chỉ là hắn, Hạ Vy, cùng với rất nhiều căn hộ trong khu chung cư đều nghe được, rối rít nhô đầu ra cửa sổ.
"Cái quái gì thế, ai muốn đập xe người ta, đập xe gì? Xe đạp hả?"
"Không biết, chắc cũng là đám trẻ trâu coi trời bằng vung thôi, ai chẳng biết đập xe là phạm pháp!"
"A ha ha, đội váy nát mẹ à, trùm cái váy lên đầu mà con tưởng mình hay, tôi không tin anh ta dám đập."
Vũ Hoàng Minh đang núp sau rèm cửa sổ, nhìn ra bên ngoài qua một kẽ hở nhỏ.
"Giả vờ dụ tao ra à? Xeông nội mày mà mày cũng dám đập, mày có giỏi đập một cái thử tao coi?" Vũ Hoàng Minh khinh thường lầm bầm một câu.
Hắn ta cũng cảm thấy Cao Phong chỉ là nói khoác một chút, đừng nói chiếc xe Maserati phiên bản hạn chế trị giá mấy tỷ này, cho dù chỉ là một chiếc xe đạp, Cao Phong mày đập thử một cái xem?
Mày thật sự cho rằngmày mua được một chiếc BMW rồi không thèm coi ai ra gì nữa? Muốn đấu vớiVũ Hoàng Minhtao, tao có thể bóp nát mày như bóp nát một con kiến!
Nhưng còn Hạ Vy ở bên kia, trong lòng hoàn toàn không nghĩ như vậy, mỗi khi nhớ đến ánh mắt kinh ngườikia của Cao Phong, cô không dám có bất kỳ hoài nghi nào đối với lời Cao Phong nói.
Sau khi Cao Phong quát lên, đứng tại chỗ lẳng lặng chờ mấy giây, sau đó nhìn về phía Khúc Đại Minh hất hàm: "Ra tay đi!"
Khúc Đại Minh căn bản không có hai lời, trực tiếp đi đến luống hoa bên cạnh, rút ra một cây gậy sắt làm hàng rào, đi đến chiếc Maserati kia.
"Trời đất quỷ thần ơi, bộ muốn đập chiếc Maserati này thật sao, đây chính là xe sang bạc tỷ đó!"
"Không thể nào đâu, thù sâu hận lớn cỡ nào mà muốn đập chiếc xe tiền tỷ của người ta chứ?"