RỂ SANG ĐẾN NHÀ

Nói thật ra, lúc Thạch Kim Vinh nói câu này, trong lòng cũng đang rỉ máu.

Đó là hơn hai trăm triệu đấy, lại chắp tay tặng cho người khác.

Nghĩ đến đây, hắn hung ác liếc nhìn hai cha con Trần Dũng.

“Hội trưởng, tôi muốn tố cáo thành viên Trần Dũng của hiệp hội chúng ta!” Hắn dơ tay chỉ về phía Trần Dũng nói: “Là Trần Dũng xúi giục chúng tôi đến tìm Trần tiểu thư, sau đó đứng giữa khiêu khích gây chia rẽ.”

Nghe thấy những lời này, Trần Dũng biết là không xong rồi, vội vàng giải thích: “Hội trưởng, tôi lúc đó cũng chỉ là có ý tốt muốn giới thiệu mà thôi, nhưng mà không ngờ phó hội trưởng Thạch lại hét giá sáu trăm triệu.”

“Đúng vậy, hội trưởng, bố tôi là bác cả của Trần Mộng Dao, đều là người một nhà, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy?” Trần Văn Siêu lập tức nói hùa theo.

“Vậy sao?”

Tiêu Thiên cười lạnh một tiếng, nói: “Chúng tôi và nhà họ Trần các người không một chút quan hệ nào cả, đừng có lôi kéo làm quen vớ vẩn.”

“Cậu…”

Mồ hôi lạnh của Trần Dũng thi nhau tuôn rơi, vội vã nhìn về phía Trần Cường đang ngồi trêи ghế chủ tịch: “Chú hai, chú thật sự không nhận người anh cả tôi sao?”

Nghe vậy, Trần Cường cắn răng nói: “Ai là em của anh, đừng có mà ở đây ăn nói linh tinh.”

Câu nói này dùng toàn bộ hơi sức của cả cuộc đời ông.

Mà lúc nói xong câu nói này, cơn ác mộng vướng mắc trong lòng ông đã thật sự biến mất, từ nay về sau, ông sẽ không bao giờ phải sợ hãi Trần Dũng nữa.

“Chú… chú…” Trần Dũng chỉ vào Trần Cường, toàn thân run rẩy.

Mà Trần Cường cũng không sợ hãi nhìn thẳng vào ông ta.

“Đủ rồi!”

Quý Thanh đại khái biết được sự việc là như thế nào rồi, lúc còn ở tổng bộ của Hiệp hội, đó không phải là những gì Trần Dũng đã nói với hắn ta.

“Tôi tuyên bố, bắt đầu từ ngày hôm nay, Trần Dũng sẽ không còn là thành viên của Hiệp hội phát triển thương nghiệp nữa, sau này cũng không được lấy danh nghĩa của Hiệp hội ra rêu rao lừa đảo ở bên ngoài! Đồng thời sẽ thu hồi lại lại sự giúp đỡ của Hiệp hội đối với bất động sản Phú Hoa!”

“Hội trưởng, tôi…”

Trần Dũng khóc không ra nước mắt!

Cuối cùng, dưới sự giám sát của Quý Thanh, tìm đến cố vấn pháp lý và luật sư của hai bên để ký thoả thuận bán lại.

Trần Cường đã chuyển sáu mươi triệu ngay tại hiện trường!

Quý Thanh đi đến trước mặt Trần Mộng Dao và nói: “Trần tiểu thư, hôm nay tôi đến vội vàng, không chuẩn bị quà gì cả, đợi ngày mai tôi sẽ lại đến thăm cô!”

Vừa nói, hắn vừa lén lút nhìn Tiêu Thiên, thấy vẻ mặt anh hờ hững, trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại chào hỏi qua Trần Cường mới rời đi.

Đoàn người đến trong hung hăng và ra về trong thất vọng.

Tâm trạng Trần Cường vô cùng sảng kɧօáϊ, sắp tới công ty họ sẽ có toà nhà thuộc về riêng mình.

Trần Mộng Dao cũng như đang trong cơn mơ.

Có thể mua được cao ốc Kim Dung với giá sáu mươi triệu dễ dàng như vậy?

Trong lòng cô nảy sinh một loại cảm giác không chân thực.

Cô nhìn nhìn Tiêu Thiên, đột nhiên hỏi: “Chú à, sự việc này có phải liên quan đến chú không?”

Tiêu Thiên cười cười, cũng không giấu diếm: “Thật ra, Quý Thanh đó trước đây cũng là người dưới quyền của tôi.”

Nghe nói vậy, Trần Cường và Trần Mộng Dao đều sửng sốt.

Lại là quân của chú?

Trương Thu Bạch là quân của chú cũng thôi đi, bây giờ đến Quý Thanh cũng vậy, rốt cuộc trước kia chú có cấp bậc gì trong quân đội?

“Vậy trước đây sao không thấy chú nói?” Trần Mộng Dao cắn cắn môi hỏi.

“Hắn ta chỉ là một tiểu binh không đáng để mắt tới, tôi nói về hắn làm gì?”

“Khoác lác!”

Tiêu Thiên bật cười, anh thật sự không có khoác lác, đừng tưởng rằng Quý Thanh phát triển rất tốt ở tỉnh thành, nhưng so với toàn quốc thì cũng bình thường mà thôi, phải biết rằng, trong những năm gần đây anh đã bố trí thiên la địa võng cả rồi.

Sau khi ra khỏi cao ốc Thiên Long, vẻ mặt Quý Thanh thoáng cái thay đổi.

Hắn nhìn hai cha con Thạch Kim Vinh, lạnh giọng nói: “Các người có biết rằng, các người thiếu chút nữa thì phạm phải tội ác tày trời không thể tha thứ không?”

Hai cha con Thạch Kim Vinh chân mềm nhũn, gần như quỳ xuống.

Nhà họ Thạch bọn họ cũng chỉ là một con chó trong tay Quý Thanh, không có Quý Thanh thì cũng không có nhà họ Thạch của ngày hôm nay.

“Cũng may mà người nào đó không truy cứu, nếu không, tôi nhất định tự tay giết chết hai người!” Quý Thanh hừ lạnh: “Hai người đi thông ngày đêm cút về thành phố Việt, không có sự đồng ý của tôi cả đời này không được bước chân đến Vân Thành nữa!”

“Vâng vâng vâng!” Hai cha con Thạch Kim Vinh gật đầu như giã tỏi.

Lúc này, Thạch Kim Vinh to gan mạnh dạn hỏi: “Chủ nhân, người nào đó rốt cuộc là…”

Lời chưa nói dứt, liền cảm thấy ớn lạnh ở sau lưng, chỉ thấy đôi mắt đại bàng của Quý Thanh đang lạnh lùng nhìn họ: “Nhớ lấy, không nên hỏi thì đừng hỏi, hỏi rồi chắc chắn phải chết, đến tôi cũng không bảo vệ cho các người được đâu.”

Hai cha con giật mình một cái, đến Quý Thanh còn không bảo vệ được bọn họ, thân phận của người đó rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào?

Ngay lập tức, hai người quỳ xuống dưới đất, không ngừng quỳ lạy.



Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến giờ tan làm.

Hôm nay Trần Cường chỉ bỏ ra sáu mươi triệu liền mua được cao ốc Kim Vinh, tâm trạng cực kỳ tốt.

Ông và Trần Mộng Dao hôm nay hiếm khi tan ca đúng giờ.

Trêи đường trở về, Trần Cường không ngừng thương lượng với Trần Mộng Dao, muốn đổi một cái tên mới cho cao ốc Kim Vinh.

Trần Cường nghĩ ra mấy chục cái tên đều bị Trần Mộng Dao từ chối vì cho rằng quá tầm thường.

“Chi bằng, đặt là cao ốc Thiên Dao?” Trần Mộng Dao nhìn Trần Cường, lại nhìn sang Tiêu Thiên đang lái xe.

“Cao ốc Thiên Dao, cao ốc Thiên Dao.”

Trần Cường ngớ người, trong miệng lặp lại hai lần: “Đây là cao ốc mang tên con và Tiêu Thiên hợp thành, cái tên này rất hay, đọc cũng rất thuận miệng!”

Tiêu Thiên cười cười: “Không tồi, trôi chảy dễ đọc, nghe cũng rất hay!”

“Vậy được, cứ gọi là cao ốc Thiên Dao đi!”

Trần Mộng Dao nhìn góc nghiêng cương nghị của Tiêu Thiên, tâm hồn thiếu nữ lập tức bối rối: “Thật ra chú cũng khá phong độ!”

Ba người vừa nói vừa cười trở về nhà, vừa mở cửa ra, Tiêu Thiên liền ngửi thấy mùi vị của tôm hùm đất.

“Mẹ, hôm nay mẹ làm tôm hùm đất sao?”

“Vẫn là mũi của con thính.”

Tần Ngọc Liên cười cười bê một chậu tôm hùm đất lớn đi ra: “Tối nay, mọi người cứ ăn thoải mái”

Tiêu Thiên không chờ đợi được mà dùng tay bốc một con tôm hùm đất béo ngậy cho vào miệng, vị thơm cay đó, ăn một miếng liền yêu thích.

“Chú à, nhanh đi rửa tay!”

Trần Mộng Dao đẩy Tiêu Thiên đến phòng vệ sinh.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ngọc Liên trong lòng vui vẻ cười đắc ý, gia đình này càng ngày càng ấm áp rồi.

Bốn mươi phút sau, Tiêu Thiên, Trần Mộng Dao, Trần Cường ba người ăn đến không còn hình tượng nữa ngã xuống sofa, ba người ăn đến bụng to lên.

Ợ!

Tiêu Thiên ợ một hơi sau khi ăn no: “Thật là thoải mái, tay nghề của mẹ càng ngày càng tốt hơn rồi!”

Tần Ngọc Liên bưng lên ba cốc nước mật ong nói: “Uống đi, bảo vệ dạ dày đường ruột đấy.”

Ừng ực ừng ực!

Tiêu Thiên một hơi uống hết, vui vẻ hạnh phúc.

“Chậm một chút, không có ai tranh với con cả!” Tần Ngọc Liên bật cười, ngoảnh lại nhìn Trần Cường: “Ông sao vậy? Sau khi về nhà, cứ cười mãi không thôi!”

Trần Cường cười toe toét, đem chuyện mua được cao ốc Kim Vinh với giá sáu mươi triệu nói cho Tần Ngọc Liên nghe.

Tần Ngọc Liên nghe đến vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Ngạc nhiên vì, bố con Trần Dũng lại tìm đến tận nơi gây rắc rối, vui mừng vì, gặp dữ hoá lành.

“Nói như vậy, chúng ta bây giờ kiếm trắng hơn hai trăm triệu?”

“Vâng!” Tiêu Thiên gật gật đầu.

“Trời đất, vậy là bao nhiêu tiền!”

Tần Ngọc Liên căn bản không dám nghĩ, nhiều tiền như vậy, cả đời này bà cũng không tiêu hết!

“Lần này đều nhờ vào Tiêu Thiên!”

Tần Ngọc Liên cảm thán một câu, lại đứng dậy, đi rót cho Tiêu Thiên một cốc nước mật ong nữa, làm trái tim của Tiêu Thiên cũng trở nên ngọt ngào.

Trần Mộng Dao nhìn mà ghen tị không thôi.

Buổi tối, hai người nằm trêи giường.

Ở giữa ngăn bởi hai chiếc gối.

“Chú à, nếu buổi tối cháu còn lăn sang bên chú, chú nhớ đánh thức cháu nhé!” Trong bóng tối, Trần Mộng Dao đỏ mặt nói.

“Biết rồi biết rồi, em nhanh ngủ đi!” Tiêu Thiên thúc giục.

Thời gian này liên tục tăng ca, một ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng, có là người sắt cũng không chịu nổi.

Vì vậy mấy ngày nay Trần Mộng Dao gầy đi rất nhiều, nhìn thấy làm Tiêu Thiên đau lòng không thôi.

“Vâng!”

Trần Mộng Dao đáp lại một tiếng, chưa đến vài phút đã chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không lời, có điều ngày thứ hai, làm Trần Mộng Dao cạn lời là, tự mình lại giống như con bạch tuộc ôm lấy Tiêu Thiên.

Vẫn là có chút ngại ngùng: “Chú… chú à, tối qua không phải cháu đã nói rồi sao, chú có phải quên rồi không?”

Tiêu Thiên giả vờ không biết gì: “Hai ngày nay tôi rất mệt, cũng không biết em lăn qua như thế nào nữa.”

Nghe vậy, Trần Mộng Dao nhíu mày đau khổ, thôi vậy, dù gì cũng không có làm gì, ôm một chút cũng không mất miếng thịt nào.

Vả lại, lồng ngực của chú thật sự có cảm giác rất an toàn.

Lén lút nhìn lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc của Tiêu Thiên, không ngờ nhìn thì có vẻ gầy gò ốm yếu, toàn thân lại là cơ bắp rắn rỏi, chẳng trách đánh nhau lại lợi hại như vậy.

“A, mình đang nghĩ gì vậy?” Trần Mộng Dao đột nhiên hoàn hồn lại, mình mới quen biết Tiêu Thiên được bao lâu, hai người đã phát triển đến mức độ này rồi, lẽ nào mình thật sự yêu Tiêu Thiên rồi?

Tâm tư hỗn loạn!

Dường như là cảm thấy được ánh nhìn của Trần Mộng Dao, Tiêu Thiên mỉm cười đáp lại.

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Thiên đưa bố vợ và Trần Mộng Dao đến công ty trước, sau đó trực tiếp đi công trường ở ngoại ô.

Bây giờ ba người đều làm việc ở tập đoàn Trần Thị, nhưng chỉ có một chiếc xe, rất bất tiện.

Đặc biệt là bố vợ anh, dù gì cũng là chủ tịch của tập đoàn Trần Thị, sao lại có thể không có một chiếc xe chuyên dụng của riêng mình chứ.

Nghĩ ngợi một chút, anh mở máy gọi điện cho Tần Tuyết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi