Cho dù như thế thì thế chủ động đánh vẫn do ba mươi người bên đàn ông trung niên kia nắm giữ.
Cao Phong không nói câu nào, anh nhìn hết toàn cảnh chiến đấu của những người này.
Tay chân bọn họ đều giống nhau, nhưng sức mạnh quả họ chênh lệch nhau quá nhiều! Vây có thể thấy rõ thế chất đánh nhau của những người này còn mạnh hơn nhiêu đám người Cao Thành Sâm.
Hơn nữa, anh có thể nhìn ra manh mối khi nhìn động tác lúc bọn họ ra đòn.
Trong sân đánh nhau túi bụi nhưng hai bên ddeuf không nói câu nào, tại vì bọn họ không cần phải hô to để tăng thêm khí thế.
Một cú đấm lại một cú đá, cú nào cũng phát ra nguồn sức mạnh rất lớn.
Âm thanh bình bịch của đấm đá vang lên liên tục, âm thanh này ở trong bóng tối truyên đi rất xa.
Ba phút sau, bên ba mươi người đã ngã xuống mười người.
Mà bên Cao Thành Sâm thì ngã xuống tâm ba mươi người.
Bởi vì do đánh nhau bằng tay lên trên người bọn họ không có vết thương nào nguy hiểm cả.
Nhưng sức mạnh đó đánh vào người vẫn làm cho nhiều người tạm thời mất sức không đánh tiếp được.
Điều quan trọng hơn là đánh nhau ở một cường độ cao như này rất tốn sức mạnh và thể lực khi một cú đánh phải sử dụng hết sức lực để đấm.
Cao Thành Sâm há miệng thở hổn hển, sau đó anh ta lại đánh về phía trước.
"Mặc dù sức mạnh của mấy người này không mạnh lắm, nhưng ý chí chiến đấu rất tốt."
"Người của cậu rất trung thành."
Người đàn ông trung niên nhìn Cao Phong một cái, sau đó ông ta lạnh nhạt mở miệng.
Câu này người đàn ông trung niên nói không sai, chỉ cần đám người Cao Thành Sâm còn nhúc nhích thì chắc chắn bọn họ sẽ không để cho những người này làm Cao Phong bị thượng.
"Anh Thành, mọi người dừng tay đừng đánh nữa."
Sau khi Cao Phong suy nghĩ phân tích về thực lực bay giờ của hai bên thì anh mở miệng ra nói một câu.
"Việc này, không được!"
Bây giờ Cao Thành Sâm lắc đầu.
Nếu bây giờ bọn nhọ dừng tay thì những người này sẽ xoay người bao vây Cao Phong.
"Tôi nói là mọi người dừng tay lại, rồi đi xuống!"2089101_2_25,60
Cao Phong hơi nhíu mày rồi quát một tiếng.
Bây giờ Cao Phong đã nhìn ra.
Tất cả những người đến tìm anh đều là võ giả, là võ giả chân chính! Khi xem thực lực của những võ giả này thì anh đoán trong võ công của bọn họ nhất định có có võ thật truyên thừa của Việt Nam.
Còn đám người Cao Thành Sâm chỉ học qua một chút võ thuật ở trên sách trong nhà họ Cao, để họ có thế mạnh hợp những người bình thường trên chiến trường thôi.
Cho nê, nếu đánh tay đôi với bọn họ thì đám người Cao Thành Sâm không phải là đối thủ của bọn họ.
Nếu như tiếp tục đánh nữa thì chỉ làm đám người Cao Thành Sâm bị thương nhiều hơn thôi.
Cao Thành Sâm cần răng gật đầu, sau đó anh ta nói một câu thì trong nháy mất đám người lùi lại phía sau mây bước đứng xung quanh.
Còn đám người võ giả kia cũng rất có tố chất, không đuổi theo đánh nữa.
"Làm sao, cậu Phong định nhận thua rồi?"
Người đàn ông trung niên chậm rãi xoay người, ông ta cười nhạt nhìn Cao Phong.
Ông ta không đợi Cao Phong trả lời mà nói tiếp: "Làm người thì phải biết rõ, nếu cậu Phong đã nhìn thấy thực tế rồi thì sau này cậu hãy thành thật sống như vậy đi!"
"Thành phố Hòa Bình có thể tha cho cậu một con đường chết, nhưng tuyệt đối sẽ không cho cậu một tay che trời ở đây."
"Bởi vì, kể cả cậu có rất nhiều tiền thì cũng không thế nào đánh lại quyền lực, mà trong mắt những người võ giả thì những thứ cậu có hông coi là gì cả."
Ánh mắt của Cao Phong híp lại, sau đó anh lạnh nhạt nói: "Vậy thứ võ giảm cân giữ gìn là cái gì?"
"Tất nhiên là võ lực! Và thực lực cá nhân của mình!"
Người trung niên không do dự nói tiếp: "Võ giả sẽ không coi trọng tiền tài, quyền lực! Thứ mà bọn họ cần chính là thực lục mạnh mệt"
"Đúng là một câu thực lực mạnh mẽ!"
Cao Phong cười khẽ một tiếng, sau đó anh bước về phía trước, kéo gần khoảng cách với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên bình tĩnh nhìn Cao Phong, sau đó đột nhiên bật cười nói: "Đay là cậu Phong muốn đánh với tôi một trận?"
Nghe thấy ông ta nói vậy thì Cao Phong chậm ra lắc đầu, anh nói: "Không phải, tôi muốn, đánh một trận với tất cả các người!"
Cái gì?"
Nghe thấy Cao Phong nói vậy thì kể cả người đàn ông trung niên kia hay là đám người Cao Thành Sâm kia đều cảm thấy kinh hãi.
Ý câu nói của Cao Phong là anh muốn dùng sức của mình để đánh một lúc với đám đàn ông cường tráng này? Cho dù trong đám bọn họ có mười người đã mất sức chiến đấu nhưng vẫn còn hai mươi người khỏe mạnh nữa! Mà đám người Cao Thành Sâm đã trải nghiệm qua sức mạnh của đám người này, đúng là bọn họ cực kỳ mạnh.
Ít nhất nhiều năm Cao Thành Sâm làm nhiệm vụ như vậy, nhưng đây là đối thủ mạnh nhất mà bọn họ từng gặp.
"Cậu có ý gì?"
Người đàn ông trung niên khẽ cau mày.
"Ha ha...' Cao Phong cười nhẹ một tiếng, sau đó anh nói: "Đây không phải là chuyện các ông muốn tôi làm à?"
Nghe dược Cao Phong nói vậy thì con người của người đàn ông trung nien co lại.
Làm sao Cao Phong có thể đoán ra được mục đích lần này bọn họ đến đây.
"Vậy thì đừng lãng phí thời gian của tôi nữa, các người cùng lên đi, tôi sẽ cho mấy người nằm viện chung với nhau!"
Cao Phong nói xong câu này thì đột nhiên trên người anh phát ra một hơi thở cực mạnh.
Đối mặt với hai mươi người còn lại nhưng vẻ mặt của Cao Phong không sợ chết, ngược lại trong lòng anh bùng phát lên chiến ý rất cao.
Chỉ có đánh mới đối thủ mạnh thì mới có thể kích thích tiềm năng trong con người mình.
Cùng nhau đi lên, cùng nhau năm xuống! Kiểu tự tin này là gì? "Được! Cậu Phong đúng là người mạnh mẽ!"
Người đàn ông trung niên khen anh một câu, sau đó ông ta xua tay một cái.
Hai mươi người còn trụ được không do dự cùng nhau ổi về phía trước, bao vây Cao Phong vào giữa.
"Dừng tay! Tên nào dám đụng vào người anh Phong của chúng ta...anh Phong!"
Bây giờ Cao Thành Sâm muốn đi lên ngăn cản bọn họ.
"Lui ra!"
Cao Phong quát một tiếng, ý bảo Cao Thành Sâm đừng đến đây.
Trong lòng anh suy nghĩ, chắc anh phải ra tay mới có thể giải quyết được chuyện tối nay.
Nếu anh thực sự để đám người Cao Thành Sâm ngăn cản người đàn ông trung niên này thì sợ rằng sau này sẽ có rất nhiều người đến gây chuyện với anh.
Cao Phong cũng có thể đoán qua được mục đích hôm nay họ đến đây tìm anh.
Đôi khi, nếu bạn muốn được đám người nào đó công nhận thì nhất định bạn phải sử dụng thế mạnh của mình đẻ bọn họ công nhận.
"Hục!"
Hai mươi người ăn ý phối hợp chặt chẽ với nhau vây chặt Cao Phong ở giữa.
Cao Thành Sâm căn rằng, anh ta đứng yên tại chỗ bàn tay nắm chặt lại.
"Chờ một lúc nếu như có tình huống gỉ lạ thì chúng ta trực tiếp sử dụng vũ khí lạnh."
"Kể cả dùng biện pháp gì, đều phải bảo vệ an toàn cho cậu Phong.
Cao Thành Sâm xoay người sang bên cạnh nói nhỏ với người bên cạnh mình.
Tất cả mọi người gật đầu, đồng ý với ý kiến này.
"Am"
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Cao Phong bắt đầu đánh nhau với hai mươi người kia.
Người đàn ông trung niên vẫn chưa ra tay, ông ta đứng ở một chỗ xem bọn họ đánh nhau.
Hơn nữa, ông ta còn ấn một nút trên cúc áo, không biets để làm gì.
Trong túi phát ra một ánh sáng hồng, sau đó anh sáng này biến mất.
"Bịch!"
Hai người thanh niên một người dùng chân một người dùng tay cung đánh về phía Cao Phong.
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó anh dùng chân trái của mình làm điểm chống đỡ, sau đó dùng chân phải giống như sắt quét xung quanh một vòng.
"Âm ầm!"
hai cú đá mạnh va chạm vào nhau tạo thành một tiếng vang rất to, sau đó cú đánh của hai người thanh niên đều bị Cao Phong chặn lại.
Sau đó, là những cú đánh rát nhanh tng ra làm người ta hoa cả mắt.
Vẻ mặt Cao Phong không thay đổi, ngay cả cơ thể của anh cũng hầu như không chuyển đi chỗ khác.
Nhưng nếu mỗi lần anh xê dịch chỗ khác nhấc chân nhấc tay đánh ngã một người thanh niên.
Mà mấy người thanh niên này chính là những võ giả vừa nãy mới đánh một trận với đám người Cao Thành Sâm, và họ toàn chủ động đi đánh người khác.
Nhưng khi bọn họ đánh với Cao Phong thì rơi vào hoàn cảnh xấu, bọn họ giống như mấy con cừu nhỏ ở trước mặt Cao Phong.
Việc này chuẩn với câu người giỏi thì có người khác giỏi hơn, núi cao thì sẽ có một ngọn núi khác cao hơn.