RÊN CHO EM NGHE - TÔ MÃ LỆ

Cuối tuần này, Lương Sam dâm dục quá độ.

Hai người đều để lại dấu vết mỗi góc nhỏ trong phòng.

Tuy rằng không phải nói là bị đói nên ăn lắm, nhưng cường độ làm tình cao như thế này làm cho cô cũng có cảm giác ăn no khó tiêu.

Đã trải qua hai ngày một đêm liều chết triền miên, hai cơ thể đã quá quen thuộc, một ánh mắt nhìn nhau cũng có thể tóe ra lửa. Đêm tối bao phủ, nhưng trong phòng ấm áp hơi ẩm mờ mịt, tiếng thân thể va chạm đánh ra vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.

“Nhẹ, nhẹ thôi a……”

“Cậu là cẩu sao…ưm a…”

Lương Sam bị ôm ngồi trên bồn rửa tay, mông lót một chiếc khăn tắm màu trắng, lúc này đã ướt đẫm, không rõ là chất lỏng của ai. Bên hông bị một đôi tay nắm chặt gắt gao kéo về phía trước, phối hợp với eo thon không ngừng ra vào, đỉnh đến chỗ sâu nhất bên trong. Cô giống như con thú bông nghiêng dựa vào mặt kính, mười ngón tay chống ở trước mặt, vòm ngực đầy mồ hôi, thân thể vốn đã lụi sơ không còn sức lực, ngón tay vỗ về chơi đùa hai núm vú của cậu, làm cho thú tính của cậu càng trở nên bộc phát quá độ.

“Tôi là cẩu, vậy em là gì, hửm?”

Giọng nói từ tính như mang theo dòng điện, âm cuối cao lên, giống như móc câu câu lên dậy thần kinh của cô, dưới bụng cũng bủn rủn theo, càng nhiều nước chảy ra dưới chỗ hai người đang giao triền kịch liệt, bị động tác ra vào vẩy tung tóe.

Kỷ Vũ cúi đầu nhìn một mảnh lầy lội dưới bụng, hai bên môi bị cậu chà đạp hai ngày làm cho đỏ bừng, nhìn thật đáng thương. Một bên cậu thọc vào rút ra, một bên đưa tay xuống xoa nắn hạt đậu đã sưng to, thành công làm cho Lương San kêu lên sợ hãi.

“A.. đã ướt còn hút chặt như vậy..”

“Chị thật là giỏi…”

Kỷ Vũ cúi đầu nhẹ nhàng liếm qua núm vú đã có vết sước, nước miếng dính vào miệng vết thương, cô hơi đau hít vào thật sâu.

“Đừng liếm… Đau…” Lòng bàn tay cô chống lên trán cậu, nhưng không đuổi đi được cái đầu đang làm loạn.

“Tôi không nhịn được… nó giống như đang quyến rũ tôi..chị…” Lời nói mang theo tiếng mút hôn nhẹ nhàng: “Tôi sẽ nhẹ nhàng được không?”

Trên dưới Lương Sam đều bị cậu chiếm đóng, cơ thể vô lực trượt xuống dưới, lại như đang vuốt ve dương v*t của Kỷ Vũ vẫn bừng bừng phấn trấn, eo bị cậu nhấc rời khỏi mặt bàn, chỉ còn vai và lưng chống đỡ, cả người mồ hôi đầm đìa như vừa được vớt lên từ trong nước.

Không biết trải qua bao lâu, động tác Kỷ Vũ bỗng nhanh hơn, môi lưỡi bá đạo câu lên, cuốn lấy đầu lưỡi trong miệng cô mút hôn, bàn tay to giữ gáy cô, hôn đến kịch liệt, theo tiếng rên ê a nặng nề của cậu, một dòng tinh dịch nóng bỏng bắn ra trong cơ thể. Từ từ rút khỏi cơ thể cô, phần tinh dịch trong bao còn xót lại chảy ra ngoài, theo đáy chậu chảy về phia kẽ mông, hình ảnh này làm cậu không đành lòng rời mắt, hương vị tanh mặn tràn ngập trong phòng tắm nhỏ.

Lương Sam bị làm tới mức chỉ có thể ngồi mặc cậu ôm vào trong ngực, ngón tay đặt ở cơ bắp trước ngực, như gãi đúng chỗ ngứa, cậu làm bộ làm tịch nhỏ giọng kêu đau.

Xoa chiếc eo mỏi nhừ của cô rồi bế lên đứng dưới vòi sen, ôm cô đứng lên mu bàn chân mình, tránh đi vét sước trước ngực, tắm rửa toàn thân một lần, đương nhiên cũng không quên ăn đậu hũ, cả người Lương Sam mềm như bông, mệt mỏi, mắt cũng không mở nổi, chỉ có thể để cậu dắt đi.

Sáng thứ hai, bị tiếng chuông báo thức quen thuộc đánh thức, cánh tay Lương Sam thò ra từ trong ổ chăn ấm áp, cảm giác không còn sức, một cánh tay dài khác duỗi qua hướng đến di động phía đầu giường, ấn tắt chuông báo đang reo vang.

Cậu đặt điện thoại trở về tủ đầu giường, sau đó gắt gao ôm cả chăn và người vào trong ngực, chiếc đầu xù dán vào hõm vai. Mơ màng phát ra âm thanh trầm khàn:

“Chị, chào buổi sáng.”

Ngồi trên xe, Lương Sam chỉ cảm thấy cả người tản ra một hơi thở túng dục quá độ, nhìn người ngồi trên ghế lái, đang đắc trí điều khiển tay lái, trong lòng rủa bản thân mình đúng là bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí. Cả hai ngày cuối tuần đều lăn lộn ở trên giường cùng cậu, chẳng nhẽ mình đúng là nhiều tuổi như lang như hổ? thể hiện rõ ràng như vậy ở trên giường?

Lúc ở đại học yêu đương, cũng không hoang dâm vô độ như bây giờ, cho nên vấn đề nhất định không phải trên người mình? Ok.

Cánh tay Lương Sam gác lên cửa sổ xe, mu bàn tay chống mặt nhìn Kỷ Vũ.

Không thể không nói bề ngoài của cậu quá ngon miệng, mũi cao thẳng, môi mỏng, mày kiếm nghiêng nghiêng giấu sau những sợi tóc, dùng một câu trên mạng hay nói là mặt như có một cái thang trượt.

Chỉ thấy bờ môi mỏng khẽ khếch một cái, cũng không nhìn cô, giọng mang ý cười: “Đẹp không?”

Lương Sam đang thưởng thức sắc đẹp mà cũng không chột dạ, vốn dĩ cô vẫn quang minh chính đại nhìn ngắm.

“Đẹp” Cô thay đổi dáng ngồi, càng nhìn một cách trắng trợn: “Cậu đẹp như vậy, bản thân có biết không?”

Môi Kỷ Vũ vẫn nhàn nhạt ý cười, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn, vừa lười biếng lại tùy ý: “Biết chứ.” Sau đó quay đầu nhìn cô một cái, mê hoặc nói: “Nếu không sao có thể quyến rũ được em?”

Lương Sam thừa nhận bản thân mình đã bị cậu mê hoặc rồi.

Không tiếp tục vấn đề này, cô hỏi Kỷ Vũ: “Sáng nay cậu không có tiết sao?”

“Ừm.” Cậu nhìn chằm chằm giao thông phía trước nói: “Đưa em đến công ty tôi gọi xe về trường.”

Lúc sáng rời giường cả người Lương Sam như bị bánh xe nghiền nát, không có sức nắm tay lái, đầu cũng mơ màng, Kỷ Vũ nhận nhiệm vụ đưa cô đi làm. Lưu loát đánh xe vào bãi đỗ, Kỷ Vũ cởi đây an toàn, cúi người sang ấn lên má cô hai nụ hôn, ngón tay vuốt ve môi dưới màu hồng, ánh mắt lập lòe tựa như không muốn rời, tiếng nói trầm thấp: “Tôi đi đây.”

Tay Lương Sam đặt ở túi trên đùi, nhìn rõ ràng được dáng vẻ trong mắt cậu, hơi hơi đến gần, hai môi dán vào rồi lập tức rời đi, chỉ lẩm bẩm mở miệng đáp lại một chữ: “Ừm”

Sau khi tách ra cô vào công ty, cho tới lúc ngồi vào bàn làm việc cô vẫn nghĩ đến Kỷ Vũ.

Lắc lắc đầu đem những suy nghĩ đó vứt bỏ, mở máy tính đăng nhập vào wechat đã hai ngày không mở, có một người thêm bạn trên wechat, chấm đỏ nhấp nháy hấp dẫn ánh mắt cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi