RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 969

Nơi này, không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

“Con mẹ nó, anh lại dám đuổi tôi đi ra ngoài? Con mẹ nhà anh, có tiền mà còn không biết kiếm, anh đúng là một tên ngốc?”

Phó Trung Dũng nghe thấy Khúc Đại Minh nói đuổi mình, không dám tin mà trừng lớn ánh mắt.

Nhưng mà, cả Cao Phong và Khúc Đại Minh đều không thèm để ý tới anh ta, trực tiếp đi vào bên trong văn phòng.

“Anh đúng là một tháng ngốc, đồ đẫn! Có tiền không kiểm!” Phó Trung Dũng ở bên ngoài không ngừng rống giận.

“Ba!”

Khúc Đại Minh mở cửa phòng ra, đi ra thăm dò, thản nhiên nói: “Anh vĩnh viễn sẽ không biết, có những thứ mở ra, cũng không phải chỉ là vì kiếm tiền. Nói xong lời này, Khúc Đại Minh lại đóng cửa phòng lại, để lại đám người bên ngoài hai mắt nhìn nhau.

Mở ra, không phải vì kiếm tiền, vậy là vì cái gì? Bọn họ không hiểu.

Giống như những người bình thường không thể hiểu được thế gới của những người sống trong tầng lớp thượng lưu vậy, bọn họ không cùng một đẳng cấp cho nên không thể hiểu, thế giới của Cao Phong.

Nhưng, sẽ không có ai đến giải thích cho bọn họ cả.

Nhân viên công tác mang theo hơn mười người đàn ông cường tráng, trực tiếp đem Phó Trung Dũng đuổi ra ngoài. Ông chủ đã có lệnh, bọn họ nào dám không làm theo.

Phó Trung Dũng la to, cũng không có gì tác dụng, bị hai hai người đàn ông cường tráng nâng lên, trực tiếp ném ra ngoài đường.

Trong nháy mắt mọi người liền ùa tới, chỉ trẻ nhìn Phó Trung Dũng.

Phó Trung Dũng cảm thấy cực kỳ mất mặt, khuôn mặt xám xịt lại sau đó lên xe rời đi.

Trong long anh ta, đã hận Cao Phong đến tận xương tủy.

Bên trong văn phòng.

“Anh Phong!”

Khúc Đại Minh khóa trái cửa văn phòng lại, hai mắt đỏ ngầu, ngã đầu quỳ lạy.

“Giữa chúng ta, không cần mấy quy tắc xã giao này.”

Cao Phong tiến lên hai bước, đưa tay đỡ lấy cánh tay của Khúc Đại Minh.

Khúc Đại Minh dừng lại một chút, cũng không có tiếp tục kiên trì, cùng Cao Phong ngôi ở trên số pha.

Cao Phong nhìn Khúc Đại Minh, tên nhóc này từ trước đến nay vẫn luôn rất khỏe mạnh ngoan ngoãn, tinh thần cũng rất tốt.

Lúc này thoạt nhìn, tinh thần thì tiều tụy, cả người lại gây yếu đi rất nhiều.

Cao Phong không có nhiều lời, cũng không có hỏi nhiều. Hết thảy mọi chuyện, anh đều thu vào trong mắt, ghi nhớ ở trong lòng.

Mọi người vì Cao Phong anh mà đã trả giá những gì, anh cũng sẽ không để công sức đó của mọi người trở nên uống phí.

“Anh Phong, anh khôi phục lại từ bao giờ vậy? Tại sao anh lại dám xuất đầu lộ diện như thế này?” Khúc Đại Minh thở phào một hơi, giúp Cao Phong châm một điều thuốc.

Anh em gặp lại, lại cùng nhau thở dài.

Hai người bọn họ đối với thời gian ba tháng qua, chỉ là nói tóm tắt ngắn gọn lại, sau đó trực tiếp bắt đầu nói vào chuyện chính.

Cuộc sống của mỗi một người trong bọn họ, đều là vô cùng không dễ dàng gì, bọn họ cũng hiểu được vào lúc này, không phải là lúc để than khổ.

“Anh Phong, trước khi em rời đi, được Lâm Vạn Quân nói cho biết, cho nên mới biết chuyện anh và chị dâu gặp nạn trên đường đi.” Khúc Đại Minh giải thích một câu.

Cao Phong khẽ gật đầu.

Lúc trước Lâm Vạn Quân đưa cho anh hai tấm vé xe, khoảng cách từ thành phố Hà Nội đến điểm xuống xe cuối cùng, tổng cộng có mười tám trạm dừng chân, đi qua mười tâm thành phố.

Khúc Đại Minh chỉ cần biết về tin tức này, nếu muốn tìm Cao Phong, có thể tìm một vòng lớn sau đó dần dần thu nhỏ lại phạm vi là được.

Cho nên, ngay từ đầu Khúc Đại Minh đã chọn một trong mười tám cái thành phố đó, chọn ra một nơi để tiến hành xây dựng căn cứ.

Không nghĩ rằng, lại vừa vặn đụng trúng Cao Phong. Không thể không nói, tất cả những chuyện này, quả thật là đều đã được định sẵn từ trước.

“Những người khác đâu?” Cao Phong vội vàng hỏi.

“Chúng ta lúc đó đều không cho nhau phương thức liên hệ, chỉ sợ bị Nhà họ Cao tìm ra được sau đó sẽ một lưới bắt tron.”

“Lâm Vạn Quân nói, chỉ cần trong thời gian này các bên không liên hệ với nhau, cho nên cho dù có mất đi một nơi thì chúng ta vẫn còn rất nhiều nơi khác, như vậy thì sẽ còn có cơ hội”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi