RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Anh đã đích thân gọi điện, anh ta còn không biết nên tiến hay lui, thật không biết điều mà"

Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh nói.

Nam Phương An Khang cũng có chút không vui, anh ấy đã gọi cho Cao Phong nhiều lần, nhưng ngay cả bắt máy cũng không có.

"Người có năng lực, tất nhiên, đều có tính cách của riêng mình, chuyện này rất bình thường."

Nam Phương Minh Nghị không tức giận, ngược lại nói giúp cho Cao Phong một câu.

"Dòng tộc nhà họ Nam Phương chúng ta, không cần phải ăn nói khép nép trước mặt anh ta chứ?"

Nam Phương Minh Nguyệt vẫn còn rất khó chịu.

"Minh Nguyệt, chúng ta không muốn phải hạ thấp mình trước mặt Cao Phong, chúng ta sẽ phải hạ thấp mình với các dòng tộc võ thuật khác!"

"Tình hình ở thành phố Hòa Bình bây giờ càng ngày càng trở nên phức tạp, mặc dù thế hệ này của con, dòng tộc nhà họ Nam Phương có rất nhiều con cháu, nhưng thực lực của mỗi người đều bình thường."

"Thậm chí mấy đứa nhỏ nhà chú hai của con cũng cảm thấy võ thuật là chuyện vớ vẩn, hoàn toàn không muốn tập võ."

"Nếu dòng tộc nhà họ Nam Phương chúng ta không thể đạt được kết quả tốt trong cuộc thi võ thuật năm nay, e răng địa vị của dòng tộc chúng ta sẽ xuống dốc không phanh."

Nam Phương Minh Nghị hơi híp mắt lại, giọng điệu đây lo lắng.

Nếu không phải vì lý do này, đương nhiên ông ta sẽ không hạ mình, chủ động liên hệ với Cao Phong.

Nhưng bây giờ, vì tương lai của dòng tộc nhà họ Nam Phương, ông ta phải làm như vậy.

"Nhưng con cảm thấy, hạ mình với cái thằng Cao Phong thấp hèn kia thật sự rất mất mặt."

Nam Phương Minh Nguyệt dấu miệng.

"Bởi vì con có thành kiến với Cao Phong! Bỏ qua mọi thứ mà nói, cho dù là thực lực hay tính cách, nhân phẩm của Cao Phong, đều hơn xa so với người thường."

"Nếu dòng tộc nhà họ Nam Phương có thể qua lại thân thiết với cậu ta, vậy là trâm lợi mà không có hại!"

"Hãy tin ông nội, ông nhìn người chưa bao giờ nhìn sai."

Nam Phương Minh Nghị rất tự tin trả lời.

"Vậy thì phải làm sao bây giờ, ngay cả gặp chúng ta anh ấy cũng không muốn, chuyện này hoàn toàn không có cách nào để bàn bạc cả."

Nam Phương Minh Nguyệt do dự vài giây, sau đó nhẹ giọng đáp.2089109_2_25,60

"Đây là cậu ấy còn tức giận trong lòng, cho nên mới gây khó dễ một chút để ra vẻ "

"Không sao đâu, lần này dòng tộc nhà họ Nam Phương đã cho cậu ấy mặt mũi, trong lúc đó nghĩ hết mọi cách để làm dịu mối quan hệ của hai bên"

"Cuộc thi võ thuật sắp được tổ chức, thời gian còn lại của chúng ta không còn bao nhiêu."

Nam Phương Minh Nghị khẽ Xua tay.

Nghe Nam Phương Minh Nghị nói như vậy, Nam Phương Minh Nguyệt và Nam Phương An Khang nhìn nhau một cái, nhẹ gật đầu và không nói thêm gì nữa.

Trong nháy mắt, đã qua hai ngày.



Trong hai ngày qua, người dòng tộc nhà họ Nam Phương đã bỏ ra thành ý rất lớn với Cao Phong.

Thậm chí, còn chủ động hợp tác với tập đoàn Lân Vũ, hơn nữa còn cho ra lợi nhuận rất lớn.

Lúc sản nghiệp dưới cờ của dòng tộc nhà họ Nam Phương chủ động tìm Vũ Hoàng Lê để hợp tác, Vũ Hoàng Lê đã bị dọa cho ngây người luôn.

Phải biết rãng, dòng tộc nhà họ Nam Phương là một thành viên chân chính của giới quyền lực hàng đầu ở khu Thành Nam, thành phố Hòa Bình, và được công nhận là một thế lực cực kỳ mạnh.

Bất kế là mối quan hệ cá nhân, nguồn tài chính hay vốn liếng, cũng như sức mạnh võ thuật mà người thường không biết đều vô cùng mạnh mẽ.

Không biết bao nhiêu công ty đã tranh nhau đến bể đầu, cũng muốn làm quen với dòng tộc nhà họ Nam Phương, cũng không có cơ hội nào.

Mà bây giờ thế lực hàng đầu này, vậy mà chủ động tìm đến Vũ Hoàng Lê, làm cho Vũ Hoàng Lê vừa mừng lại vừa lo.

Cao Phong chỉ ra một cái chỉ thị đơn giản, tiếp nhận hết thảy.

Cho dù đó là hợp tác công ty hay chuyển quà tặng tinh tế, Cao Phong đều chiếu theo đơn nhận hết.

Chỉ là, không đề cập đến chuyện khác.

Ông tặng đồ tôi sẽ thu, nhưng tôi không hứa với ông cái gì cả.

Hôm nay, Cao Phong đứng ở tầng cao nhất của công ty bất động sản Đắng Đạt trước đây.

Lúc này, công ty bất động sản Đăng Đạt cũng đã được tập đoàn Lân Vũ thu mua, trở thành một chi nhánh của tập đoàn Lân Vũ.

Cao Phong đứng trên sân thượng tay vịn lan can, đứng phía sau là đám người Vũ Hoàng Lê.

Khúc Đại Minh, Dư Văn Cường, Cao Thành Sâm và Vũ Hoàng Lê, những thành viên nòng cốt này, phân biệt đứng hai bên người của Cao Phong.

Trong lòng bốn người đều rất xúc động.

Nhớ lại lúc trước, Cao Phong ở thành phố Hòa Bình đã gặp khó khăn thế nào, lúc đó thật sự là ngước mắt lên chẳng thấy ai thân.

Hơn nữa vì chuyện thân phận, thậm chí nửa bước cũng khó đi.

Mà lúc này mới qua một đoạn thời gian, Cao Phong đã nắm được lực lượng hùng mạnh như vậy.

Giới kinh doanh tâng trung đều được thu mua, các thế lực ngầm cũng sắp được thống nhất hoàn toàn.

Mạng lưới tình đã bám rễ ở mọi ngóc ngách của thành phố Hòa Bình.

Kế cả dòng tộc nhà họ Nam Phương có thế lực đứng đầu ở khu Nam Thành cũng rất khách sáo với Cao Phong.

Cao Phong lúc này việc đạt đỉnh cao, chỉ thân phận và địa vị thôi đã vô cùng siêu phàm.

Giá trị là con người không thể lường được.

"Tôi biết với khả năng của anh Phong nhất định sẽ có một ngày như vậy."

"Nhưng...

tôi không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy!"

Khúc Đại Minh hào hứng nói.

"Đúng vậy! Đúng vậy!"



Vũ Hoàng Lê gật đầu liên tục.

Nếu nói chiến thắng của Cao Phong ở thành phố Hà Nội trước đây gây dựng cơ nghiệp, là do mượn thế lực của dòng tộc nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng.

Mà lần này ở thành phố Hòa Bình, Cao Phong gây dựng cơ nghiệp, không hề nhận được sự giúp đỡ nào của dòng tộc nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng.

Tất cả đều dựa vào năng lực của mình.

Còn những người Vũ Hoàng Lê và Khúc Đại Minh, Cao Phong có thể làm cho họ trung thành và tận tâm đi theo mình, đây cũng là một loại của biểu hiện năng lực.

"Dòng tộc nhà họ Nam Phương này cũng thật thú vị, đưa nhiều đồ tốt đến như vậy"

Vũ Hoàng Lê không biết làm sao.

Mọi người cũng bước tới mép của sân thượng, nhìn xuống dưới.

Dưới tòa cao ốc của tập đoàn, một chiếc xe thể thao trị giá hơn 20 tỷ đậu ở đó.

Trong công ty còn có rất nhiều món quà có giá trị xa xỉ, trong đó có một món đồ cổ vô giá.

Những thứ này đều do dòng tộc nhà họ Nam Phương gửi đến.

Đối với mấy thứ này, căn bản là Cao Phong không có từ chối, đều nhận hết không để lại cái nào.

"Đoán chừng bây giờ người của dòng tộc nhà học Nam Phương đang rất khó chịu, lấy ra không ít đồ, nhưng Phong vẫn không liên hệ lại với bọn họ."

Cao Thành Sâm khẽ lắc đầu, không nói nên lời.

"Nói một chút về tình hình của các khu vực đi"

Cao Phong đứng trên sân thượng, hai tay chắp lại ở sau lưng, nhìn phong cảnh ở xa xa hỏi.

"Anh Phong, mạng lưới tình báo của chúng ta đã bao phủ đến 95% khu Nam Thành."

"Hai khu đô thị còn lại, mặc dù không thế đạt được tỷ lệ bao phủ cao như vậy, nhưng đã hình thành một hệ thống lớn."

"Cho tôi ba ngày, tôi sẽ bổ sung hệ thống hoàn toàn".

"Đến lúc đó, cả thành phố Hòa Bình này, chỉ cần có gió thổi hay cỏ lay, chúng ta sẽ biết được đầu tiên "

Khúc Đại Minh bước lên, chắp tay với Cao Phong rồi trả lời.

Cao Phong khẽ gật đầu, tốc độ của Khúc Đại Minh quả thật không chậm.

"Tổng Giám Đốc Vũ đâu?"

Cao Phong lại nhẹ giọng hỏi.

Giới kinh doanh cũng rất quan trọng.

Thế lực trong giới kinh doanh chắc chắn không thể giống bọn Cao Thành Sâm, trước đây Cao Phong mở mang bờ cõi để đối chiến với người khác.

Bởi vì trong giới kinh doanh, sức mạnh chân chính là quyền thế, chứ không phải là vũ lực! Bọn họ không có vũ lực, nhưng thế lực của bọn họ thì tuyệt đối không thể khinh thường.

Chỉ nói Vũ Hoàng Lê, tuy anh ta không phải người như Dư Văn Cường, nhưng chỉ cần anh ta chịu chỉ tiền, thì chắc chắn có vô số Dư Văn Cường ' sẵn sàng làm việc cho anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi