RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tất cả mọi người đều phải tham dự!"

Bà lớn một tiếng chốt hạ, không ai còn dám có dị nghị gì.

Kim Tuyết Mai than nhẹ một tiếng, cũng không thể không thỏa hiệp, đành gật đầu đáp ứng.

Rất nhanh, mọi người đều tản đi, Kim Tuyết Mai cùng Cao Phong cũng chuẩn bị rời đi.

"Ê ê, Tuyết Mai, ngày mai là ngày kỷ niệm kết hôn của chị và Cao Phong, hai người chuẩn bị thế nào rồi?" Kim Ngọc Dung và mấy cô gái khác vây lại.

Kim Tuyết Mai lạnh lùng nhìn cô một cái, bà lớn rõ ràng đã nói, ngày mai tất cả mọi người đều phải tham dự buôi tiệc chết tiệt kia.

Bây giờ Kim Ngọc Dung còn nói như vậy, không phải rõ ràng cố ý kiếm chuyện, giễu cợt Kim Tuyết Mai sao?

"Cao Phong, chúng ta đi thôi." Kim Tuyết Mai không muốn nhiều lời với Kim Ngọc Dung, kéo Cao Phong chuẩn bị rời đi.

"Ai da, con khoe khoang tình cảm nữa chứ, còn kéo tay nữa kìa."

"Trước đây chị không phải xem thường Cao Phong sao, sao hả, sao bây giờ lại chịu rồi?" Kim Ngọc Dung ha ha cười to.

Mấy cô gái bên cạnh cũng hi hi bật cười, trên mặt đầy vẻ trào phúng.

Vốn mấy chị em đứng trước mặt Kim Tuyết Mai sẽ lùn hơn một khúc, đó là bởi vì Kim Tuyết Mai bất kể tướng mạo hay là dáng vóc đều có thể bỏ xa mấy chị em kia mười con phố.

Nhưng mà bây giờ khác rồi, bây giờ cậu cả nhà họ Cao sắp đến đây, đến lúc đó mình và những người này chính là những người đàn bà của cậu cả.

Cho dù Kim Tuyết Mai dung mạo khuynh thành thì sao chứ? Đến lúc đó gặp mình, còn không phải là phải cung kính gọi một tiếng mợ cả sao?

Mỗi khi nghĩ đến đây, Kim Ngọc Dung và mấy chị em gái, đều cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Kim Tuyết Mai sắc mặt càng khó coi, buồn bực cắm đầu đi về phía trước, còn Cao Phong mặt mày lạnh nhạt theo sau lưng.

Với tính tình cứng rắn vững vàng như sắt thép bây giờ của Cao Phong, căn bản sẽ không vì mấy chị em Kim Ngọc Dung tự sướng mà tức giận.

Huống chi, chỉ có Cao Phong mới biết, cái người được gọi là cậu cả nhà họ Cao được người người thành phố Hà Nội tung hô kia rốt cuộc là ai.

Cho nên, anh bây giờ nhìn mấy chị em Kim Ngọc Dung tự sướng, giống như là đang nhìn một đám hề vậy.

Chẳng qua là, Cao Phong sẽ không so đo với mấy chị em, nhưng nếu các cô chọc cho Kim Tuyết Mai không vui, Cao Phong không ngại cho họ một bài học nhớ đời.

"Đứng lại! Kim Tuyết Mai, chị làm vậy có ý gì, mợ cả đang nói chuyện với chị cơ mà, cô không có nghe sao?" Kim Ngọc Dung đột nhiên đổi sắc mặt.

"Mợ cả của ha ha!?" Kim Tuyết Mai quả thực không nhịn được nữa, quay đầu nhìn Kim Ngọc Dung lạnh lùng nói.

"Đương nhiên là Mợ cả nhà họ Cao, ngày mai tôi khiến cho chị nhìn tận mắt, cậu cả nhà họ Cao đưa tôi đi như thế nào." Kim Ngọc Dung cười nhạt.

Cao Phong ở phía sau khẽ lắc đầu, người ta phải tự sướng đến trình độ nào, mới có thể đạt đến cảnh giới như Kim Ngọc Dung?

"Cao Phong, anh lắc đầu làm gì, đồ phế vật!" Giờ phút này Kim Ngọc Dung tâm cao khí ngạo đến cực điểm, trong tiềm thức đã tự coi mình là mợ cả nhà họ Cao rồi.

"Đúng vậy, cười cái gì hả! Phế vật cũng có tư cách cười chúng ta à?"

"Không biết tốt xấu, cười cái gì chứ, trên thực tế mình mới là buồn cười nhất còn không biết à?"

Mấy chị em gái đều là không chút khách sáo chế nhạo Cao Phong, thần thái cao cao tại thượng, tựa như mấy chị em đã thật sự gả vào nhà họ Cao vậy.

"Tôi cười gì ấy à, tôi cười đám đàn bà con gái thần kinh không bình thường các cô, cậu cả nhà họ Cao cho dù có độc thân, cũng sẽ không lấy bất kỳ một người nào trong số các cô đâu."

Cao Phong sờ sờ chóp mũi, hờ hững mở miệng.

Câu nói này của Cao Phong, lập tức làm hiện trường nổi lên sóng to gió lớn, đám người Kim Ngọc Dung toàn bộ đều tức giận nhìn chằm chằm Cao Phong.

Mấy chị em đang mơ giấc mơ đẹp gả vào Nhà họ Cao, kết quả Cao Phong nói một câu, cậu cả nhà họ Cao cho dù độc thân cũng sẽ không thèm lấy mấy chị em, đây không phải là đập thẳng vào mặt chứ là cái gì?

"Cao Phong! Mày! thật đúng là một phế vật, có phải cảm thấy mình kém cỏi hơn cậu cả nhà họ Cao, cho nên đứng đây chế cậu cả nhà họ Cao không hả?"

"Tao nói cho mày biết, mày đừng có lấy con mắt của thằng ăn bám mà nhìn cậu cả nhà họ Cao, cậu cả nhà họ Cao không phải là người mày có thể tưởng tượng."

"Mày vĩnh viễn sẽ không biết cậu cả nhà họ Cao là người như thế nào, mày càng không hiểu cậu cả nhà họ Cao làm người ra sao!"

Mấy cô gái Kim Ngọc Dung, ai nấy đều nhao nhao nhiếc móc phỉ báng Cao Phong, chỉ hận không được xông lên cho Cao Phong hai cái bạt tai.

Cao Phong trong lòng cười nhạt, cậu cả nhà họ Cao không phải là người tôi có thể tưởng tượng? Tôi không biết cậu cả nhà họ Cao là người như thế nào?

Ở hay, ngay cả chính tôi là ai tôi cũng không biết sao?

Kim Ngọc Dung và những người này, thật sự quá sức buồn cười.

"Vậy các cô cứ chờ mà xem, tôi nói rồi đây, cậu cả nhà họ Cao cho dù độc thân, cũng sẽ không lấy các cô, không tin xem thử biết ngay."

Cao Phong hàm ý sâu xa nhìn Kim Ngọc Dung một cái, sau đó đưa Kim Tuyết Mai rời đi.

Đám người Kim Ngọc Dung căm hận nghiến răng nghiến lợi, chờ sau khi Cao Phong đến rồi, mấy cô gái vẫn còn hung hãn đạp cái ghế ra ngoài thật xa.

"Không phải chỉ là một thằng con rể phế vật sao, có chỗ nào tốt mà còn lên mặt, ăn cơm nhà họ Kim chúng ta, ở nhà họ Kim chúng ta, mẹ nó chứ, còn dám chỉ thẳng mặt bà đây mà chửi?" Kim Ngọc Dung giận dữ mắng.

Cô quyết định, chờ ngày mai sau khi cậu cả nhà họ Cao cầu hônyới mình, cô sẽ đích thân đưa cậu cả nhà họ Cao đến trước mặt Cao Phong, cho Cao Phong một bạt tai nhớ đời!

Trên đường trở về, Cao Phong nhận ra tâm trạng Kim Tuyết Mai không vui, cho nên cố ý tìm đề tài buồn cười để ghẹo cho Kim Tuyết Mai vui vẻ.

"Tuyết Mai, ngày mai là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, em muốn quà gì nào?"

Nghe đến đây, Kim Tuyết Mai không nhịn được sửng sốt một chút.

Cô ban đầu cũng muốn mua quà cho Cao Phong, nhưng mà vì chuyện của Hạ Vy, mới chần chừ đến tận bây giờ.

"Tôi, không muốn gì cà, mấy ngày trước không phải anh đã đã tặng tôi rất nhiều thứ đắt tiền sao?" Kim Tuyết Mai gượng cười trả lời.

Nếu như có thể, ngày mai cô muốn đi chơi ở chỗ khác, không muốn phải đi tham dự buổi tiệc chết tiệt gì đó.

Nhưng mà cô biết, chuyện này căn bản không thể nào.

Toàn bộ nhà họ Kim, không ai dám cãi lệnh bà lớn.

"Cái đó không tính, anh muốn tặng cho em một thứ khác nữa cơ, em muốn cái gì cứ việc nói, anh sẽ đích thân đưa đến trước mặt em." Cao Phong nói giọng nghiêm túc.

"Chỉ cần là anh tặng, tôi, tôi đều thích cà." Kim Tuyết Mai ngập ngừng một chút, sau đó không tự chủ được nói.

Cao Phong nghe vậy cười khẽ, Kim Tuyết Mai có thể nói ra như vậy, thật sự không dễ dàng.

"Được !" Cao Phong gật đầu một cái, nếu đã vậy anh sẽ dùng phương thức của mình, tặng Kim Tuyết Mai một bất ngờ mừng rỡ!

"Ừ... Chờ ngày mai buổi tiệc kết thúc, tôi muốn, muốn đi ăn một tô mì hoành thánh." Kim Tuyết Mai lại nhỏ giọng nói.

Trong lòng Cao Phong rung động, những điều này Kim Tuyết Mai đều nhớ.

Một lần kia, cũng vào ngày kỷ niệm kết hôn của anh và Kim Tuyết Mai, Kim Tuyết Mai tăng ca đến rất khuya, Cao Phong liền ở bên ngoài công ty chờ cô tan ca.

Sau đó cuối ngày, hai người mỗi người ăn một tô mì hoành thánh nhỏ ở đầu ngõ coi như kỷ niệm, không ngờ Kim Tuyết Mai còn nhớ rõ ràng như vậy.

"Được ! Anh chiều ý em!" Cao Phong lần nữa đồng ý.

Điều này đối với anh mà nói, chính là một hồi ức tuyệt đẹp không dễ gì quên được.

Chín giờ tối, Cao Phong chạy xe đến công ty bất động sản Phong Mai.

Anh vì muốn chuẩn bị một bất ngờ mừng rỡ cho Kim Tuyết Mai, ngày mai mọi thứ sẽ được vạch trần ra hết.

Những chuyện này không được phép có nửa điểm sơ xuất, cho nên mọi chuyện Cao Phong đều muốn đích thân đi làm.

Cao Phong vừa dừng xe lại, liền thấy một người thanh niên đi ra khỏi công ty, đến bãi đậu xe.

Người thanh niên, chính là người làm việc cho công ty bất động sản Phong Mai, hiện đang rất được coi trọng, Trương Hàn.

Cao Phong không muốn giáp mặt với hắn, cho nên ngồi trong xe đốt một điếu thuốc, chuẩn bị chờ sau khi Trương Hàn rời đi mới xuống xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi