"Thế nhưng, tất cả đều là mệnh lệnh của cậu chủ, đấy ông xem, tôi còn có thể làm được cái gì nữa đây? Tôi cũng chỉ là một người làm công ăn lương, cậu chủ bảo gì thì tôi làm cái đó, cậu chủ nói đi hướng Bắc tôi làm sao dám đi hướng Nam, kể cả cậu chủ bảo quả dưa hấu là quả dưa chuột thì tôi cũng tin nó là quả dưa chuột"
Lời nói của Cố Minh Tuân vô cùng thành khẩn, thái độ cũng cực kỳ nghiêm túc, lời nói rất chân thành không có nửa điểm giả dối.
Tất cả những điều này chỉ có mục đích duy nhất để chứng minh với Lâm Vạn Quân rằng ông ta với Cao Bằng không có bất kỳ mối quan hệ nào.
Cố Minh Tuân chỉ dùng dăm ba câu, liên đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người của Cao Bằng.
Trong lòng Lâm Vạn Quân âm thầm mỉm cười:" Các cụ nói không sai, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã"
Cao Bằng là ai, bên cạnh anh tan tụ tập loại người nào, căn bản cũng chẳng có ai thèm bận tâm đến điều đó "Nói ra mục đích chuyến đi lần này của ông đi."
Lâm Vạn Quân ngẩng đầu nhìn Cố Minh Tuấn.
"Khà khà, thật ra hôm nay tôi đến đây cũng không phải có vấn đề gì to tát cả, chỉ là muốn đến thăm hỏi sức khỏe của ông thôi, tiếp đó là có một vài vấn đề nho nhỏ, muốn bàn luận cùng với ông một chút."
Cố Minh Tuấn thay đổi thái độ trong nháy mắt, đồng thời ông ta tự mình mở chai nước khoáng, đưa ra mời Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân không có một chút do dự, trực tiếp nhận lấy chai nước khoáng rồi dùng một hơi uống sạch, lúc này ông ấy mới cảm thấy đã đỡ khát nước một chút.
"Ông muốn hỏi cái gì?' Lâm Vạn Quân vừa nói vừa chậm rãi đặt chai nước xuống bàn.
"Khặc, là như thế này, trước khi cậu chủ Bằng tiếp nhận không sai, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã"
Cao Bằng là ai, bên cạnh anh tan tụ tập loại người nào, căn bản cũng chẳng có ai thèm bận tâm đến điều đó "Nói ra mục đích chuyến đi lần này của ông đi."
Lâm Vạn Quân ngẩng đầu nhìn Cố Minh Tuấn.
"Khà khà, thật ra hôm nay tôi đến đây cũng không phải có vấn đề gì to tát cả, chỉ là muốn đến thăm hỏi sức khỏe của ông thôi, tiếp đó là có một vài vấn đề nho nhỏ, muốn bàn luận cùng với ông một chút."
Cố Minh Tuấn thay đổi thái độ trong nháy mắt, đồng thời ông ta tự mình mở chai nước khoáng, đưa ra mời Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân không có một chút do dự, trực tiếp nhận lấy chai nước khoáng rồi dùng một hơi uống sạch, lúc này ông ấy mới cảm thấy đã đỡ khát nước một chút.
"Ông muốn hỏi cái gì?' Lâm Vạn Quân vừa nói vừa chậm rãi đặt chai nước xuống bàn.
"Khặc, là như thế này, trước khi cậu chủ Bằng tiếp nhận công ty bất động sản Phong Mai thì có một khoản tài chính lớn được đổ ra ngoài, tôi có hơi không hiểu về vấn đề này."
Cố Minh Tuấn vừa quan sát Lâm Vạn Quân vừa tỏ ra thái độ vô cùng nghi hoặc.
"Khoản tài chính nào cơ, tôi không hiểu?"
Lâm Vạn Quân híp mắt lại tỏ vẻ không rõ.
"Ha ha, ông Vạn Quân, ông cũng không cần tỏ ra thái độ như vậy với tôi đâu, ông hiểu những gì tôi đang nói mà."
"Thời điểm cậu chủ Bằng tiếp nhận công ty thì món tiên này đã không cánh mà bay rồi, cậu ta cũng chẳng biết chuyện này đâu."2089107_2_25,60
"Thế nhưng, tôi vẫn luôn làm việc ở công ty bất động sản Phong Mai, chẳng lẽ tôi lại không biết công ty mình mất một số tiền lớn như thế hay sao?"
"Khoản tiền kia tuyệt đối không dưới 2000 tỷ! Đó là một nửa tài sản của công ty bất động sản Phong Mai rồi."
"Tôi không hề nói quá một chút nào, lúc cậu chủ Bắng tiếp quản công ty thì thực tế cái công ty đó cũng chỉ là một cái xác không hồn rồi."
Con mắt của Cố Minh Tuấn híp lại, ông ta chậm rãi nói chuyện này ra.
"Tôi không biết."
Lâm Vạn Quân bình tĩnh trả lời.
"Ha ha, ông không biết?"
"Ông lấy tài chính của công ty bất động sản Phong Mai chuyển ra ngoài mà ông lại nói với tôi là ông không biết sao?"
Cố Minh Tuấn cười, cũng bớt phóng túng đi một chút.
"Tôi không có di dời tài chính, tôi cũng không biết 2000 tỷ đó."
Lâm Vạn Quân lắc đầu.
"Lâm Vạn Quân! Ông đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
"Tôi nói cho ông biết,bây giờ tôi đang nói chuyện cẩn thận với ông đấy, vông đừng có mà làm trái ý tôi! Ông đừng bắt tôi phải dùng đến những thủ đoạn khác, đến lúc ấy ông có hối hận cũng không kịp đâu!"
Trên trán của Cố Minh Tuấn nối gân xanh, ông ta cực kỳ tức giận nhìn chäm chăm Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân nhảm hai mắt lại một lần nữa, căn bản ông ấy cũng không có để ý tới câu nói của Cố Minh Tuấn.
Đừng nói Cố Minh Tuấn, chuyện liên quan với chuyện 2000 ty này đã đi đâu, có chết ông ta cũng không nói cho người khác.
Thành viên của Liên minh Đế Phong cũng không biết, Cao Thành Sâm và Khúc Đại Minh cũng không biết, thậm chí ngay cả Cao Phong cũng không rõ ràng chuyện này.
Lâm Vạn Quân có thể được ông cụ nhà họ Cao giao cho quyền thế ngập trời, là một nhân vật lớn luôn đi theo ông cụ, lại được Cao Phong giao phó cho nhiều việc quan trọng, tất nhiên là năng lực làm việc của ông ấy không giống người bình thường rồi.
Lâm Vạn Quân có ánh mắt nhìn xa trông rộng, thủ đoạn mạnh mẽ, cũng không hề e sợ Cao Phong.
Vì lẽ đó, Cố Minh Tuấn đừng tưởng là có thể dùng một chai nước để đổi lấy thông tin của ông ấy.
"Ông có chịu nói hay không?"Cố Minh Tuấn tức điên lên, ông ta nắm lấy cố áo của Lâm Vạn Quân rồi bóp chặt cổ Lâm Vạn Quân.
Hai mất của ông ta đỏ bừng, dường như ông ta muốn nuốt chứng Lâm Vạn Quân vậy.
Mà Lâm Vạn Quân không có một chút e ngại nào, thậm chí hô hấp của ông ấy vẫn vững vàng.
"Khoản tiên kia sao, tôi không biết nó ở đâu."
Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng trả lời.
"Ông!"
Cố Minh Tuấn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng một lúc sau, bỗng nhiên Cố Minh Tuấn lại nở nụ cười.
Cố Minh Tuấn từ từ buông Lâm Vạn Quân ra rồi nói với ý tứ sâu xa: "Tôi hiểu rồi!"
"Ông muốn trốn thoát khỏi đây, sau đó chỉ việc ôm đống tiền đó chạy ra nước ngoài dưỡng lão chứ gì?"
"2000 ty, đó đúng là một số tiền kếch xù đủ cho ông ăn chơi trác táng mấy đời rồi, tôi đã xem thường ông rồi, ông tính toán kỹ thật đấy."
"Tôi đã nói rồi mà, làm sao ông lại có thế trung thành với Cao Phong như thế chứ, thì ra là ông vẫn có quyết định của chính mình."
Cố Minh Tuấn cứ tưởng rằng ông ta đã nhìn thấu ý nghĩ của Lâm Vạn Quân, vì lẽ đó giọng nói của ông ta vô cùng trào phúng.
Mà Lâm Vạn Quân chỉ chậm rãi lắc đầu, ông ấy cũng không để ý đến mấy lời giễu cợt của Cố Minh Tuấn.
"2000 tỷ thì ông cũng không thế tiêu được hết đâu.
Nếu ông không rời khỏi đây thì đừng nói là 2000 tỷ, có 20000 tỷ thì ông cũng không thể nào sử dụng được."
"Nếu ông nói cho tôi biết khoản tiền đó đang ở đâu thì chúng ta sẽ chia ba bảy, ông ba tôi bảy! Tôi bảo đảm sẽ không để cho cậu Bằng biết chuyện này"
"Đến thời điểm cần thiết tôi cũng sẽ tìm cớ cứu ông ra ngoài."
"Sau đó, ông có thể câm gân 300 tỷ mà đi du lịch khắp nơi, hưởng thụ tuổi già rồi! Thế nào, ông có muốn suy nghĩ lại một lần nữa không?"
Cố Minh Tuấn dụ đô từng bước một, thậm chí ông ta còn hứa với Lâm Vạn Quân là sẽ thả ông ấy ra để làm điều kiện trao đổi.
Nhưng, Lâm Vạn Quân vẫn bình tĩnh, ông ấy không thèm trả lời ông ta.
"Chia bốn sáu được chưa? Tôi sáu, ông bốn!"
Cố Minh Tuấn đành phải nhượng bộ.
Lâm Vạn Quân vẫn không mở miệng nói gì cả.
"Chia năm năm! Đây đã là ranh giới cuối cùng của tôi rồi, chúng ta chia đều, mỗi người lấy 1000 tỷ!"
"Sau đó, tôi sẽ nghĩ cách giải thích với cậu Bằng để cậu ta thả ông đi ra ngoài."
"Lâm Vạn Quân, ông là người thông minh, vì lẽ đó ông phải hiểu rằng, dù ông có nhiều tiền nhưng ông mất mạng rồi thì làm sao có thể tiêu tiên được nữa.
"Cho dù ông có mấy nghìn tỷ, nhưng tôi cứ giam ông ở đây cả đời đấy, đến lúc đó thì ông tính sao đây?"
Cố Minh Tuấn khẽ cau mày, nhìn Lâm Vạn Quân rồi nói rằng: "Chỗ tiền của bất động sản Phong Mai đều dùng cho Khu quy hoạch Thành Bắc, tôi không biển thủ công quỹ đâu mà ông đòi chia."
Lâm Vạn Quân cũng nói thật.
"Bốp!"
Trong nháy mắt, Cố Minh Tuấn thẹn quá thành giận, ông ta tát cho Lâm Vạn Quân một bạt tai ở trên mặt.
Lâm Vạn Quân miễn cưỡng chịu một bạt tai, nhưng ông ấy không hê có một chút phẫn nộ, mà ngược lại, trong mắt của ông ấy hiện lên vẻ trêu tức và thương hại.
Mặc dù chó điên tạm thời thắng thế, cho dù chó có cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đi chăng nữa nhưng vĩnh viễn ông ta cũng chỉ là một con chó điên mà thôi.
Vĩnh viễn như vậy thôi, ông ta sẽ không làm nên việc lớn được.
Đồng thời, thời gian mà con chó điên này chết cũng không xa nữa rồi.
Lúc này Cố Minh Tuấn ở trong mắt Lâm Vạn Quân đã nghiễm nhiên trở thành người sắp chết.
Làm sao ông ấy có thể tức giận và cãi nhau tay đôi với người sắp chết chứ? "Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, ông nói ngay, ông có chịu nói không?"
Cố Minh Tuấn bóp cổ Lâm Vạn Quân lần thứ hai, giọng nói của ông ta tràn đầy sự uy hiếp.
Vừa nói, bàn tay của Cố Minh Tuấn lại càng không ngừng dùng sức, mạnh mẽ bóp chặt cổ của Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân cảm thấy vô cùng khó thở, vẻ mặt của ông ấy đỏ lên, nhưng ông ấy không hề mở miệng van xin dù chỉ một câu.
"Nếu như ngày hôm nay ông không chịu nói thì tôi sẽ bóp cổ ông cho ông chết mới thôi!"
"Đừng tưởng tôi không dám, chuyện gì tôi cũng dám làm đấy!"
Cố Minh Tuấn nhìn chăm chăm Lâm Vạn Quân, bàn tay ông ta lại bắt đầu bóp cổ mạnh hơn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại di động của Cố Minh Tuấn vang lên.
Cố Minh Tuấn căm hận trừng mắt nhìn Lâm Vạn Quân một lúc, sau đó ông ta lấy điện thoại di động ra nghe.
Thời gian này, ngoại trừ Cao Bằng thì không ai có thể gọi điện thoại cho ông ta.
Đó là điện thoại của Cao Bằng nên Cố Minh Tuấn cũng không dám không nhấc máy.
"Đúng vậy, cậu Bằng, tôi đến cho Lâm Vạn Quân ăn chút cơm, nếu như ông ta chết đói thì chúng ta cũng không tiện bàn giao với gia tộc ạ..."