Chương 946
Cao Kinh Thiên năm tay Kim Tuyết Mai đi ra bên ngoài. Lần này, ngay cả một người họ hàng dám tiến lên ăn cản cũng không có.
Cho dù là bọn họ rất muốn ngăn cản, nhưng giờ khắc này cũng không có ai dám làm gì cả.
Nhưng bọn họ vẫn theo bản năng mà đi theo phía sau hai người Cao Kình Thiên, đi ra bên ngoài.
Có hơn hai mươi chiếc xe đang đậu bên ngoài, Trương Đại Hải đích thân đón hai người Cao Kình Thiên, cung kính mời hai người ngồi lên chiếc xe việt dã màu đen đi đầu.
Sau đó Trương Đại Hải liền khởi động xe, hơn hai mươi chiếc xe xếp hàng dài mà đi.
Một đám họ hàng đứng đẳng sau hai mặt nhìn nhau.
Thẳng cho đến khi không thấy được đèn sau ô tô của đám người Trương Đại Hải nữa thì mấy người đó vẫn còn hơi sợ hết hồn.
“Đây…Cao Kình Thiên này, cậu ta không đơn giản đâu…”
“Đâu chỉ là không đơn giản, ngay cả nhân vật lớn như Trương Đại Hải thế mà cũng phải khách khí với cậu ta như thế, thân phận thật của cậu ta có bao nhiêu đáng sợ cơ chứ?”
“Nếu cậu ta đã lợi hại như thế thì tại sao lại phải giả vờ như một kẻ nghèo rớt mồng tơi như thế chứ?”
“Có lẽ là bởi vì muốn thăm dò chúng ta đó! Nói không chừng mấy tỉ đó chính là quà gặp mặt mà cậu ta chuẩn bị cho chúng ta đó!”
“Kết quả là chúng ta lại đuổi cổ thần tài này ra ngoài! Aiz yal”
Có người thở ngắn than dài, có người trực tiếp ngồi bệt xuống đất, bọn họ đã hối hận xanh ruột rồi.
“Người đâu? Người đi đâu rồi?” ngay tại lúc này, người đàn ông trung niên rời đi đầu tiên mang theo bộ mặt nóng vội chạy về.
“Sao thế anh cả? Anh muốn nói người nào?” có người hỏi.
“Cao Kình Thiên và Kim Tuyết Mai! Hai người bọn chúng đâu?” người đàn ông trung niên đó gấp gáp hỏi dồn.
“Vừa đi rồi, ây ya! Tìm bọn họ làm gì vậy?” Có một người thở dài, “Tôi vừa nghe hàng xóm bên cạnh nói, lúc trước bọn nhìn thấy Trương Đại Hải ở cổng thôn, anh ta còn đích thân dẫn bọn họ tới tới thân của chúng ta mà.”
“Tôi nghe bọn họ miêu tả thì đó không phải là Cao Phong và Kim Tuyết Mai sao? Không ngờ Cao Phong lại quen biết với Trương Đại Hải.” Trung Niên mở mắt to ra nhìn.
Đám đông quay ra nhìn nhau rồi cùng lắc đầu cười khổ “Đâu chỉ quen biết đâu, Trương Đại Hải gặp Cao Phong còn gọi anh ta là ông nội đấy!”
“Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không dám tin đầu.
Nghe thấy vậy thì Trung Niên mở to mắt ra nhìn, cả người như bị trúng điện.
“Cao Phong là một nhân vật lớn đấy. Chúng ta mù hết cả rồi.”
“Nếu biết sớm thì chúng ta cứ từ từ đã. Ây, bây giờ thì hay rồi.
Trung Niên phản ứng lại được thì vội vàng nói: “Mau đuổi theo thôi.” Nhưng đám đông không ai động đậy, đi đâu để đuổi theo đây?
Kể cả có đuổi kịp thì cũng đã đắc tội với người ta rồi.
“Mọi người biết không, Cao Phong có thể khiến Trương Đại Hải đối xử một cách cung kính như thế thì thân phận của anh ta nhất định không đơn giản “Nếu Cao Phong quen biết nhà đầu tư lớn nào đó rồi đến khai thác khu đất của chúng ta thì chúng ta giàu to đấy! Kiểm mấy chục tỷ trong một đêm đấy!”
“Mọi người cần tiền hay cần thể diện hơn vậy?” Trung Niên trừng mắt và hỏi.
Nghe thấy Trung Niên nói thế thì mọi người đều suy nghĩ nghiêm túc, ai nấy đều gật đầu.
Cần tiền hay cần thể diện? Đương nhiên là cần tiền rồi! Không có tiền thì lấy đâu ra thể diện? “Nhưng chúng ta đã đắc tội với Cao Phong rồi, phải làm thế nào đây?” Một người hỏi.
“Anh, anh hay nghĩ ra cách nhất, anh nói xem chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?”
Trung Niên không nói gì mà lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho Kim Tuyết Mai.
Nhưng gọi mấy lần rồi mà bên kia vẫn tắt máy.
Trung Niên im lặng một lát rồi nói: “Nghĩ cách liên lạc với Kiều Thu Vân, chắc là Kim Tuyết Mai không để ý đến chúng ta rồi.”
Ở trên xe, Kim Tuyết Mai từ lúc lên xe đến giờ vẫn im lặng, cô cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Cô khó chịu vì sự lạnh lùng của đảm họ hàng kia và còn vì áy náy với Cao Phong.
Lúc đầu cô định dẫn Cao Phong đến chỗ của mấy người họ hàng nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thể này, cô cảm thấy rất có lỗi với anh.
Cao Phong cúi đầu nghỉ ngơi một lát rồi anh cất điện thoại đi và kéo Kim Tuyết Mai vào trong lòng.
“Em đừng nghĩ nhiều, xã hội bây giờ đều như vậy thôi.
Cao Phong nhẹ nhàng nói một câu Kim Tuyết Mai khẽ thở dài rồi gật đầu.