RỂ SANG ĐẾN NHÀ

“Vì anh đã vi phạm quy định của tập đoàn này nên bây giờ anh phải cút khỏi đây!” Trương Thu Bạch hùng hổ đến bên cạnh nhân viên bảo vệ nói: “Mau lôi tên rác rưởi này ra ngoài cho tôi!”

Giọng anh ta hạ xuống, bốn năm nhân viên bảo vệ vội bước ra khỏi hàng, đỡ Lê Quảng Bình toàn thân bị liệt rồi lôi đi.

Trương Thu Bạch cau mày, anh ta nhìn chị Hồng: “Cô cũng cút khỏi đây cho tôi!”

Khuôn mặt của chị Hồng ngay lập tức tái mét, dưới sự chú ý của mọi người, chị ta khóc sướt mướt lẳng lặng rời khỏi phòng kinh doanh.

“Anh Thiên, anh đã hài lòng chưa?” Trương Thu Bạch nói với một nụ cười đắc ý.

“Ừm.”

Tiêu Thiên gật đầu: “Cô gái này cũng không tệ, đáng để chúng ta đào tạo!”

Trương Thu Bạch thận trọng nhìn Lưu Hà, trước mặt mọi người anh ta công bố: “Lưu Hà là người có khả năng xuất chúng, vì vậy cô ấy được thăng chức lên quản lý bộ phận kinh doanh!”

Cái... cái gì?

Quản lý bộ phận kinh doanh? Mình đã làm việc ở đây lâu như vậy, từ khi đến một căn hộ còn chưa được bán. Làm sao mình có thể đảm nhận chức vụ này?

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh vừa hâm mộ vừa ghen tị, còn Lưu Hà đã đi trước một bước.

“Chủ tịch Trương, tôi... tôi không xứng.”

Trương Thu Bạch xua tay: “Không sao, có thể học.”

“Cái này, thôi được rồi!” Lưu Hà hào hứng nói: “Cảm ơn ông Trương, cảm ơn Tiêu tiên sinh!”

Tiêu Thiên mỉm cười: “Đây là tất cả những gì cô đáng được nhận.”

Sau khi Lưu Hà được thăng chức, Trương Thu Bạch mời Tiêu Thiên đến văn phòng của chủ tịch hội đồng quản trị và yêu cầu trợ lý lấy chứng chỉ bất động sản: “Anh Thiên,

đây là căn hộ em đã chuẩn bị cho anh từ trước, một căn hộ thông tầng, một căn hộ siêu lớn, tất cả đều là những căn hộ tốt nhất.”

Nghe được điều này, Trần Cường và Tần Ngọc Liên vô cùng kinh ngạc.

Trương Thu Bạch không chỉ giao lại cho Tiêu Thiên căn hộ, mà còn có đầy đủ giấy chứng nhận bất động sản.

Sao anh ta lại có thể phóng khoáng như vậy?

Một tên tài xế lại đáng để ông chủ đối xử như vậy sao? Hai người họ thấy thật khó hiểu!

Tiêu Thiên cấm lấy tờ giấy chứng nhận bất động sản lên nhìn vào nó, đó là tên của anh, anh vứt tờ giấy xuống liền nói: “Chuyển giấy tờ nhà sang tên vợ tôi.”

“Vâng, vâng, vâng tôi sẽ sai người đi làm ngay.”

Trương Thu Bạch vội vàng ra lệnh cho trợ lý đứng bên cạnh làm ngay.

Nhìn biểu cảm ngạc nhiên trêи khuôn mặt của Trần Mộng Dao, Trần Cường và Tần Ngọc Liên, Trương Thu Bạch biết rằng chắc chắn họ đang rất tò mò về mối quan hệ anh với Tiêu Thiên.

“Chị dâu, chú, cô, mọi người đừng nghĩ gì khác.”

Anh ta giải thích: “Lúc cháu ở trong quân đội, đều nhờ có anh Thiên đây chăm sóc chỉ bảo. Sau này cháu xuất ngũ, khi cháu ở trong thời điểm khó khăn nhất, anh Thiên đã giúp đỡ cháu rất nhiều. Nếu không có sự giúp đỡ của anh Thiên, thì làm sao có Trương Thu Bạch của ngày hôm nay?

“Vì vậy, đừng nói về hai ngôi nhà, chỉ cần anh Thiên mở lời, thì kể cả giao cho anh ấy tập đoàn Tử Kim cháu cũng không ngần ngại.”

Trần Mộng Dao sững sờ, Trần Cường như chết lặng và khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin được của Tần Ngọc Liên.

Không ngần ngại giao cho Tiêu Thiên tập đoàn Tử Kim?

Ôi trời ơi, đó là cả một tập đoàn hàng trăm tỷ, chẳng lẽ trong mắt Trương Thu Bạch nó giống như một xưởng nhỏ hay sao.

“Điều này…”

Ba người họ sốc đến nỗi không biết phải nói gì.

“Bố mẹ, vợ à, con từng là sĩ quan huấn luyện cậu ấy, tên tiểu tử này hoàn toàn là do con dạy dỗ nên người, không cần khách sáo với cậu ấy!”

Câu nói của Tiêu Thiên khiến Trương Thu Bạch vừa phấn khích vừa vui mừng.

Tinh thần chiến đấu được anh ấy đào tạo nên, đó cũng là được sự công nhận của anh ấy!

Đây là niềm vinh quang lớn nhất!

Nếu cho những người khác ở Bắc Cảnh biết, liệu họ sẽ phát điên vì ghen không?

“Vâng, vâng, anh ấy nói đúng. Chị dâu, chú và cô, mọi người đừng khách sáo.”

Trương Thu Bạch đứng dậy và nói: “Anh Thiên, hay là bây giờ em dẫn mọi người đi xem nhà nhé? Xem xem anh có thích hay không!”

“Ôi... ôi phiền cậu rồi!”

Một nhà tài phiệt sở hữu khối tài sản trị giá hàng chục tỷ lại dẫn bọn họ đi xem nhà. Nếu không phải nhờ trải nghiệm cá nhân thì có lẽ Tần Ngọc Liên nghĩ rằng bà đang nằm mơ.

“Cô à, cô lại khách sáo với cháu rồi.” Trương Thu Bạch giả vờ nói.

“Hừm, được rồi!”

Trương Thu Bạch cùng một đoàn người theo sau tiến vào nơi ở của Thế Gia Vân Đỉnh.

Đúng lúc đó, Hà Mỹ Cầm vừa dẫn một người người thuê nhà đi xem phòng. Khách hàng là một cặp vợ chồng trung niên, họ lưỡng lự một chút xem chừng có điều gì không ổn. Không ổn cái gì, nói đi nói lại chẳng qua là giá phòng quá đắt.

Nghe được điều này Mỹ Cầm phẫn nộ, hai mắt trắng dã.

Cũng không hay biết gia đình Tần Tuyết giới thiệu đã về chưa.

Cô ta cười khẩy trong lòng, người gì mà quần áo xộc xệch lôi thôi, nhìn đã biết người nhà quê.

Cô ta vừa nghĩ, vừa bước ra ngoài.

Đột nhiên, cô ta thấy gia đình nhà Tiêu Thiên đi về phía mình, thấy vậy ngay lập tức cô ta nổi giận!

Mấy người nhà quê này lại có vấn đề gì đây? Không lẽ bắt bọn họ đọc thuộc nội quy ở sảnh trước khi vào hay sao?

Có vấn đề gì lại chạy đến đây tìm mình?

Mỹ Cầm vừa bực vừa tức. Những người mua nhà ở đây đều là người giàu có, xa hoa, ai cho phép mấy người như họ cũng có thể vào đây?

Ngộ nhỡ đụng phải người đến thuê nhà thì phải làm sao?

Cô ta rảo bước lên đôi giày cao gót với nỗi tức giận điên người, kết quả là ngay sau khi bước ra, cô ta hoàn toàn sững người.

Cô ta hoài nghi nhìn người đàn ông bên cạnh Tiêu Thiên.

Người đàn ông đó… là… là ông chủ của mình!

Không, sao có thể như vậy!

Sao ông chủ của cô ta lại cung kính mấy người nhà quê kia đến vậy?

Cô ta dụi mắt, nhìn chăm chú. Bây giờ cô ta có thể thấy rõ người đàn ông đó đúng là ông chủ của mình!

Trương Thu Bạch đứng đằng sau Tiêu Thiên, kính cẩn lễ phép giới thiệu với anh về ngôi nhà của Thế Gia Vân Đình.

Thấy ông chủ đang tiến lại gần, Hà Mỹ Cầm vội vã cúi đầu chào: “Chào chủ tịch!”

Trương Thu Bạch đi lướt qua người cô ta, không thèm nhìn.

Đến khi họ đã đi xa, Hà Mỹ Cầm mới cảm nhận được đôi chân mình tê cứng, da đầu ngứa ngáy.

Tần Tuyết… người mà cô ấy giới thiệu, rốt cuộc họ có thân phận thế nào?

Ông chủ dẫn họ đi xem nhà, còn với thái độ kính cẩn như vậy.

Cô ta cắn răng đi đến hội trường, bất ngờ thấy tất cả các đồng nghiệp của mình đang túm tụm bàn tán xôn xao.

Mỹ Cầm lắng tai nghe, ngay lập tức như sét đánh ngang tai!

Đôi chân mềm nhũn như không còn chút sức lực nào, cô ta ngã bệt xuống đất, đôi mắt hờ hững: “Không, sao có thể như vậy được? Quản lý bộ phận kinh doanh đáng nhẽ phải là của tôi...”

Vừa nói, cô ta sực nhớ ra mình vẫn còn hi vọng cuối. Phải rồi, cô ta sẽ gọi điện cho Tần Tuyết.

Ngay lập tức, cô ta nhanh chóng đứng dậy, tìm một góc yên tĩnh và gọi cho cho Tần Tuyết.

Vừa lúc đó, Tần Tuyết vừa xử lý xong việc ở cửa hàng thì nhận được cuộc gọi từ Hà Mỹ Cầm.

“Alo, Mỹ Cầm à.” Tần Tuyết vừa cười vừa nói: “Sao vậy? Chẳng phải Tiêu tiên sinh rất biết cách nói chuyện hay sao!”

“Tiểu… Tiểu Tuyết!” Hà Mỹ Cầm mơ hồ nói: Cậu có thể thương tình giúp tôi nói với Tiêu tiên sinh một chuyện không?"

Nghe những lời của Hà Mỹ Cầm, trong lòng Tần Tuyết có chút hồi hộp, lo lắng, cô ta vội vàng hỏi: “Cầu xin thương tình, xin cái gì mà xin? Cậu đã xúc phạm Tiêu tiên sinh rồi hả?”

“Tôi không biết thân phận của anh ta, cậu cũng không nói rõ, vì vậy tôi không để ý…”

Cái gì?

Không để ý tới thân phận của Tiêu tiên sinh?

Ngay lập tức sắc mặt của Tần Tuyết thay đổi: “Không phải tôi đã nhắc cậu phải tiếp đãi thật tốt hay sao?”

“Người nhà họ mặc quần áo trông cũ rích, nên tôi nghĩ họ là người nhà quê…”

“Im ngay!”

Tần Tuyết sắp phát điên lên: “Tiêu tiên sinh là quý nhân của tôi, sao cậu dám nói anh ấy như vậy?”

“Cậu có biết Tiêu tiên sinh giàu đến mức nào không?”

“Cậu không hề nói với tôi, nếu cậu nói trước với tôi thì tôi đã không phớt lờ anh ấy như vậy!” Hà Mỹ Cầm ngụy biện.

“Cậu…” Tần Tuyết hít một hơi thật sâu: “Tôi giới thiệu khách thuê nhà cho cậu, cậu không tiếp đãi họ tốt đã là không được rồi. Ngược lại, cậu còn đổ lỗi cho tôi.”

“Ôi, Tiểu Tuyết, tôi cũng vì lo lắng quá. Tôi sai rồi, đừng giận nữa.”

Nhận ra mình đã nói điều gì đó sai, Hà Mỹ Cầm vội giải thích: “Tôi cũng vì hoảng loạn một chút, cậu có thể giúp tôi được không? Miễn là cậu nhờ Tiêu tiên sinh nói tốt giúp tôi trước mặt ông chủ, đợi khi tôi được thăng chức, tôi chắc chắn sẽ mời cậu đi ăn!”

Với tính khí của Tần Tuyết, chỉ cần Mỹ Cầm nói vài lời ngon ngọt, cô ấy chắc chắn sẽ tự giúp.

“Xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp cậu.” Tần Tuyết lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, mối quan hệ giữa chúng ta coi như đã kết thúc.”

Nói xong, cô liền cúp máy!

“Cái gì, Tiểu Tuyết cậu…”

Nghe tiếng điện thoại chỉ còn âm tút kéo dài, trong lòng Mỹ Cầm vô cùng bối rối.

Xong rồi, lần này coi như xong rồi!

Đến người tính tình hiền lành như Tần Tuyết còn giận dữ như vậy, thậm chí muốn chấm dứt tình bạn với cô ta, xem ra lần này cô ta sai thật rồi.

Trong khoảnh khắc đó cô ta hối hận tới tận tâm can, kìm nén không tự tát vào mặt mình một cái, ai bảo nhìn người mà bắt hình dong, bây giờ thì xong rồi đấy, cô ta đã làm lỡ cơ hội tốt để thăng tiến, còn đánh mất tình chị em tốt!

Nếu có thể làm lại thì lúc đó cô ta chắc chắn sẽ ôm chặt chân Tiêu Thiên.

Thật đáng tiếc, thế gian này không có thuốc hối hận.

Ở phía bên kia, Trương Thu Bạch dẫn Tiêu Thiên đi xem căn hộ thông tầng, sau đó đến căn hộ siêu lớn và hiện đại.

Phải nói rằng anh ta là người rất cẩn thận.

Nội thất trang trí bên trong tinh tế hiện đại, từ đồ nội thất sofa đến tách trà và bộ đồ ăn đều là những vật dụng mang thương hiệu đẳng cấp thế giới.

Chỉ riêng việc trang trí, sắp xếp đồ nội thất trong căn hộ thông tầng này đã tiêu tốn không dưới chục triệu tệ.

Với một căn hộ cỡ lớn, hơn năm mươi triệu tệ cũng không sánh được!

Nhìn chung, mọi thứ đều khiến Tiêu Thiên rất hài lòng, có điều duy nhất khiến anh không biết phải nói gì là nhà vệ sinh mạ vàng quá tầm thường.

“Anh Thiên, anh có hài lòng không?”

"Mau thay ngay cái nhà vệ sinh mạ vàng này cho tôi!" Tiêu Thiên nói: “Khi nào sửa thành cái mới, tôi sẽ đến ở!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi