RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 868

Cao Phong bị đánh nhưng không có chút lực nào để đánh trả, chỉ đành theo bản năng ôm lấy đầu tránh né. Kim Tuyết Mai đã khóc đến khản cổ, vươn tay ra về phía Cao Phong, lại không cách nào di chuyển được nửa bước.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Chuyện gì tôi cũng nghe theo các ông. Đừng đánh nữa. Sắc mặt Kim Tuyết

Mai xám ngoét, trong lòng cô tràn ngập tuyệt vọng.

“Ha ha, cô nói như vậy từ đầu thì có phải đã không có chuyện gì rồi không. Chu Hồng Trung cười xấu xa. Hứa Viễn Nam cũng cười lạnh, dùng gót giày cứng của giày da đá mạnh lần nữa lên đầu Cao Phong.

“Rầm”

Phát đá mạnh này khiến cơ thể Cao Phong chấn động, hình như đã mở ra một buổi hòa nhạc, một âm thanh vù vù vang lên.

Bên tai vẫn truyền đến tiếng kêu xé lòng của Kim Tuyết.

“Tuyết Mai, Tuyết Mai…” Cao Phong lẩm bẩm nói.

“Kêu cái c*t! Đồ dần này!” Hứa Viễn Nam nhỏ một bãi nước bọt lên người Cao Phong, sau đó quay lười đi về phía Kim Tuyết Mai.

“Bốp:”

Bước đến trước mặt Kim Tuyết Mai, Hứa Viễn Nam đưa tay, giáng một cái bạt tai mạnh về phía cô.

“Con điếm thối này. Đúng là con m* nó không biết xấu hổ. Ông đây dùng mày là xem trọng mày đấy”

“Nơi này, ai nhìn thấy ông đây mà con m* nó không gọi một tiếng anh Nam?” Hứa Viễn Nam dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai bị một bạt tai làm đau điếng cũng không hề để tâm, trong miệng cô không ngừng hét tên Cao Phong.

“Lôi vào trong buồng nghỉ. Ð*t me! Đúng là đen đủi”

Hứa Viễn Nam lại mắng thêm một câu, sau đó ông ta nhấc chân định đi về phía trước.

Nhưng lúc này, Chu Hồng Trung lại trừng lớn hai mắt, đứng im bất động.

“Sao vậy?” Hứa Viễn Nam liếc nhìn Chu Hồng Trung.

“Giám đốc Nam, anh, phía sau anh, cậu ta.” Ánh mắt Chu Hồng Trung tràn ngập vẻ kinh hãi, ông ta không thể tin được mà duỗi ngón tay chỉ về phía sau Hứa Viễn Nam.

Đàm Hồng Duy nghe thấy thế cũng đưa mắt nhìn sang rồi lập tức sửng sốt.

Hứa Viễn Nam khẽ nhíu mày, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy không biết Cao Phong đã đứng lên khỏi mặt đất từ lúc nào, cậu ta đang hung ác nhìn chằm chằm vào Hứa Viễn Nam.

Trong đôi mắt lạnh như băng kia có hàng vạn vệt tơ máu đỏ, như thể trong hốc mắt đang chứa đầy máu tươi. Đôi mắt đỏ tựa máu, buốt lạnh vô cùng. Từ trong cơ thể của Cao Phong toát ra khí thế lạnh giá như băng.

Hứa Viễn Nam đã từng tiếp xúc với rất nhiều loại người, nhưng ông ta chưa bao giờ tin vào cái gọi là “Sát khí”, ông ta cho rằng đó hoàn toàn là điều được người ta thêu dệt nên mà thôi.

Thế nhưng hiện tại, từ trên người Cao Phong, ông ta thật sự đã cảm nhận được sát khí mờ mịt và vô cùng chân thực.

Đó là sự căm phần một người đến cùng cực và mang ý nghĩ nhất định phải giết bằng được người đó.

Giờ đây, trên người Cao Phong không ngừng toát ra loại khí thế này.

Giống như một ác ma mang trong mình nỗi hận và trách nhiệm báo thù sâu sắc, tỏa ra sự căm phẫn ngập trời, vùng vẫy để thoát khỏi xiềng xích gông cùm, ác ma đã bước ra từ trong địa ngục.

Lại càng giống như một con mãnh hổ khát máu đã ngủ quên rất lâu, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.

Quả không sai.

Mãnh hổ đã thức giấc! “Mày!” Hứa Viễn Nam có chút sững sờ.

Ngay khi Hứa Viễn Nam vừa thốt ra lời này, Cao Phong đột nhiên bước tới và đấm thật mạnh vào mặt của Hứa Viễn Nam.

“Bop!”

Sức mạnh của cú đấm này kinh khủng như thế nào?

Một cú đấm đã ngay lập tức hất văng cơ thể béo như lợn của Hứa Viễn Nam ra xa, ông ta bay lên rồi đập “Rầm” vào bàn ăn một tiếng.

“Buông cô ấy ra. Cao Phong nhìn Chu Hồng Trung, giọng nói có chút khàn khàn.

“Mày, mày..” Chu Hồng Trung bị dọa đến mức kinh sợ, đây là thằng nhóc đần độn lúc nãy sao?

Tuy nhiên, Cao Phong không có ý định nghe thêm bất cứ lời nào của Chu Hồng Trung nữa.

“Bốp!”

Bàn tay trái của anh nhanh như tia một chớp, vươn ra bắt lấy cổ tay của Chu Hồng Trung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi