RESIDENT EVIL 1 - ÂM MƯU CỦA TẬP ĐOÀN UMBRELLA

Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord

Nó có thể gọi là một con nhện nếu như nó không to như một con bò. Từ lớp tơ dày đặc xung quanh căn phòng này thì suy ra nó không thể là con gì khác được.

Jill nhìn mấy cái chân đầy lông của con nhện mà cảm thấy nổi da gà. Con quái hồi nãy tấn công cô cũng đáng sợ nhưng hình dạng nó chẳng giống con gì nên Jill không liên tưởng được nó với con gì. Còn bây giờ là một con nhện, loài vật mà cô ghét cay ghét đắng vì cái màu đen ghê tởm cùng mấy cái chân lông lá và khả năng di chuyển nhanh thoăn thoắt của nó. Có lẽ đây là một con nhện cái, và mặc dù nó đã chết nhưng Jill vẫn cảm thấy sợ.

“Nó chết chưa lâu đâu…”

Jill cố gắng lắm mới dám nhìn vào mấy cái lỗ đang chảy máu xanh trên cái thân đầy lông lá của con nhện. Nó đã bị bắn năm sáu phát vào người - và từ mấy lỗ đạn đó những chất lỏng màu xanh cứ rỉ ra. Jill đoán rằng nó mới bị bắn khoảng chưa đầy 20 phút.

Cô nhún vai rồi bước tới cánh cửa sắt đôi dẫn ra khỏi căn phòng này. Lớp tơ nhện dưới chân dính vào giày làm cô bước đi rất khó khăn. Ý nghĩ bị tơ nhện quấn quanh và treo lơ lửng trong này làm Jill nhún vai một cái nữa.

“Cố nghĩ về cái gì khác đi…”

Ít ra thì Jill biết mình đang đuổi theo đúng đường, và đang rất gần người đã khởi động cái máy xoay hồi nãy. Lúc nãy Jill chạy đến bên cánh cửa bị chắn bởi cái hố to đùng và cô nghĩ rằng mình đã đi lạc vì cái hố đã biến mất tự khi nào. Nhìn lên đầu thì cô thấy cái hố lại treo lơ lửng ở trên đầu, thì ra ai đó đã dùng dụng cụ xoay tấm bảng kim loại làm cả một khung đá xoay tròn 180o quay ngược cái hố lên trên.

Cánh cửa đó lại dẫn đến một đường hầm khác. Ở một bên là một hòn đá lớn, Jill len qua nó và đến căn phòng mà cô chuẩn bị đi ra.

Jill xoay tay nắm một cánh cửa và nhảy vào một lối đi tối tăm khác. Jill đứng dựa lưng vào cửa thở sâu tập trung quan sát.

“Mình có thể thổi tung bọn zombie hay bọn quái vật một cách dễ dàng nhưng gặp nhện là mình lại cuống lên.”

Lối đi trước mặt cô được một quãng ngắn lại tẻ ra làm hai, và ở cuối mỗi lối đi lại có hai cánh cửa nữa - nhưng cánh cửa bên trái lại nằm về hướng cô vừa đi ra nên Jill quyết định chọn cánh cửa bên phải. Cô hy vọng rằng trực giác của mình mách bảo đúng.

Cánh cửa sắt kẽo kẹt mở ra và Jill ngay lập tức nhận thấy có sự thay đổi trong bầu không khí. Trước mặt cô lối đi lại tẻ làm hai một lần nữa, bên tay phải cô thì lối đi nở rộng ra và tối thui, còn lối đi bên trái thì dẫn đến một cái thang máy nhỏ giống như cái ở trên sân hồi nãy. Một luồng không khí ấm áp và trong lành thổi vào người Jill làm cô cảm thấy như mình đang mơ vậy.

Jill nhìn cái thang máy và thấy bệ nâng đang ở phía trên. Thế là cô vẫn còn cơ hội đuổi kịp kẻ đã giết Enrico….

“…nhưng có chắc vậy không? Có thể hắn đi đường khác và mình sẽ mất dấu hắn.”

Jill lưỡng lự, cô nhìn cái thang máy một hồi rồi thở dài xoay lại, quyết định sẽ đi về phía hành lang bên kia.

Jill đi về phía cái hành lang tối tăm trước mặt, nhiệt độ bỗng đột ngột giảm xuống giống như lúc nãy trong đường hầm làm Jill cảm thấy ớn lạnh. Cái hành lang rẽ qua bên phải vài bước rồi biến thành ngõ cụt. Bên trái cô khoảng 100 bước chân phía trước là một tảng đá tròn lớn chắn đường giống như tảng đá lúc nãy. Và ở phía trước nó là một vật gì đó nho nhỏ màu xanh biển….

Vừa nhíu mày nhìn chăm chăm vào vật đó Jill vừa bước về phía trước, cố gắng xác định vật thể đó. Đi được nửa đường về phía tảng đá lớn đó thì có một khe nhỏ lõm vào tường bên trái. Và Jill đã có thể thấy trước tảng đá là một bảng kim loại giống như cái ở bên cái hố hồi nãy.

Jill bước vào cái khe nhỏ và thấy có một cánh cửa bên tay phải. Jill thấy ở gờ tường có đường rãnh và cô chợt nhận ra rằng cái khe này có thể được che lại bằng cách vặn cái bảng kia. Bức tường đá này có thể được xoay qua để chặn cái khe này lại.

Trời ạ, có lẽ phải mất hàng năm trời để xây nên cái chỗ này. Căn biệt thự đã được xây dựng công phu lắm rồi vậy mà…

Jill mở cánh cửa rồi ngó vào bên trong. Một căn phòng hình vuông được đào vào trong hốc đá này. Và trong căn phòng chỉ có một cái bệ với một con chim bằng đá ở trên mà thôi. Ngoài ra không còn lối đi nào khác trong căn phòng nên Jill chợt cảm thấy nhẹ nhõm, đến đây là hết đường nên tên sát nhân kia chắc chắn đã dùng cái thang máy hồi nãy để lên mặt đất rồi.

Vừa mỉm cười Jill vừa quay trở lại hành lang và bước về phía tảng đá lớn vì cô tò mò muốn biết vật màu xanh đó là gì. Và khi tới gần Jill nhận ra đó là một cuốn sách được bọc trong một tấm da nhuộm màu xanh biển. Cuốn sách vẫn mở và nằm úp sấp xuống, hẳn là ai đó đã vứt nó ở đây. Jill đeo khẩu Remington lên rồi cúi xuống lượm cuốn sách lên.

Đó là một cuốn sách để giấu đồ mà Jill chỉ mới nghe cha đã từng nói tới chứ chưa thấy bao giờ. Một phần giấy bên trong đã được cắt để tạo khoảng trống để giấu một vật gì đó có giá trị. Nhưng quyển sách này rỗng không….

Jill gấp cuốn sách lại rồi miết ngón tay theo dòng chữ tiêu đề được mạ vàng trên cuốn sách, Đại bàng phía Đông, Chó sói phía Tây, rồi từ từ bước từ từ quay trở lại chỗ thang máy. Dòng chữ này nghe chẳng có ý nghĩa gì cả mặt dù nó được mạ rất đẹp.

Snick.

Jill sững lại khi đá dưới chân cô bỗng lõm xuống một chút và ngay lập tức nhận ra rằng cái hành lang bỗng nhiên đổ dốc về phía trước.

“Ôi không!”

Sau lưng Jill một chuỗi tiếng đá lăn vang lên.

Vứt ngay cuốn sách xuống, Jill mở hết tốc lực chạy về phía trước tìm chỗ tránh trong khi hòn đá bắt đầu lăn nhanh hơn. Cái lối rẽ lúc này bỗng nhiên xa vời như đang cách Jill cả dặm vậy.

“Không chạy kịp tới đó là chết chắc.”

Và chỉ nửa giây nữa thôi là Jill đã bị nghiến nát như tương nếu như cô không bay kịp vào lối rẽ đó. Nhờ vào bản năng sinh tồn Jill đã chạy như bay và phóng kịp vào cái lối rẽ nhỏ đó.

Trong khi hòn đá lăn qua lối rẽ chỉ cách người cô chưa đầy nửa mét. Và trong khi Jill đang thở ra đằng tai thì hòn đá đã lăn đến cuối lối đi. Một tiếng ầm lớn đến chói cả tai vang lên, hòn đá đã đụng vào tường.

Jill vẫn còn nằm sấp trên sàn đá thở hổn hển, đến vài phút sau cô mới đứng dậy và phủi hết bụi trên quần áo được. Hai cùi chỏ tay của Jill đã bị xước đến chảy cả máu, hai đầu gối của cô cũng bầm tím vì cú bay người lúc nãy. Nhưng nghĩ đến chuyện xém chút nữa là bi dát mỏng bởi hòn đá thì Jill cho rằng như thế này là còn may.

Jill cầm khẩu Remington lên tay rồi đi nhanh về hướng cái thang máy, cô muốn rời khỏi đây lắm rồi vì ở trên đó sẽ không lạnh như dưới này, và nhất là không có nhện.

Khu tầng hầm đã bị ngập nước.

Chris đứng trên bờ dốc trước cánh cửa ở cuối hành lang nhìn xuống khuôn mặt của anh đang phản chiếu mờ mờ từ mặt nước lung linh phía trước. Trông nó có vẻ lạnh và sâu thăm thẳm.

Sau khi để Rebecca lại trong phòng bào chế, Chris đi ra ngoài hành lang bên ngoài căn phòng rồi tiếp tục đi về phía cuối và tìm thấy căn phòng “003”. Chiếc thang leo dẫn xuống tầng hầm nằm khuất sau một kệ sách trong căn phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ này. Anh leo xuống dưới, dừng lại ở một hành lang bằng bê tông lạnh lẽo, với những bóng đèn neon thắp sáng trên đầu. Một sự thay đổi đột ngột từ dãy hành lang gỗ đơn giản ở trên ký túc xá.

“Ít ra thì mình cũng đã tìm thấy khu tầng hầm…”

Có vẻ như lúc này việc tiêu diệt cái Cây 42 là lối thoát duy nhất cho cả anh và Rebecca. Nãy giờ Chris không thấy bất cứ lối nào khác có thể dẫn ra khỏi nơi này, điều đó có nghĩa là lối thoát phải nằm trong căn phòng chứa cái cây đó. “Hay là không có lối thoát nhỉ”, ý nghĩ đó chợt thoáng qua đầu làm Chris cảm thấy chột dạ. Có vẻ như điều đó khó có thể xảy ra, nhưng việc có một cái cây ăn thịt khổng lồ cũng là điều không tưởng.

“Và mình không thể nào biết được điều đó cho đến khi mình vào được trong căn phòng.”

Chris thở dài và bước xuống làn nước. Nó lạnh và có mùi hóa chất không dễ chịu tí nào. Chris lội bì bõm đến cánh cửa, nước đã ngập đến đầu gối anh và khi dừng trước cánh cửa thì mực nước đã đến bắp đùi. Hơi rùng mình vì lạnh Chris đẩy cửa rồi bước vào trong.

Căn phòng bên trong rất rộng và ở chính giữa là một bể chứa nước khổng lồ. Cái bể chứa dính tới tận trần nhà và ở về bên tay phải tấm kính ngăn là một lỗ thủng to tướng. Chris không giỏi lắm về việc ước lượng, nhưng để làm ngập cả khu này thì ít nhất cái bể đó cũng phải chứa hàng ngàn lít nước.

“Bọn chúng nghiên cứu cái quái gì mà cần nhiều nước vậy nhỉ? Nghiên cứu sóng thần à?”

Nhưng việc đó chẳng thành vấn đề, Chris đang lạnh cóng và anh muốn nhanh chóng tìm ra thứ mình cần để mau ra khỏi chỗ này. Anh bắt đầu đi về phía bên tay trái một cách từ từ chậm rãi, tay phải quạt mạnh xuống nước để tạo thế.

Chuyện này trong mơ cũng khó mà tưởng tượng ra, lội qua một căn phòng đúc bê tông dưới ánh đèn sáng trưng. Tuy nhiên việc này còn ít ngạc nhiên hơn những gì mà anh đã gặp từ lúc máy bay của đội Alpha rớt xuống khu rừng ngoài kia. Mọi thứ trong ngôi biệt thự này của Spencer đều giống như một giấc mơ vậy, như thể là nơi này không tồn tại trên thế giới…

Và nó là một cơn ác mộng thì đúng hơn. Cây ăn thịt người khổng lồ, rắn khổng lồ, những thây ma sống lại và chỉ còn thiếu lũ đĩa khổng lồ hay khủng long nữa là đủ bộ.

Bỗng Chris nghe một tiếng quẫy nước nhẹ và khi anh liếc nhìn ra sau thì thấy một cái vảy cá hình tam giác dày cộm khoảng 20 bước chân phía sau. Nó đang trượt về phía anh, và bên dưới làn nước là một cái bóng xám.

Chris điếng cả người. Không kịp suy nghĩ gì nữa, anh cố chạy thật nhanh và nhận ra rằng mình không thể chạy khi anh ngã bổ về phía trước, cả người ụp xuống làn nước giá lạnh. Và khi trồi lên thì mũi và miệng Chris đầy mùi hóa chất. Lạy Chúa cầu cho Rebecca nói đúng về việc virus đã không còn tác dụng sau một thời gian thoát ra ngoài không khí.

Anh quay đầu lại, cặp mắt đảo liên tục để tìm cái vảy cá hồi nãy và nhận ra rằng nó đã trôi được hơn nửa đường. Chris đã có thể nhìn rõ bên dưới cái vảy - một con cá mập, thân hình méo mó của nó qua làn nước đang trượt rất nhanh về phía anh. Nó dài phải đến 5; 6 mét, cái đuôi lớn đang quẫy liên tục để bơi về phía Chris - và cặp mắt đen vô hồn bên trên cái miệng với hàm răng sắc nhọn.

“Súng bị ướt rồi không bắn được.”

Tuy biết như vậy nhưng Chris vẫn xoay người lại đứng đối diện nó vì anh biết rằng không có cơ may nào để chạy thoát. Chris vung tay giữ thăng bằng, anh lui một chân về phía sau đứng thủ thế rồi từ từ lùi lại vài bước nữa trước khi con cá mập đuổi kịp anh rồi nhanh nhẹn né sang một bên tránh hàm răng sắc nhọn của con cá, đồng thời vung tay đập mạnh hết mức có thể xuống mặt nước và khuấy lên làm nó sủi bọt. Con cá mập trượt thân mình to lớn mượt mà của nó qua chân Chris.

Khi nó vừa trượt qua, Chris mở hết tốc lực chạy (đúng hơn là đi) theo nó, tay anh quẫy điên cuồng xuống mặt nước để đi nhanh hết mức có thể hòng rẽ qua góc phòng bên kia. Chris biết rằng nếu giữ khoảng cách gần thì nó không thể quay đầu lại cắn được.

Trừ khi nó có thể lượn một vòng quanh phòng trong vài giây ngắn ngủi. Chris đã thấy hai cánh cửa ở phía trước bên tay trái, nhưng con cá đã đã bơi đến góc phòng bên kia để lượn trở lại.

Chris hít một hơi dài rồi lao người xuống nước và bắt đầu lao về phía cánh cửa. Anh biết việc này thật điên rồ vì không ai biết được virus trong nước có còn tác hại không, nhưng nếu không bơi thì anh không có cơ hội đến được cánh cửa trước con cá mập. Tay quạt, chân đạp mạnh xuống sàn để lấy trớn, Chris lao nhanh về phía trước.

Chris đến được cánh cửa khi con cá mập đã quay đầu lại và bắt đầu lao nhanh về phía anh. Chris chụp tay nắm cửa xoay mạnh và cảm thấy phổi thắt lại.

Cánh cửa bị khóa.

“Khốn, khốn, khốn nạn thật.”

Chris thọc tay vào túi áo và lôi ngay chùm chìa khóa của Alias ra, tay dò dẫm tìm chìa thích hợp trong khi cái vảy cá đã tiến đến rất gần. Anh có thể thấy được hàm răng của con cá mập đang nhe ra -

Chris vừa tra chìa khóa vào ổ, cái chìa cuối cùng trong chùm mà anh chưa tìm được chỗ để dùng nó, vừa húc người vào cánh cửa vì con cá mập chỉ còn cách anh khoảng vài bước chân mà thôi.

Cánh cửa bật mở, Chris lao vào trong và điên cuồng đạp ra ngoài. Chân anh đạp ngay vào mõm con cá ngay tại ngưỡng cửa và đẩy nó ra ngoài trở lại. Chỉ trong tích tắc nữa là Chris đã bị nó táp rồi. Anh dùng hết sức tung mình đẩy cánh cửa đóng sầm lại.

Chris đứng dựa vào cánh cửa, lấy mu bàn tay dụi mắt. Nước trong phòng cứ bồng bềnh bồng bềnh sau cú đóng cửa lúc nãy và rồi từ từ bằng phẳng trở lại. Chris đã thở đều được trở lại và mắt anh đã bớt cay vì hoá chất, anh nhận ra rằng mình đã được an toàn.

Chris rút khẩu Beretta ra khỏi bao súng rồi tháo băng đạn ra nhìn, tự hỏi không biết làm sao mình có thể quay lại trên kia bây giờ. Nhìn quanh phòng Chris thất vọng vì không có cái gì có thể dùng làm vũ khí được. Một bên tường là một bảng điều khiển đầy những nút và cần gạt. Chris nhìn về góc phòng phía xa tấm bảng vì có một cái đèn đỏ.

Hệ thống thoát nước khẩn cấp

“Chuyện thật như đùa! Tại sao không ai kéo cái cần này ngay sau khi cái bồn nước ngoài kia bể nhỉ?”

Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Chris nhưng ngay sau đó anh đã biết ngay câu trả lời. Những người làm việc ở đây là những nhà nghiên cứu, họ không thể nào bỏ qua một cơ hội tốt như thế này để nghiên cứu việc Cây 42 sẽ phát triển như thế nào sau khi hút nước từ cái bồn bể ngoài kia.

Chris cầm lấy cái cần và kéo nó xuống, ngay lập tức có tiếng máy móc hoạt động ở ngoài kia và mực nước từ từ hạ xuống. Chỉ khoảng một phút là nước đã rút toàn bộ, và Chris nghe thấy có tiếng thở ùng ục từ bên ngoài vọng vào.

Chris bước tới cánh cửa, thận trọng hé mở nó và nghe thấy tiếng quẫy điên cuồng của con cá đập xuống sàn.

Chris mỉm cười và cầu trời cho nó nằm đó lâu vào và quằn quại cho đến chết.

“Cắn tao đi nè”. Anh nghĩ thầm như vậy.

Wesker đã bắn hạ bốn con zombie trên đường đi đến phòng điều khiển ở tầng ba. Hắn không nhìn rõ đó là những ai mặc dù có vẻ như con zombie thứ hai mà hắn hạ lúc nãy là Steve Keller, một trong những nhà nghiên cứu tại Phòng Nghiên Cứu Đặc Biệt. Steve luôn luôn đeo một đồng xu nhỏ, và cái xác xanh xao vàng vọt khô quắp lúc nãy có đeo một cái như vậy.

Có vẻ như bọn ở dưới này bị nhiễm virus nặng hơn nên chúng chết trước, nên bọn chúng đã khô quắp lại chứ không nhễu nhão như bọn trên kia, nhưng cũng không vì vậy mà bọn chúng chịu im lặng và ít nguy hiểm hơn. Bọn quái đang gào rú ngoài kia hoàn toàn “khô ráo”, da bọn chúng khô cứng và gân nổi lên như những sợi dây, hai hốc mắt của bọn chúng đen kịt như hai trái nho vậy. Hầu như Wesker chạy tránh hết bọn chúng, nhưng con zombie mà hắn buột phải bắn hạ gần như không văng ra giọt máu nào.

Hắn ngồi trước bàn máy vi tính trong căn phòng mát lạnh và vô trùng, đợi hệ thống khởi động. Wesker cảm thấy rất thoải mái và hưng phấn, vì sau những sự việc bất ngờ từ chiều đến giờ thì mọi chuyện lại diễn ra đúng theo dự định của hắn. Mặc dù trước đó hắn cũng có phấn khởi đôi chút với việc điều khiển Barry theo ý hắn, việc tìm thấy cái mề đay chó sói ở dưới đường hầm và cả việc tặng cho cô Ellen Smith một phát đạn vào mặt cũng tạo cho hắn một cảm giác thỏa mãn trong giây lát, cảm giác như là mình đang điều khiển mọi việc đang xảy ra vậy. Nhưng lúc nãy thì mọi chuyện đã đi hơi xa và phức tạp hơn so với dự kiến nên Wesker không có thời gian để hưởng thụ cảm giác đó cho đến bây giờ.

Nhưng cuối cùng thì ta vẫn ở đây. Nếu bọn S.T.A.R.S. vẫn chưa chết hết thì cũng không lâu nữa đâu và nếu mọi chuyện suôn sẻ thì chỉ nửa giờ thôi ta sẽ rời khỏi cái nơi chết tiệt này. Hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nguy hiểm vẫn còn đó nhưng Wesker tin rằng hắn có thể giải quyết chuyện đó dễ dàng thôi. Bọn khỉ thí nghiệm - bọn Ma2 - chắc chắn đã xổng chuồng vào phòng phát điện, nhưng Wesker biết rằng né chúng cũng đơn giản, miễn là cứ chạy không dừng thì bọn chúng chẳng làm gì được hắn. Sở dĩ Wesker biết rõ mọi chuyện ở nơi này đến vậy là vì hắn cũng có tham gia trong việc nghiên cứu chế tạo ở đây. Và vẫn còn một chú bự nữa, con Tyrant, đang ở dưới hắn một tầng, nó đang trong giai đoạn thử nghiệm và vẫn chưa được kích hoạt nên còn đang “ngủ” trong cái lồng kiếng của nó.

“…và nó sẽ chẳng bao giờ được khởi động. Thật là phí phạm công sức. Một thứ vũ khí lợi hại như vậy mà lại sắp bị tiêu hủy chỉ vì bọn nghiên cứu ở White phạm sai lầm…”

Một tiếng tong mượt mà vang lên báo cho hắn biết hệ thống điều khiển đã sẵn sàng. Wesker lấy từ trong áo cuốn sổ tay và mở ra trang mật mã khởi động mặc dù hắn thừa biết nó rồi. John Howe đã cài đặt lại hệ thống vài tháng trước và hắn lấy tên cô bồ Ada làm tên truy cập.

Wesker gõ password cấp một cho phép hắn mở tất cả các cửa phòng thí nghiệm. Bỗng hắn cảm thấy hơi tiếc tiếc làm sao ấy. Tất cả sắp kết thúc rồi, và không có ai ở đây để chứng kiến những gì hắn đã làm hôm nay, và chia sẻ với hắn cảm giác thắng lợi sau khi mọi chuyện kết thúc.

Nãy giờ hắn cứ nghĩ tới chuyện đó, thật đáng xấu hổ là chẳng có một đứa S.T.A.R.S. nào ở đây để chứng kiến những việc này. Đoạn cuối của một vở kịch chỉ hay hơn khi có người thưởng thức nó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi