RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 926

Nói rằng bên trong có một bộ mỹ phẩm và một số thứ mà anh cần.

Hôm qua Cao Phong còn băn khoăn mãi không biết có nên lấy hay không nên chưa kịp nói cho Kim Tuyết Mai biết.

“À mấy thứ đồ lặt vặt anh mua ấy mà, cũng cầm theo luôn đi! Đến nơi nói sau.” Anh suy nghĩ một hồi rồi đáp.

Cô gật đầu, nhấc chiếc hộp lớn và hộp đồ chơi lên. Chiếc hộp lớn nhất, đương nhiên là do Cao Phong cầm.

“Đi thôi!”

Kim Tuyết Mai bước ra cửa, nhìn lại một lượt quanh phòng, sau khi chắc chắn không bỏ sót thứ gì nữa cô mới đi thắng ra ngoài.

Đối với nơi này, cô không có quá nhiều hoài niệm.

Nhiều nhất cũng chỉ là lưu luyến chiếc giường nhỏ mà cô và Cao Phong đã ngủ ở đó vài tháng.

“Gri grir!”

Hai người vừa bước ra khỏi cửa, bên ngoài bằng truyền đến âm thanh ầm ầm của xe máy.

“Hú hú!”

Ngay sau đó là tiếng huýt sáo náo nhiệt truyền đến. Nó giống như âm thanh ồn ào của mấy thanh niên trẻ đang đua xe mô tô tốc độ cao trên đường vậy.

Lúc này tất cả mọi người trong khu nhà đều đi ra xem, nhìn Cao Phong và Kim Tuyết Mai với vẻ mặt phức tạp.

Ngô Phương Hân đang khoanh tay đứng trên tầng hai, thờ ơ quan sát.

Hai người không quan tâm mà bước ra ngoài dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Tuy nhiên, sự việc không đơn giản như vậy.

“Grừ grừ!”

Sau đó, hai chiếc mô tô phân phối lớn nhấn ga phanh gấp, dừng hẳn trước cổng khu nhà.

Một trái một phải chặn ngay trực diện cổng ra vào.

Một người đi qua đã khó huống chi là Cao Phong còn ôm theo một chiếc hòm lớn.

Trên hai chiếc xe phân phối lớn vừa đỗ trước mặt hai người là mấy gã thanh niên ăn mặc lòe loẹt, lúc này hai gã đang nhìn Cao Phong bằng ánh mắt giễu cợt.

“Cao Phong, bọn họ.” Kim Tuyết Mai nhíu mày, kinh ngạc nhìn hai kẻ mới chặn đường. Mà những kẻ phía sau lưng hai người cũng đang không ngừng cười nhạo.

Hai kẻ Kim Tuyết Mai và Cao Phong này dám đắc tội với Ngô Phương Hân sao còn dám nghĩ đến chuyện dễ dàng rời khỏi đây vậy chứ?

Hai kẻ này thực sự quá ngây thơ rồi!

Cao Phong thì lại đang suy nghĩ gì đó, không để ý đến đám người kia mà dùng vẻ mặt bình tĩnh quay đầu liếc nhìn về phía Ngô Phương Hàn.

Ngô Phương Hân thấy Cao Phong liếc nhìn về phía mình thì không ngần ngại nhìn thẳng vào mặt anh, sự chế nhạo trong mắt không hề giấu diếm.

“Cô đang muốn tự rước phiền toái cho mình sao?” Cao Phong nhìn thẳng về phía lâu hai, nơi Ngô Phương Hàn đang đứng đó.

“Anh là cái quái gì chứ mà dám mở mồm thốt ra những lời đó với tôi? Anh lấy đâu ra tư cách mà nói mình sẽ là phiền toái của tôi?” Ngô Phương Hân cười lạnh nhìn Cao Phong và nói. co khẽ nhíu mày, cái cô Ngô Phương Hân này chẳng nhẽ đã quen chuyện tối ngày hôm qua sao? Hay cô ta cảm thấy bản thân mình còn mạnh mẽ, lợi hại hơn cả Dư Văn Cường? Hay là do Dư Văn Cường rửa tay gác kiếm đã lâu nên còn cô ta còn không biết Dư Văn Cường là ai? “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh thực sự nghĩ là anh khoác một thân đồ hiệu lên người thì lập tức trở thành ông to bài lớn gì đó à?”

“Chẳng qua chỉ quen biết vài kẻ có tiền mà thôi, tôi nói cho anh biết, trước mặt chị mày đây, kẻ có tiền cũng chẳng là cái đếch gì nhá!” Ngô Phương Hân cười ha hả vào mặt Cao Phong.

Cao Phong dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ngô Phương Hàn và hỏi: “Cô không biết Dư Văn Cường là ai à?”

“Dư Văn Cường?” Ban đầu Ngô Phương Hân còn hơi ngạc nhiên sau đó lại bỗng cười ha hả và nói: “Chị mày đây còn quen cả Cường đầu trọc đấy, còn dám lấy người uy hiếp chị mày cơ đấy? Muốn chị mày chết vì cười hả?”

Nhưng tên chủ phòng trọ anh Đại kia khi nghe thấy cái tên này lại kinh hãi không thôi, gã ta nhìn không được mà run lên.

Những kẻ từ bên ngoài mới đến có thể chưa từng nghe qua cái tên Dư Văn Cường, nhưng một kẻ lăn lộn ở cái đất này từ nhỏ sao có thể chưa từng nghe quá cái tên đó được?

Nhưng, dù là Cao Phong có nói ra cái tên này đi chăng nữa thì gã ta cũng không bao giờ nghĩ rằng Cao Phong sẽ quen biết Dư Văn Cường.

Ngay cả gã ta lớn lên ở đây cũng chẳng có cơ hội làm quen với Dư Văn Cường nữa là cái kẻ từ nơi khác đến như Cao Phong, hừ, là cái mẹ gì!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi