Chương 892
Chỉ là trước đó, mọi người đều nhẫn nhịn không nói lời nào mà thôi.
“Là như vậy sao?” giám đốc Trương nhíu mày nhìn Cao Phong.
Cao Phong sờ chóp mũi, không giải thích gì. Họ nói gì là chuyện của họ, chuyện của mình thì cứ làm tốt chuyện của mình là được.
“Hừ! Những người tiểu nhân như ngươi, Mao Quang Phi ta đã gặp rất nhiều rồi, muốn lấy tiền của tôi, không có cửa đâu!” Mao Quang Phi khinh khỉnh nói.
Những chuyện tiền bạc nên nói rõ ràng.
Ngay cả quầy giao dịch ngân hàng cũng dán biển báo, khách rời quầy không chịu trách nhiệm. Cao Phong người lại không nói ra lúc đó, hôm sau mới đến đây, ai tin ngươi chứ?
Chuyện này chính là không có bằng chứng gì cá.
Chỉ cần Mao Quang Phi không thừa nhận, không ai có thể lấy ra bằng chứng nào cả.
“Quản đốc Mao, có phải ông nhầm rồi không?
Cao Phong không phải loại người đó.”
Lúc này, Diêm Tử Đồng bước ra và nhẹ nhàng nói.
Bạn của cô nhanh chóng kéo tay cô ấy, nhưng cô không hề quan tâm.
“Cô Diêm à! Cô không thể chỉ vì vẻ ngoài mỏng manh của cậu nhóc này mà có thể tùy tiện nói giúp được.”
“Những kẻ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, tôi gặp nhiều rồi.” Mao Quang Phi đáp.
Nghiêm Tử Đồng khẽ cau mày, Cao Phong đến một chai nước ngọt cũng không nhận, lẽ nào lại là một người tham của như vậy?
“Mẹ kiếp! Ai dám đánh anh trai tao, người đâu rồi?”
Đúng lúc này, một giọng nói thô bạo vang lên.
Mọi người cùng quay đầu nhìn, đó là một người đàn ông vạm vỡ, ông ta đang mặc một chiếc áo cộc, để lộ một hình xăm lớn trên cánh tay.
Theo sau người đàn ông này không dưới hai mươi người, tất cả bọn họ đều cầm những thanh thép của công trường trên tay, tức giận đùng đùng lao tới. Nhìn thoáng qua ai cũng nhận ra, người đàn ông này chính là Trương Quyền, anh họ của Mao Quang Phi, đang làm bảo vệ tại công trường này.
Chính vì những người như Trương Quyền thế nên Mao Quang Phi mới dám kiêu ngạo như vậy.
Nhìn thấy hơn hai mươi người của Trương Quyền hùng hổ lao tới, hàng trăm công nhân đứng xung quanh bất giác ngậm miệng, lặng lẽ lùi lại.
“Là cậu ta, giết chết cậu ta cho tôi!”
Mao Quang Phi nhìn thấy Trương Quyền dẫn đàn em qua, ông ta bắt đầu bành trưởng, chỉ tay vào Cao Phong.
“Mẹ kiếp! Dám đánh anh trai tao, tìm đến cái chết hả?”
Trương Quyền quay đầu nhìn Cao Phong, dẫn người đi về phía anh.
“Quản đốc Mao, ông chủ sắp tới đây rồi, ông vẫn còn muốn làm vậy sao?” Giám đốc Trương cau mày quát lớn.
Nghe thấy hai từ ông chủ, Mao Quang Phi có chút lưỡng lự, nhưng ông cũng không muốn tha cho Cao Phong.
“Vậy thì bắt cậu ta lại cho tôi, nhanh lên! Chờ đến khi ông chủ giám sát xong, tôi sẽ đích thân tìm cậu ta giải quyết.” Mao Quang Phi suy nghĩ một hồi rồi hét lên.
“Vâng ạ!”
Trương Quyền lập tức dẫn theo hơn hai mười người bao vây Cao Phong.
Đứng trước hơn hai mươi thanh niên trai tráng tay cầm thanh thép vẻ mặt hung tợn này, Cao Phong bình tĩnh đứng, không hề tỏ ra chút sợ hãi nào.
Lần này, giám đốc Trương không ngăn cản ông ta nữa.
Giờ ông chủ sắp tới rồi, nếu không nhanh chóng xử lý, đến lúc đó đến cơm cũng không có mà ăn.
“Dừng tay!”
Diêm Tử Đồng lại một lần nữa tiến lên hai bước nói lời ngăn cản.
“Tử Đồng! Cô ngốc hay sao? Quan tâm đến chuyện anh ta làm gì chứ? Anh ta có chết thì cũng liên quan gì đến cô chứ?” những cô gái bên cạnh không thể nhịn nổi, tiến lên kéo tay Diêm Tử Đồng.
“Những người của Trương Quyền kia sẽ đánh chết anh ta mất.” Diêm Tử Đồng tràn đầy sự lo lắng trên khuôn mặt.
“Vậy thì có liên quan gì đến cô chứ? Anh ta là gì của cô chứ?”
“Cô đi làm đều là lái chiếc xe BMW X3, còn anh ta chỉ là một tên nghèo hèn, không tiền không thế. Hai người không bao giờ đến được với nhau đầu, cô đừng quản chuyện này nữa.”
Bạn của Diêm Tử Đồng kéo cô thật mạnh, không cho cô tiến về phía trước.