RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 914

Dư Văn Cường chậm rãi đến trước mặt Trương Đại Hải, nửa người trên hai ngả về phía trước, anh nhìn xuống Đại Hải đang quỳ rạp dưới đất.

“Anh.. anh Cường, em… em không em không có ý Trương Đại Hải còn đang run lên bần bật, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy, mãi không thành câu.

Cho dù Dư Văn Cường đã rửa tay gác kiếm rồi, nhưng chỉ cần anh ta vung tay lên thôi thì không biết sẽ có bao nhiều lão đại của vùng này sẽ đứng ra đi theo sau lưng của Dư Văn Cường làm một đàn em của anh.

Đây chính là uy tín, mị lực của một đại ca lâu năm trong giới giang hồ!

Nhìn xem, Trương Đại Hải ngày nay có trâu bò không! Nhất định rất trâu bò, đại ca của cả một vùng cơ mà, phía sau có không biết bao tên đàn em đi theo gã.

Nhưng năm đó, anh ta cũng chỉ là thuộc hạ của Dư Văn Cường thôi, không phải nói là thuộc hạ của thuộc hạ của Dư Văn Cường, ngay cả tư cách để xách giày cho anh cũng không có.

“Vậy cậu có ý gì đây?” Vẻ mặt Dư Văn Cường không chút thay đổi nào nhìn về phải gã ta.

Trong lòng Trương Đại Hải đang vô cùng hoảng loạn, có ai có thể nói cho gã biết, tại sao Dư Văn Cường lại đột nhiên trở về được không?

Còn nữa, tại sao gã lại xui xẻo đến mức trêu đúng ngay người này, nếu biết trước Dư Văn Cường ở đây thì dù có đánh chết gã thi gã cũng không có gan chạy sang bên này tìm chết như vậy, mấy lời nói kia tuyết đối dù có cạy mồm gã cũng không dám thốt ra.

“Anh Cường, em sai rồi! Em tự vả miệng!” mày đều vả miệng ngay. Trương Đại Hải ngẩng đầu cầu xin Dư Văn Cường rồi quay đầu nói với đàn em.

Tiếp sau đó, gã ta đúng là giơ tay tự vả mình thật mạnh, còn vả không ngừng.

Sau người gã, hơn hai mươi tên đàn em cũng không dám chậm trễ, không do dự mà liên tục và mạnh vào miệng mình.

Mấy người này lăn lộn trong giang hồ, đương nhiên biết Dư Văn Cường là ai. Dù hiện tại Dư Văn Cường đã rửa tay gác kiếm, không lẫn lộn trên giang hồ nữa nhưng lời của anh ta nói vẫn không có kẻ nào can đảm mà làm trái.

Vậy nên, trong phòng bắt đầu vàng lên từng tiếng bôm bốp của đám người tự vả mặt.

Từng tiếng từng tiếng vang lên như thể trong phòng có thật nhiều muỗi.

Dư Văn Cường chỉ nhìn bọn họ mà không nói lời nào, nhưng chỉ vậy cũng khiến bọn họ không dám nghỉ tay lại.

Thử ngầm lại những thủ đoạn thời đó của Dư Văn Cường thôi thì bọn họ cũng tự đánh bản thân mình mạnh hơn, không dám nương tay chút nào, rất sợ làm không nghiêm túc sẽ bị nếm thử những thủ đoạn như ngày trước.

“Cậu đi đến Dư Văn Cường cũng không nhìn bọn họ nữa mà đi đến chỗ Cao Phong và Vũ Hoàng Lê, sau đó anh lại ngoắc tay gọi Trương Đại Hải tới.

Được lệnh của anh thì Trương Đại Hải mới dám dừng tay lại, nhưng vẫn không dám đứng lên mà dùng đầu gối bò đến trước mặt Cao Phong và Vũ Hoàng Lê.

“Nhớ kỹ hai người này” Dư Văn Cường nhàn nhạt nói.

Trương Đại Hải nghe vậy vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng có chút sợ hãi, kiêng đề mà đánh giá hai người Cao Phong và Vũ Hoàng Lê.

“Cậu bị cận thị nhẹ phải không? Mau đến gần mà nhìn kỹ đi!” Dư Văn Cường lạnh giọng nói.

“Vâng vâng vâng!” Trương Đại Hải vội vàng trừng to mắt của mình mà nhìn lỹ hai người Cao Phong và Vũ Hoàng Lê.

Vũ Hoàng Lê và Cao Phong, vẫn như cũ thì thầm với nhau nói chuyện gì đó, làm bộ như chuyện chả liên quan gì đến mình.

Dường như từ đầu đến đuôi bọn họ không hề để ý đến Trương Đại “Đã nhìn rõ chưa? Ở bên trái là ngài Phong, bên phải là ngài Vương, đều phải nhớ kỹ hiểu chưa?” Dư Văn Cường trừng mắt hỏi Trương Đại Hải.

Trương Đại Hải gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi a! Tuyệt đối nhớ Hơn hai mươi mấy thanh niên mà anh ta mang theo, cũng lặng lẽ gật đầu, đều thật sự đã nhớ “Nhớ kỹ là được rồi, sau này có gặp lại hai vị đây, cậu nhất định phải kêu hai vị đây là Giọng nói của Dư Văn Cường cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại toát lên một vẻ hung ác khiến người khác không dám từ chối.

Ngài Phong, ngài Trương Đại Hải mở lớn hai mắt, vội vã kính lớn tên hai người.

“Ngài Phong! Ngài Vương!” Hơn hai mươi mấy thanh niên cũng không dám do dự, lập tức gọi lớn theo.

Cao Phong phẩy phẩy tay, Dư Văn Cường cũng lập tức phất tay lên, nói: “Cút “Dạ, dạ, dạ, ngài Phong, ngài Vương, anh Cường, em xin phép đi Đám người Trương Đại Hải lúc này mới được tha tôi, lau mồ hôi lạnh, lập tức ra khỏi phòng, tháng một đường chạy khỏi câu lạc bộ doanh nhân Phúc Lâm. Đợi đến sau khi Trương Đại Hải đã cút đi Vũ Hoàng Lê mới hỏi Cao Phong: “Anh Lục, anh và cô gái kia xảy ra mâu thuẫn gì sao? Có muốn tôi giúp anh giải quyết cô ấy không?” Cao Phong suy nghĩ một lát, sau đó xua tay nói: “Không cần, không Dù sao thì mình và Kim Tuyết Mai cũng sắp dọn đi rồi, sau này sẽ không gặp lại những người này nữa.

Vũ Hoàng Lê thấy Cao Phong không muốn so đo tính toán nhiều, cũng chỉ gật đầu mà không nói thêm gì nữa. Hai người ở trong phòng trò chuyện với nhau một hồi, Cao Phong chuẩn bị đứng dậy về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi