RÊN CHO EM NGHE - TÔ MÃ LỆ

Một giờ trước, Kỷ Vũ ngồi trong ký túc xá lướt di động, ngón tay lướt một vòng bài đăng của bạn bè. Bỗng nhiên có một tấm ảnh chụp lướt qua trước mắt cậu, lướt trở lại nhìn kỹ hơn, còn tưởng hoa mắt, sau đó nhìn bức ảnh nhíu mày. Người đăng tấm hình này là cậu bạn thường xuyên chơi bóng cùng ở trường bên cạnh, một vòng qua lại thường chơi bóng với nhau nên có add wechat.

Trong ảnh xung  quanh mờ ảo, nhưng vẫn thấy dáng vẻ của từng người. Lương Sam dựa vào người một cô gái, lúm đồng tiền như hoa, xinh đẹp động lòng người, trên mặt phiếm hồng, rất dễ nhìn ra cô đã hơi say.

Liếc xuống định vị bên dưới tấm ảnh, có địa chỉ quán bar, Kỷ Vũ liền cầm áo khoác ở lưng ghế tựa đi ra cửa, không để ý Phó Xa đằng sau hỏi cậu đi đâu.

*

Lương Sam xoa  xoa đầu đau như búa bổ ngồi trong văn phòng.

Lúc sáng rời giường cả người cô sạch sẽ thoải mái, áo ngủ cũng được thay, nặng nề lê  bước chân ra ngoài phòng khách, nhìn thấy bàn trà đã đặt một bát cháo trắng cùng bánh bao nóng hổi.

Tối qua cô thoáng nghe thấy giọng của Kỷ Vũ, lúc mình say hình như cậu đã đưa về, sáng nay lại rời đi sớm, trước khi đi còn xuống lầu mua bữa sáng. Lòng thấy ấm áp, cô muốn gọi điện thoại cho Kỷ Vũ, nhìn thời gian đã sắp chín giờ, chỉ có thể thay quần áo, cầm bánh bao và cháo đi ra cửa.

Chưa kịp nhắn tin cho Kỷ Vũ, đã nhận được tin nhắn wechat của Đồng Giai Hân.

Giày của tiểu Đồng: Thành thật khai báo, cậu cùng Kỷ Vũ là sao?

Giày của tiểu Đồng: Không phải cậu nói không thích nhỏ tuổi, vậy cõng cậu là con chó nhỏ nào đó?

Giày của tiểu Đồng: Hôm qua cậu ấy đưa về thế nào?

Giày của tiểu Đồng: Hôm qua mình định đưa cậu về, nhưng nhìn thấy Kỷ Vũ rất dữ, cậu đừng có trách mình.

Lương Sam nhận một đống vấn đề của bạn thân, chậm rì rì gõ chữ trả lời, nói chuyện kênh chủ giọng nói mà cô hay xem chính là Kỷ Vũ.

Đồng Giai Hân nhận được tin này thì quá sợ hãi.

Giày của tiểu Đồng: CMN, hai người đúng là hợp nhau, có việc như thế mà lừa mình.

Giày của tiểu Đồng: Mãnh nam rơi lệ.jpg

23: Vậy bây giờ không phải cậu đã biết sao? chuyện này cũng chẳng phải chuyện hay gì.

Giày của tiểu Đồng: Vậy bây giờ cậu tính chuyện này là  thế nào?

Lương Sam càng cảm thấy đau đầu.

23: Tớ không biết.

Giày của tiểu Đồng: Cậu không biết? Tối qua tớ nhìn thấy Kỷ Vũ như vậy, cảm giác rất để ý tới cậu, hai người không xác định quan hệ à?

23: Việc này thì chưa…

Giày của tiểu Đồng:…

Giày của tiểu Đồng: Cậu hơi tra, bạn ơi là bạn…

23: Không phải, cậu ấy vẫn là học sinh, tớ có thể làm sao đây?

Giày của tiểu Đồng: Ngủ cũng đã ngủ, cậu nói việc này có phải hơi muộn không?

Giày của tiểu Đồng: Ừ thì không bảo cậu kết hôn với cậu ta, nhưng cho một cái danh phận thì sao nào?

Giày của tiểu Đồng: Aiz, đáng thương cho Kỷ Vũ qúa ~>.<

Giày của tiểu Đồng: Đáng thương vô cùng.jpg

23: Đủ rồi đấy.

Lương Sam không phải không hiểu ý của Kỷ Vũ, chỉ là do thói quen của cô, không xác định cho người khác tiến vào chiếm giữ cuộc sống của mình. Cô thật sự thích Kỷ Vũ, nếu không nói đến chuyện tình cảm có thể duy trì mối quan hệ này càng lâu: Một khi bước qua vòng tuyến, cô không biết có thể tiếp nhận một người bước vào thế giới của mình hay không.

Thoát khỏi giao diện nhắn tin với bạn, cô nhắn tin cho Kỷ Vũ.

23: Sáng nay đi như thế nào?

Bên kia giống như đang cầm di động chờ cô nhắn tin, trả lời rất nhanh.

JY: Sáng có khóa.

23: Ừm, hôm qua cảm ơn cậu.

Đợi một lát, Lương Sam cảm thấy bên kia không có ý muốn trả lời, Lương Sam tiếp tục nhắn cho cậu.

23: Sao hôm qua cậu biết tôi ở đó?

JY: Đi ngang qua thôi.

23: Đi ngang qua quán bar? Giờ đó ký túc xá đã đóng cửa, vậy cậu vẫn đi dạo bên ngoài?

JY: Em còn biết đêm qua đã khuya, không tồi.

Lương Sam trả vờ không thấy cậu âm dương quái khí, môi nhẹ cong lên, trong đầu nghĩ tới dáng vẻ khi nói lời này của Kỷ Vũ, bỗng chốc muốn xoa xoa mái tóc cậu.

23: Lần sau mời cậu ăn cơm.

JY: Đừng lần sau, thứ bảy.

23: Thứ bảy không được, có việc.

Cô không quên buổi hẹn mẹ đã sắp xếp.

JY: Chuyện gì?

“JY” Thu hồi tin nhắn.

JY: Được, vậy tùy em.

Tính tình trẻ con, Lương Sam bật cười.

23: Nếu không bận sẽ hẹn cưng, ngoan.

JY: Ừm.

Cũng không biết nói gì thêm, cô đóng tin nhắn.

Sau ngày say rượu kia, hai ngày qua mơ mơ màng màng, bất tri giác đã đến ngày hẹn.

Lương Sam đi vào nhà hàng tên “Trúc vận”, nhưng chẳng thấy cái tên này có liên quan gì đến nhà hàng. Ở đây dùng gạch xanh xây lên, thiết kế như một trang viên, cửa tiệm rải một lớp đá cuội, tường màu xanh lơ, dẫm lên lớp đã cuội đi vào, một hương vị cổ xưa, không hiểu “Trúc Vận” ở đâu? 

Nhân viên đẩy cửa vào phòng cho cô, ánh đèn vàng ấm áp, cô nhìn thấy bóng lưng một chàng trai đang đưa lưng về phía cửa, nghịch dụng cụ pha trà.

Người đó nghe tiếng liền quay đầu, hơi sửng sốt khi thấy Lương Sam ở phía sau, đứng lên chậm rãi đi đến trước mặt cô, lịch sự mỉm cười đưa tay ra nói:”Chào cô, tôi là Dương Trác.”

Lương Săm nhẹ hờ lướt qua lòng bàn tay anh ta, nói:”Chào cậu, Lương Sam.”

Dương Trác cười thu tay lại, xoay người dẫn cô đến ngồi bên cửa sổ, anh ta ngồi đối diện cô, rót nửa tách trà, lắc lắc nói: “Trà này là Trúc Diệp Thanh nghe nói từ đỉnh núi Nga Mi, trong lúc tờ mờ sáng hái búp non, cô nếm thử xem.”

Thì ra hợp với”Trúc vận” là ở chỗ này.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lương Sam, anh ta tiếp tục trêu nghẹo nói:”Tôi cũng không hiểu trà lắm, đến đây nhiều, chỉ cảm thấy uống cũng khá tốt.”

Lương Sam cũng không hiểu trà, nâng tách trà lên uống một phần ba liền buông xuống, không cảm thấy khác lắm so với trà cô thường hay uống. 

Người đối tiện cũng nâng tách trà lên, Lương San nhìn anh ta.

Da rất trắng, mặt hiền lành không có tính công kích, áo sơ mi trắng, cổ tay trắng, không có một vết bẩn, móng tay được sửa sang sạch sẽ, ăn mặc ưa nhìn, lịch sự chu đáo, làm người ta liên tưởng đến hai câu văn vẻ nho nhã.

Không hổ là xuất thân như vậy, toàn thân lộ ra một vẻ thận trọng.

“Mẹ tôi đã nói rất nhiều về cô.” Anh ta buông chén trà, mắt nhìn thẳng vào Lương Sam: “Tuổi thơ chúng ta có chút giống nhau.”

Nói xong, anh ta cười tự giễu hai tiếng.

“Ừm”. Ngón tay Lương Sam vuốt ve bên cạnh tách trà, nghiêng đầu nhìn người đối diện, cũng cong môi cười: “Mẹ tôi khen cậu lên trời xuống đất, tôi nghĩ tôi cần thiết đến đây để mở mang tầm mắt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi