RÊN CHO EM NGHE - TÔ MÃ LỆ

Tấm rèm cửa màu tối che lại ánh sáng không thể lọt vào trong phòng, chỉ còn lại dưới đáy rèm có một vầng sáng nhợt nhạt.

Thời gian Lương Sam mở mắt ra đã gần đến buổi chiều, lấy di động ra ấn khởi động máy, ánh sáng từ màn hình hắt lên bất ngờ hun đôi mắt cô hơi xót.

WeChat thông báo có vài tin nhắn chưa đọc, mấy tin là của công ty, mắt nhắm mắt mở trả lời trước, sau đó ấn vào xem mấy tin nhắn của bạn thân là Đồng Giai Hân.

“Ngày mai chúng ta đi xem mấy em đẹp trai! chó con nhà mình thi đấu!”

“Đừng có nói không rảnh nhé, trước ba mươi thanh xuân dào dạt vẫn quyến rũ được mấy nam sinh, đó là hạnh phúc.”

“Ngủ dậy nhớ nhắn tin lại, đừng có”Say No.”

Lương Sam nhìn tin nhắn của cô bạn thân, đầu đau như búa bổ.

Từ đoạn tình yêu vườn trường đã chết sau khi tốt nghiệp, con người Lương Sam đều là kiếm tiền. Từ khi đi làm tới nay, công việc áp lực khống chế cô, cảm nhận được sự hiểm hóc của xã hội.Cuộc sống bị chôn vùi không phải từ lúc đi làm, mà từ khi tốt nghiệp đại học, vòng của cô không thấy anh chàng đẹp trai nào xuất hiện, có thể làm ánh mắt của cô sáng ngời.

Không trải qua thì muốn hỏi trời xanh một chút, những tiểu thịt tươi giống như thời đại học đã đi nơi nào?

Hiện tại đàn ông không đáng tin, chỉ có tiền là đáng tin nhất.

Cho tới giờ cô đã 29 tuổi, ngồi vào vị trí giám đốc tiêu thụ. Lương Sam xác nhận được rằng tiền mới làm cho mình vui sướng. Có nhà có xe có tự do, đàn ông là gì, món đồ chơi nhỏ cùng đôi tay có thể làm cô sướng đến tận trời cao.

“Yes yes yes”

Nhắn tin lại cho bạn thân, Lương Sam nghĩ dù sao ngày mai cũng là thứ bảy, vừa lúc mới đi công tác về nên thả lỏng một chút. Tuy không có hứng thú với mấy chàng trai trẻ lắm, nhưng ngắm nhìn vẫn thích mắt. Thứ sáu không phải đi làm, cô thoải mái ăn vạ trên giường. Buồn chán lướt Weibo, ma sui quỷ khiến lại ấn vào tường chủ kênh: “Là JY không phải JY”

Lần này cô để ý hơn, ảnh đầu trang của người này hình như là một con mèo màu trắng, trên đầu có một nhúm lông màu vàng, người đằng sau ôm nó là một chàng trai mặc một chiếc áo hoodie màu đen. Đầu hơi cúi xuống lộ ra chiếc cằm thon gầy, môi mỏng nhợt nhạt khẽ nhếch lên, tay anh ta nâng cằm con mèo, ngón tay gập lại với khớp xương rõ ràng trắng nõn.

Nhìn qua chỉ là một cậu bé.

Nhưng giọng nói hoàn toàn không có cảm giác người này vẫn chỉ là một người ít tuổi.

Cô nghĩ đến âm thanh chủ kênh này đêm đó, ngoài ý muốn làm cho cô đi vào giấc ngủ như bị thôi miên.

Ánh sáng mặt trời tháng chín vẫn còn chói mắt, dường như mùa hè quật cường mãi chẳng chịu qua đi.

Nhà của Lương Sam ở gần khu có nhiều trường đại học, trước khi mua nhà đã nghĩ đến gần nhiều trường đại học sẽ có rất nhiều quán ăn, cô là người rất lười nấu cơm, nên chọn một căn đơn giản ở tiểu khu gần đó. Mảnh đất này đối với cô rất quen thuộc, vì bốn năm đại học đều lăn lộn hàng quán trong khu này.

Bạn thân Đồng Giai Hân cùng bạn trai tiểu chó săn, quen nhau là do có lần cô ấy đi ra khỏi cửa nhà Lương Sam, đi qua trường đai học nào đó bất ngờ quen được.

Sáng thứ bảy, Lương Sam mặc chiếc áo thun trắng, bên dưới là quần sooc cao bồi màu lam. Dù sao cũng là đi đến trường đại học, cô không muốn mình vào đó không thích hợp. Tóc đuôi ngựa buộc cao, cả người nhìn qua vừa trẻ trung lại tươi sáng, nhìn chẳng giống bà cô đã sắp ba mươi tuổi.

Lúc cô đến cổng trường Đại học A, phía xa đã thấy Đồng Giai Hân cùng một chàng trai ôm ấp trêu đùa. Đây là lần đầu tiên Lương Sam nhìn thấy Thái Thành. Cậu có một thân hình không hề hợp với mặt, mặc đồ thể thao màu trắng, cả người như một con Samoyed chờ được vuốt ve. Không thể không nói, đứng chung một chỗ với cô gái nhỏ xinh Đồng Giai Hân rất xứng đôi.

Đồng Giai Hân thấy cô, tay vẫy vẫy:”Tam Tam, ở đây~” chú Samoyed bên cạnh cũng xoay người nhìn sang bên này. Lương Sam đi chậm rãi đến trước mặt họ, dùng ánh mắt không rõ ý vị nhìn hai người, khóe môi nhếch lên cười tủm tỉm.

Đồng Giai Hân giơ mười ngón tay đang đan vào nhau lên: “Đây là chó con nhà mình Thái Thành”, nói xong thần bí cười hề hề với Lương Sam, sau đó quay sang nói với Thái Thành:”Đây là người mà em nói qua với anh, Lương Sam, hôm nay chúng ta giúp Tam Tam tìm xem, có nam sinh nào chất lượng tốt không.”

Lương Sam cười gật đầu với Thái Thành, cô chưa kịp đánh Đồng Giai Hân một cái, liền thấy Thái Thành ôm chầm lấy cô ấy, tay để vào gáy cười cười nói: “Chào chị Tam Tam, bạn học cũng không xứng với chị.”

“Đừng nghe cô ấy nói bậy, không phải đến xem thi đấu à, nhanh đi thôi.” Lương Sam không muốn đứng cùng hai người này ăn cẩu lương, đi về phía vườn trường.

Đi đến sân bóng rổ, Thái Thành dẫn Đồng Giai Hân ngồi ở vị trí tuyển thủ nghỉ ngơi, có thể quan sát được hết góc độ trong sân.

Lương Sam ngồi bên cạnh Đồng Giai Hân. Không thể không nói, đặt mình với một đám tươi trẻ đầy sức sống này, cô có cảm giác mình cũng được trẻ lại vài tuổi, đã lâu rồi không có được cảm giác này.

Bỗng nhiên, một hình ảnh hấp dẫn ánh mắt cô.

Thân hình 1m9 đứng giữa những tuyển thủ bóng rổ cũng không có gì là xuất sắc, nhưng cậu có một gương mặt đạp lên thẩm mỹ của Lương Sam. Mũi cao xuất sắc, làm cho gương mặt như bức tượng điêu khắc lập thể, môi mỏng hơi mím lại làm người ta cảm giác cậu không có hứng thú với bất kỳ cái gì.

Nhưng hấp dẫn Lương Sam nhất không phải là vẻ ngoài xuất chúng, mà cậu đang mặc một chiếc áo hoodie màu đen, cùng với chiếc áo lúc sáng cô nhìn thấy ở bức chân dung trên Weibo của “Là JY không phải JY” giống nhau như đúc.

Tuy loại áo Hoodie này có thể gặp rất nhiều ở ngoài đường, nhưng cùng với khuôn cằm trước mắt, cô cảm thấy dường như đã từng quen biết.

Có lẽ ánh mắt nhìn chằm chằm cậu không hề kiêng dè, nam sinh có cảm giác nên quay đầu lại. Ánh mắt đâm thẳng vào ánh mắt của cô, hai người nhìn nhau trong giây phút ngắn ngủi, sau đó đồng thời rời mắt đi, tựa như cái liếc mắt đó chậm rãi rút lui trong thời tiết nóng nực, chưa hề tồn tại.

Nam sinh đó là bên đội sẽ thi đấu với đội của Thái Thành. Khu nghỉ ngơi của cậu cách vị trí của Lương Sam khoảng hai mét. Cậu xoay người để lại cho Lương Sam một gương mặt nghiêng nghiêng, bắt đầu cởi áo.

Đôi tay giữ chặt sau cổ áo Hoodie, sau đó đem áo hoodie kéo lên trên rồi lôi xuống, áo trong là áo đồng phục ba lỗ màu đen, lúc cởi ra Lương Sam nhìn thấy vạt áo tung lên, lộ ra một vòng eo mạnh mẽ. Lương Sam không kiềm chế được huýt sáo ở trong lòng, vốn liếng không sai lắm, eo thon thẳng tắp với đường cong cơ bụng lưu lại thật sâu trong đầu cô. Cậu đem phần tóc mái hơi dài vuốt ra sau đầu, lấy từ túi quần ra một chiếc dây buộc tóc màu đen, buộc về phía sau thành một chiếc đuôi nhỏ. Tóc không còn che đậy, lộ ra chiếc cổ thon dài, đường cong từ cằm kéo xuống lởm chởm xương quai xanh, biến mất vào trong áo đồng phục.

Tuổi trẻ thật là tốt.

Đồng Giai Hân ngồi cạnh chú ý tới ánh mắt của bạn mình đã bay xa đến bên kia, theo ánh mắt cô nhìn qua, hai mắt sáng ngời.

“A.. mẹ nó, đúng là không tồi” Cô bạn ghé bên tai Lương Sam: “Sao không thấy Thái Thành nói qua, trường anh ấy có cực phẩm như thế này, tớ phải đi hỏi Thái Thành một chút.”

“Cậu muốn làm gì?” Lương Sam vội vàng giữ chặt cô bạn, trừng mắt nhìn cô ấy nói:

“Cậu đừng làm bậy, mình không có hứng thú với mấy cậu bé.”

“Đừng có như bà cô già được không?” Đồng Giai Hân cười ha ha trêu ghẹo:

“Cậu thử qua sẽ biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi