RỈ SẮT

Đinh Hoa đã không còn nhớ nổi lần cuối cùng thấy Từ Tân bộc phát cơn giận thực sự như thế này là khi nào.

Có lẽ là bắt đầu từ một ngày cuối thu cách đây mười hai năm, trong khi gã còn đang lông bông lơ đáng, hắn đã đột nhiên học được cách kiềm chế không để lộ cảm xúc ra ngoài mặt nữa. Cứ thế, hắn im lặng chuyển mình, từ một ‘đứa con ngỗ nghịch’ lột xác trở thành một ‘người nhà họ Từ’ chuẩn chỉ.

Tuy rằng trong khoảng một hai tháng đầu tiên, những thay đổi đó không khiến Đinh Hoa chú ý cho lắm. Gã chỉ cho là lão Đại xưa nay ung dung tự do lông bông mãi nên mệt mỏi, rồi lại thêm chuyện các anh em tốt là Trần Gia Lâu và Lâm An lần lượt rời đi khiến tâm trạng hắn chùng xuống.

Cũng chính vào mùa đông năm đó khi Lâm An xin nghỉ việc ở xưởng sắt và rời đi, ông Từ cũng bị chấn đoán mắc ung thư phổi, phải nằm viện. Mẹ Từ phiền lòng đến héo hon, đích thân đến xưởng sắt lôi thằng con ngỗ nghịch gan to bằng trời về, đồng thời bắt hắn phải ở bên túc trực giường bệnh của Từ Bá Đạt. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Từ Tân, xưa nay vốn luôn nổi loạn bất cần, lại không chống đối người nhà nữa. Hắn theo mẹ quay về nhà lớn họ Từ, nơi hắn từng coi như đầm rồng hang cọp. Lần này về, dường như hắn bắt đầu thật sự an phận làm ‘tam thiếu gia nhà họ Từ’ của hắn, chăm sóc người cha ba năm nay gặp được vài lần, mỗi lần gặp nhau đều giương cung bạt kiếm. Cứ thế, hắn yên bình cùng cha trải qua vài năm cuối đời của ông.

Cũng giống như hắn, cha Từ cả đời sừng sững ngạo nghễ như núi cao, thoáng cái đã bỏ qua cái tôi kiêu ngạo của mình, làm hòa với đứa con trai ngỗ nghịch từ nhỏ. Có lẽ là bởi vì bệnh tật đeo bám, cũng có lẽ là bởi một giọt máu đào hơn ao nước lã. Khoảng thời gian bên nhau hiếm hoi ấy có thể nói là khá êm đềm. Thậm chí trong hai năm đó, Từ Tân còn chủ động ngỏ lời muốn noi theo người anh Từ Trung học làm kinh doanh. Cả nhà ai nếu đều vui mừng khôn xiết. Đứa con bất hạnh nhất nhà cuối cùng cũng chịu giác ngộ thay đổi rồi. Từ Bá Đát không nhiều lời thêm, lập từ bảo con trai thứ là Từ Trung cho đứa em mà anh ta không ưa nhất này đi theo để dạy dỗ cho cẩn thận. Ban đầu Từ Trung chẳng để tâm mấy, chỉ cho là cha mình muộn mượn tay anh trai để xích gông thằng nhóc này lại không cho chạy đi nữa mà thôi. Thằng em trai thứ ba trong nhà từ nhỏ đã cứng đầu ương bướng, anh ta chẳng hy vọng gì nhiều, cảm thấy thằng em không lấy danh nghĩ của mình đi gây thêm chuyện đã là mừng lắm rồi. Không ngờ người khôn khéo xưa nay như Từ Trung lần này lại đoán sai ý của Từ Bá Đạt, đồng thời cũng đánh giá thấp sự thay đổi của em trai mình.

Từ Tân từ nhỏ đã là đứa thông minh, đầu óc cũng nhạy bén. Vốn những điều này chưa từng có ai nghi ngờ gì hắn, chỉ là hắn chẳng lúc nào nhớ dùng ưu điểm của mình cho đúng cách. Cũng vì thế mà người nóng tính cứng nhắc như Từ Bá Đạt luôn cảm thấy vừa giận vừa tiếc, vừa đau buồn vừa hối hận. Tuy rằng Từ Tân là con út trong nhà, ương bướng từ nhỏ không chịu nghe ai, nhưng xét về cả tính cách lẫn ngoại hình thì hắn giống hệt Từ Bá Đạt thời niên thiếu. Thế nên ông già trông thì có vẻ luôn quắc mắt gầm ghè thằng con út vậy thôi, chứ thực ra trong lòng kì vọng và yêu thương đứa con này nhất. Chính là câu “thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” người ta vẫn hay nói đó. Hiện giờ thằng con bướng bỉnh chủ động cầu tiến, chẳng lí gì ông lại ngăn cản.

Từ Tân vào khuôn phép rất nhanh, có vẻ như một khi hắn đã quyết định từ giã quá khứ hoang đường của mình là thật sự một đi không ngoái đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Những kinh nghiệm hắn tích lũy được trong những năm tháng bôn ba đều được đem áp dụng vào công việc thực tế. Đối với chuyện này, Từ Trung cảm thấy quả thật là khó nói nên lời. Cứ tưởng là tha về một món đồ phế phẩm, không ngờ lại có thêm một trợ thủ đắc lực. Không thể không thừa nhận là rất đáng mừng.

Sau đó, đến năm 1994, Từ Trung qua đời trong một tai nạn xe cộ, Từ Tân liền tiếp quản lại công ty của anh trai. Mọi người đều không quá lạc quan đối với sự cố này. Nhưng rồi, hắn không những không khiến tình hình kinh doanh xuống dốc, mà còn đưa công ty tăng trưởng đều đặn mỗi năm. Khoảng đầu những năm 2000, bởi vì hắn đưa ra một quyết định táo bạo trong việc giới thiệu và đưa công nghệ tiên tiến của nước ngoài vào quy trình sản xuất, ba năm sau công ty đã nhảy vọt trở thành mãnh thú dẫn đầu nên công nghiệp.

Đinh Hoa ở bên chứng kiến ​​cận cảnh toàn bộ quá trình thay đổi của Từ Tân, nếu nói trong lòng không thổn thức thì chính là nói dối.

Gã tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của đại ca nhà mình. Anh Từ ngày xưa có thể thoải mái mặc áo may ô cùng gã ra một quán ven đường ăn uống rượu chè, bỗng một ngày kia đột nhiên khoác lên mình bộ vest lịch lãm, giày da sáng bóng, lái một chiếc xe hiệu đắt tiền, tham gia các buổi tiệc rượu, nói những chuyện xã giao. Đại ca nhà gã hồi xưa, tuy rằng cũng là kiểu già dặn trưởng thành hơn tuổi nhưng cũng vẫn là người hào sảng phóng khoáng, thích nói là nói, thích cười là cười lớn. Chớp mắt một cái, người anh em gã từng đồng hành bôn ba tứ phương đã lặng lẽ thu mình lại, vui buồn hờn giận đều không thể nhìn qua nét mặt mà đoán được nữa.

Tuy rằng giữa những lúc trăm công nghìn việc, hắn vẫn sẽ dành ra chút thời gian hẹn Đinh Hoa đi uống rượu, nói chuyện phiếm, thoạt trông vẫn hệt như ngày xưa anh em có nhau. Thậm chí, sau khi hắn tiếp quản công ty của Từ Trung rồi, dù biết cha hắn không vừa ý cũng vẫn sắp xếp cho gã vào phòng Kinh doanh. Nhưng chẳng hiểu sao mà Từ Tân luôn đối xử với Đinh Hoa nặng tình nặng nghĩa đến thế, mà mỗi khi nhắc về chuyện cũ là hắn đều im lặng đến khó hiểu. Hay là khi nhắc đến những người quen cũ từng làm việc tại xưởng sắt năm xưa, sắc mặt hắn đều sa sầm. Sau này, đến cả dây thần kinh thô như Đinh Hoa cũng nhận ra rằng đại ca nhà mình có mâu thuẫn hay chuyện không vui gì đó với xưởng sắt cũ, nên dần dà gã cũng không nhắc đến nữa. Dù thế, trong lòng Đinh Hoa vẫn luôn cảm thấy khoảng thời gian trải cùng các anh em ở xưởng sắt, với mấy đứa tiểu Lâm, tiểu Trần, vẫn là những năm tháng vui vẻ đẹp đẽ nhất trong đời gã.

Thời gian thấm thoắt trôi, chớp mắt đã qua ba năm, rồi năm năm. Chớp mắt thêm lần nữa đã thành chín, mười năm. Từ Tân càng ngày càng khác xa cậu thanh niên ngổ ngáo năm xưa. Đến cả Đinh Hoa đã dần chẳng còn nhớ rõ những năm tháng liều lĩnh phiêu bạt ấy nữa rồi. Hiện tại, đến cả Đinh Hoa cũng đã rũ bỏ dáng vẻ lấc cấc ngạo mạn năm xưa. Cứ mỗi khi lặn lộn ở tiệc rượu, trên bàn tròn, gã chỉ còn lại cái vẻ cười hề hề ngoan như cún cảnh trong bộ đồ bảnh bao lịch thiệp.

Thật lòng mà nói, Đinh Hoa chẳng cảm thấy như hiện tại có điểm nào không tốt, cũng chẳng có gì để phải bất bình hay tiếc nuối.

Cuộc sống trước kia đúng là vô lo vô nghĩ, tiêu sái vui vẻ thật đấy, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là ngu si hưởng thái bình, bữa nay ăn bữa mai lo. Dù sau đó đã tìm được công việc ở xưởng sắt thì cuộc sống vẫn vất vả loay hoay. Giờ thời thế thay đổi rồi, các trường học đều hô vang khẩu hiểu nâng cao chất lượng giáo dục. Nhưng ngày tháng hò hét đấm đá, hễ thấy ai không vừa mắt là động chân động tay, hoặc là hẹn nhau ra giải quyết máu me be bét đã qua từ lâu, không ai ngoái đầu lại nhìn nữa. Mà đừng nói là gã, đến cả cái tên Trần Gia Lâu kia, bảy tám năm trước cũng đã nghiêm chỉnh mở một tiệm sửa chữa, tự làm một ông chủ nho nhỏ, sống một đời yên bình.

Trước dòng chảy thời gian, ai ai cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bé. Khi nước chảy xiết, nước kéo hạt cát trôi dạt đi thêm vài dặm. Khi nước ngừng chảy, hạt cát chỉ có thể ngoan ngoãn chìm xuống đáy sông mà thôi.

Cũng bởi vậy nên sau khi đã nghĩ thông, Đinh Hoa thoái mái buông bỏ cái cảm giác nuối tiếc khi thấy Từ Tân thay đổi. Thậm chí chỉ sau vài năm, gã còn cảm thấy “giám đốc Từ” hay là “Tam thiếu gia” trở thành chuyện quen thuộc lắm, còn “Đại ca” hay “Anh Từ” hay là “Cầm đầu băng đảng” gì đó lại càng trở nên mơ hồ và xa xôi hơn theo thời gian.

Đinh Hoa cứ tưởng tình trạng này sẽ còn kéo dài lâu lắm, phải tới khi cả hai người họ hoàn thành các nhiệm vụ trong đời cơ. Ví dụ như khi Từ Tân trở thành chồng người ta, hay là trở thành ba sấp nhỏ, hoặc là đến lúc phải đối mặt với sinh lão bệnh tử không ai trốn tránh được.

Ai mà ngờ Lâm An không hề báo trước lại xuất hiện đúng lúc này chứ.

Tất nhiên là Đinh Hoa vui mừng chứ. Nhưng qua một thời gian, đằng sau mừng vui là khó hiểu, kinh ngạc và cả nghi ngờ không thể giải thích được.

Thái độ đặc biệt mà Từ Tân dành cho riêng Lâm An, từ mười hai năm trước Đinh Hoa đã khắc sâu trong trí nhớ rồi. Tỉ như việc thằng nhóc kia không mang vác cũng chẳng khiêng nổi đồ gì, thế mà lại được hắn thu nhận làm thằng em trong hội. Hay ví dụ như việc đám bọn họ vào Nam ra Bắc không ít lần, đủ loại vết thương lớn nhỏ đều thấy cả rồi, nhưng tên nhóc kia chỉ cần gió thổi cỏ lay chút xíu thôi là đại ca để ý liền: lúc bị ốm thì đại ca cẩn thận chăm sóc, bị thương một cái là đại ca liền như núi lửa phun trào chỉ thiếu điều muốn liều mạng chém cái đứa làm thằng nhỏ bị thương, vân vân và mây mây, kể không thể nào hết nổi. Ban đầu Đinh Hoa cảm thấy rất kì quái. Nhưng về sau thấy nhiều quá thành quen, với lại gã vốn cũng không phải kiểu người câu nệ tiểu tiết, thế là càng chẳng phí thời gian suy nghĩ gì thêm.

Nhưng nay khác xưa rồi. Chưa cần kể tới kĩ năng quan sát sắc mặt, để ý ăn nói mà Đinh Hoa trau dồi tôi luyện suốt mười hai năm qua trên các bàn đàm phán kinh doanh, chỉ cần nói tới kĩ năng tán tỉnh của gã thôi, hơn mười năm nay lão Đinh đây cũng thân kinh bách chiến chứ chẳng vừa, không được bảy tám cũng phải được năm sáu. Thế nên người nào thích người nào, mê người nào, để ý người nào, nhìn ánh mắt, cử chỉ, vẻ mặt, gã liếc mắt là phát hiện ra rồi.

Có điều cái sự ‘nhìn thấu hồng trần’ mà gã luôn tự hào này lại khiến gã phát hiện ra một ‘hồng trần’ mà gã không ngờ tới. Có điều, khi cẩn thận suy nghĩ lại từ đấu đến cuối thì hình như đã thấy những dấu hiệu đó từ lâu rồi. Ấy chính là nỗi lòng của Từ Tân.

Dưới ánh mặt trời chói lòa, Lâm An bất tỉnh nhân sự ngã sõng xoài trên đường, cánh tay phải buông thõng bên người dính đầu máu.

Từ Tân ôm anh vào lòng, giọng hắn trầm thấp nhưng không giấu được vẻ hốt hoảng hiếm thấy.

“Lâm An?”

“Lâm An!”

Hắn cứ liên tục gọi tên người kia, còn người ấy hai mắt cứ nhắm nghiền chẳng chút phản ứng. Từ lúc thấy bóng người ấy lảo đảo ngã xuống, tim hắn đã vô thức đập nhanh dữ đội. Thế là hắn dứt khoát quyết định ôm người ấy đứng lên, sải bước đi về phía xe Đinh Hoa đỗ cách đó không xa.

Vốn dĩ Đinh Hoa đã đi cùng luôn rồi đấy chứ, nhưng chưa gì đã bị chủ xe ban nãy đâm trúng người cản lại.

“Ơ này mấy người đứng có đi, nói chuyện cho rõ ràng đã. Người này không phải do tôi đâm phải, là anh ta lao ra giữa đường đấy chứ, đến trước mũi xe tôi thì tự nhiên ngã xuống như thế.” Chủ xe nọ nói tới đây đột nhiên cau mày như vừa nghĩ ra cái gì, nhìn Đinh Hoa đầy soi xét, “Này, tôi bảo nè, không phải là mấy người lập hội cố tình đụng xe vòi tiền đấy chứ? Đúng vậy không hả? Chứ sao trùng hợp thế được? Xe ông đây vừa dừng thằng cha kia đã lăn ra bất tỉnh, rồi hai người tự nhiên chui đâu ra vọt đến nữa?” Vừa nsoi vừa tính đuổi theo Từ Tân đã ngồi vào trong xe rồi.

“Này, cái cậu ôm người đi kia, đứng lại! Hai người tính giả bộ gì hả? Chờ cảnh sát tới giám định lại!”

Đinh Hoa vội vàng kéo thằng cha này lại.

Khùng điên. Tình trạng của đại ca nhà gã hiện tại, đừng nói là một người lạ hoắc lạ huơ, đến cả chính Đinh Hoa gã thân cận là thế mà xông lên thì cũng đến tám chín phần là phải quay xe.

Cũng chẳng ngạc nhiên, trong tình huống cấp bách, Từ Tân có vẻ cũng chẳng còn nhớ mình có một người nữa đi cùng.  Đối với chuyện ồn ào phía sau, hắn càng có vẻ mắt điếc tai ngơ hơn. Trong lòng hắn lúc này chỉ còn chăm chăm một chuyện là để Lâm An ngồi ngay ngắn ở ghế sau, rồi vội vã nhấn ga phóng thẳng về phía đường Hoài Đức mà thôi.

Đinh Hoa nhìn chiếc xe lao vụt đi, lòng đầy lo lắng nhưng cũng chỉ đành ở lại phía sau. Gã phải giải quyết cho ổn thỏa màn kịch nhốn nháo tự biên tự diễn ở đây trước đã. Có điều gã cũng không ngờ là vào một buổi sáng thứ Năm cuối cùng của tháng 10 như hôm nay, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Thúy Phương Uyển không quá rộng lớn lại xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, ngạc nhiên thật. Mãi hơn nửa tiếng sau gã mới thuận lợi rời được khỏi hiện trường “vụ tai nạn”, mặt mày ngưng trọng vội vã bắt xe trên đường Bác Ái để tới bệnh viện nhân dân thành phố chỗ hai người Từ – Lâm.

Xe cứ dừng rồi lại đi chẳng vội vã. Anh tài xế taxi nhiệt tình trò chuyện hỏi han hết cái này tới cái kia. Nào là đi bệnh viện có việc gì, rồi bàn về điều kiện tại bệnh viện ngày nay, thông thái cứ như chuyên gia đầu ngành trong lĩnh vực y tế – khoa học – xã hội vậy. Nói thật, nếu là ngày thường Đinh Hoa gặp được một người hiểu biết rộng thế này, gã nhất định sẽ tranh thủ chuyện trò một phen, có khi còn cùng bàn luận về những sai lầm của thời đại, tìm giải pháp xây dựng đất nước giàu mạnh nữa ấy chứ. Nhưng hiện giờ không thích hợp lắm. Gương mặt vốn chưa bao giờ quá đứng đắn của gã lúc này nghiêm cả lại, hai đầu lông mày rậm chau vào nhau. Gã hồi tưởng lại những chuyện mới rồi tại Thúy Phương Uyển. Chủ quán canh bò kích động kể lại chuyện xảy ra, còi xe cảnh sát réo inh tai, nhân viên y tế vội vã khiêng một người trông quen mắt ra khỏi quán… Mỗi một hình anh lướt qua giống như đang móc nối lại thành một sợi dây liên kết mà lâu nay gã không biết đến, và giờ nó đang dần nổi lên mặt nước.

Manh mối không thể nắm bắt được này càng khiến lo lắng bồn chồn trong lòng Đinh Hoa nhiều thêm. Thậm chí lúc tới nơi rồi, gã còn mải suy tư suýt thì quên không trả tiền xe. Để đến khi lái xe hơi có ý bất mãn nhắc nhở, gã mới vội vàng rút tiền trong ví ra, cười cười xin lỗi trả tiền xong là cắm đầu xuống xe đi thẳng về khu khám bệnh cách đó không xa.

Sảnh đăng ký tại lầu một chật ních người. Dường như dù là tới đây vào thời điểm nào, nơi này cũng vẫn cứ là một khung cảnh đông đúc, chen chúc, náo nhiệt, chẳng liên quan gì đến chốn sinh tử.

Đinh Hoa nhìn trước nhìn sau rồi vội đi về phía thang máy gần đó dẫn lên khoa Nội trú. Gã nhấc máy gọi cho Từ Tân, giọng đầy lo lắng quan tâm, “A lô, Lão Đại, anh đang ở đâu rồi? Tiểu Lâm không sao chứ?”

Đầu dây bên kia thoáng im lặng, sau đó một giọng khàn khàn mới thốt ra hai chữ, “Không sao.” Ngừng một lát, người đó báo số phòng cho gã, rồi cúp điện thoại luôn không nói nhiều thêm.

Đinh Hoa cất điện thoại đi, vội vàng đi vào thang máy, lên lầu, tìm đến căn phòng vừa được báo cho. Chẳng biết vì sao, thang máy càng đi lên lòng gã càng bồn chồn. Tuy rằng Từ Tân đã bảo người kia không sao, nhưng giọng hắn đầy mỏi mệt thật sự khiến người nghe không cách nào yên lòng được. Quả nhiên, vừa tới nơi đã thấy một phụ nữa lớn tuổi khoác áo blouse trắng đang đứng nói chuyện cùng Lão Đại. Hai người hình như đang nhỏ giọng trao đổi chuyện gì đó. Lòng Đinh Hoa nặng như chì, bước chân càng thêm vội vã, thầm nghĩ, Chẳng lẽ vết thương của tiểu Lâm còn nghiêm trọng hơn cả ban nãy nhìn thấy? Chứ không thì có gì lại phải gọi đến cả dì Hầu… Vừa nghĩ như thế, sống lưng Đinh Hoa không kìm được run lên, chân bước như đang chạy.

Cũng không thể trách gã suy nghĩ nhiều được. Chỉ là bởi vì từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, cứ mỗi lần gã được diện kiến vị tinh anh xã hội, ngôi sao sáng được cả nhà họ Từ kính nể này, thì y như rằng là đã có chuyện không tốt đẹp gì xảy ra.

Hầu Vệ Đình đứng hướng mặt về phía cửa thang máy nên chẳng mấy chốc đã thấy Đinh Hoa đang vội vã đi về phía này, dáng người cao ráo khỏe mạnh. Bà thu lại vẻ mặt nghiêm trọng dùng để nói chuyện với Từ Tân mới rồi, giơ tay vẫy chào, “Tiểu Đinh đó à? Sao cũng tới đây thế?”

Đinh Hoa tiến lại gần hai người họ, đối diện với vẻ mặt thoải mái và nụ cười hiền hòa của Hầu Vệ Đình, càng cảm thấy khó hiểu hơn với tình trạng hiện tại. Gã liếc sang nhìn Từ Tân còn đang im lặng nhìn bức tường trắng phau của hành lang bệnh viện, do dự một lát mới dè dặt hỏi, “Anh, tiểu Lâm…”

Chưa nói dứt câu, Hầu Vệ Đình đứng đối diện đã tiếp lời, vẻ mặt bất đắc dĩ, giọng còn thoáng mang theo ý trêu ghẹo Từ Tân đang cau mày đứng bên cạnh, “Ha ha, đang hỏi thằng bé tên Lâm An vừa được đưa tới đó hả?” Nói rồi quay sang trấn an Đinh Hoa mặt đang rầu rĩ lo lắng muốn chết, “Không có, không có sat hết! Đừng lo, nhé. Chỉ là bàn tay có vết thương bị thủy tinh đâm vào, hơi sâu chút, với có chút vụn mảnh thủy tinh găm vào tay thôi. Nhìn hơi đáng sợ nhưng mà đã xử lý xong đâu đấy rồi. Cũng phải khâu bảy, tám mũi gì đó, hơn nửa tháng thì sẽ lành lặn như cũ thôi.” Nói xong lại quay đầu, nhìn Từ Tân đang ôm cái vẻ mặt hết sức khó coi ở bên cạnh.

“Thật là không hiểu nổi, đàn ông con trai từng này tuổi rồi chưa thấy ai chảy máu bao giờ hay gì? Rách tay một cái thôi cũng phải đưa đến tận chỗ dì nữa. Mà đúng rồi, lần trước cũng thế, còn chưa tới một tháng nhỉ? Bị cảm nên sốt cao, cũng như hôm nay nè, không báo trước câu nào đưa thẳng đến chỗ dì. Ôi là trời, rồi nhỡ mà dì đang đi họp hay đang có bệnh nhân khác trên bàn mổ thì sao hả? Tính ném con nhà người ta ra đường hay sao?”

Đinh Hoa nghe Hầu Vệ Đình nói một mạch xong đại khái cũng hiểu là Lâm An chỉ bị thương ngoài da thôi, trong lòng yên tâm hẳn. Nhưng nghĩ lại cái vẻ mất hồn mất vía của Từ Tân lúc ở trên đường Bác Ái, thật là khó để không hiểu lầm rằng đã xảy ra chuyện gì lớn lắm, kinh thiên động địa, không thể cứu vãn nổi. Gã lúng túng cười. Dù gì cũng đã theo Từ Tân lăn lộn nhiều năm như thế rồi, cũng đã biết trước hắn luôn dành chú ý và quan tâm đặc biệt dành cho Lâm An, nhưng gã biết không có nghĩa là những người khác cũng biết. Gã gãi đầu, nói đỡ cho Từ Tân nãy giờ vẫn im lặng không biết nói sao với Hầu Vệ Đình, “Ôi, dì Hầu đừng giận nhé, đừng giận. Đại ca nhà cháu chẳng phải giống như người ta hay nói là… ờm, quan tâm quá nên hóa loạn đấy à. Dì không thấy chứ lúc đó ở giữa đường lớn, tiểu Lâm máu me đầy người lại ngất xỉu, cũng dễ khiến người ta có liên tưởng không hay mà dì…” Nói rồi đi tới bên cạnh bóp vai cho bà, “Dì, có gì cứ bình tĩnh đừng nóng nhá, bệnh nhân thành phố này đều trông cậy vào dì cả, đừng để tức giận trong người hại thân thể lắm ạ. Tội này to lắm anh em chúng cháu gánh không nổi đâu dì ơi.” Hầu Vệ Đình bị tài ‘hùng biện’ xuất sắc của Đinh Hoa chọc cười, phủi tay gã ra khỏi vai mình, cười phì, “Không phải ở đó nịnh đầm.”

Đinh Hoa xoa xoa hai tay, cười hì hì.

Bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng tan đi.

Đúng lúc đó, một y tá ở phòng bệnh bên cạnh ló đầu ra, lớn tiếng, “Bác sĩ Hầu ơi, viện trường Tề vừa điện thoại tới bảo bác sĩ tranh thủ có thời gian thì qua văn phòng ông ấy một chuyến, thấy bảo là muốn thảo luận với bác sĩ về cuộc phẫu thuật nội soi dẫn lưu não sẽ diễn ra trong nửa tháng nữa.”

“Biết rồi, tôi qua liền đây.” Hầu Vệ Đình kéo lại khẩu trang y tế đang để trễ dưới cảm, chào Đinh Hoa một tiếng rồi quay ra dặn dò Từ Tân, “Này, bạn của cháu khoảng hai tiếng nữa là sẽ hết thuốc tê trên tay. Tới lúc đó chắc vết khâu sẽ hơi đau đấy. Nếu tới lúc đó cậu ấy không chịu nổi thì xuống nhà thuốc dưới sảnh xin thuốc giảm đau nhé. Với cả cũng đến giờ cơm trưa rồi, khi nào cậu ấy tỉnh lại thì mua cho cậu ấy ít đồ ăn nhẹ. Trong viện cũng có bạn, không thì ngay ngoài cũng nhiều hàng quán lắm. Nói chung là phải ăn một chút dù có đói hay không. Nhưng để ý không ăn mấy món kích thích quá kẻo vết thương nhiễm trùng thối rữa, lúc đó lại phải đi tìm dì vội đó.”

Từ Tân lại vẫn đờ người ra chẳng phản ứng gì, cứ im lặng nhìn chân tường trên hành lang mãi. Hầu Vệ Đình thấy hắn cứ như người trên mây, sốt ruột vỗ lưng hắn một cái, “Nghe không đó? Dì phải đi bây giờ không ở lại đây đâu! Thân dì đây già rồi nhưng bao việc phải lo, không có thời gian rảnh rỗi chạy theo cháu đâu!” Nói xong đẩy kính trễ trên sống mũi, nhỏ giọng, “Thật là, hồi đó cha mẹ cháu gọi cho dì cũng xấu hổ như thế này.”

Thấy vậy, Đinh Hoa vội vàng cười ngả nghiêng ôm vai bà, nhận lời thay đại ca nhà mình,

“Dạ dạ, dì vất vả rồi. Hầu thần y! Hầu nữ hiệp! Con nhất định sẽ nhớ lời dặn của người thay đại ca nhà con, dì không tin ổng chẳng lẽ lại không tin con ạ? Sau có thời gian rảnh con nhất định mời dì một bữa cơm!” Vừa nói, vừa đích thân tiễn ba ra đến tận cửa thang máy, ấn nút thang và tranh thủ lúc chờ thang đến trò chuyện một lát.

Khi Hầu Vệ Đình vừa rời đi, sắc mặt Đinh Hoa lập tức trầm xuống, thậm chí còn thoáng lo lắng đăm chiêu, vội vã quay lại chỗ Từ Tân.

Trên hành lang nhỏ, vài y tá và người nhà bệnh nhân đi qua đi lại. Đinh Hoa nhìn quanh một lượt rồi đột nhiên hạ giọng, gọi Từ Tân đang định quay người bước vào phòng bệnh, “Anh!” Ngập ngừng một lát, quan sát vẻ mặt hắn, mới hỏi tiếp, “… Có biết… Sao tiểu Lâm lại bị thương như thế không?”

Nghe thấy câu này, người từ đầu đến giờ vẫn luôn trưng vẻ mặt vô cảm và im lặng cuối cùng cũng có chút phản ứng.

Tay đặt trên nắm cửa của Từ Tân khựng lại, đoạn quay đầu nhìn về phía Đinh Hoa.

“Mã Dật Phù.”

Sau đó gã nghe được cái tên buột ra thì miệng hắn.

Đinh Hoa chăm chú quan sát phản ứng trên mặt Từ Tân. Quả nhiên lời vừa buông xuống, trong mắt hắn như đột nhiên phủ một lớp băng mỏng lạnh lẽo, nhưng chỉ chớp mắt đã tan đi ngay. Qua một lát, hắn rút tay khỏi tay nắm cửa, hơi nghiêng người ý bảo Đinh Hoa qua phía bên kia nói tiếp.

Đinh Hoa đi theo ngay. Gã kể lại cho hắn chuyện đã hỏi được từ ông chủ quán canh thịt bò tại Thúy Phương Uyển.

Thì là một tiếng trước, sau khi gã nhanh chóng thu xếp ổn thỏa rõ ràng cùng với chủ chiếc xe đụng Lâm An mà nghi ngờ là họ dàn xếp để cướp tiền xong, thấy một xe cảnh sát và một xe cứu thương nối đuôi nhau đi vào cổng Thúy Phương Uyển. Không lâu sau đó, một thanh niên được khiêng ra khỏi cửa hàng canh thịt bò cách đó chừng 10m. Ban đầu, Đinh Hoa còn đang mải lo cho an nguy của Lâm An nên không rảnh để tâm, nhưng sau đó lại thấy gương mặt be bét máu trước trán kia trông quen quá. Gã cũng hơi giật mình, thấy không ổn nên chạy lại gần để nhìn rõ hơn, và bàng hoàng phát hiện ra cậu thanh niên đang được khiêng lên xe cứu thương đó chính là con trai độc nhất của nhà họ Mã mà Từ Tân đã qua lại cùng lâu nay, Mã Dật Phù!

Xe cứu thương khiêng người lên xong lập tức rời đi, để lại hai đồng chí cảnh sát ở lại hiện trường làm công tác điều tra lấy lời khai. Bởi vì cả hai đương sự đều không có mặt ở đây nữa, chỉ còn ông chủ quán ăn và vài vị khách còn lại trong quán là biết rõ sự tình xảy ra. Nhưng rồi không biết có chuyện gì mà chưa hỏi được mấy phút thì một viên cảnh sát bất chợt nhận được một cuộc điện thoại, nghe máy một chốc, lúc quay lại thì thầm nói gì đó với viên cảnh sát còn lại rồi cả hai cùng lên xe rời đi.

Đinh Hoa đứng chung với vài cư dân vây quanh hóng xem, xem cả nửa ngày cũng chả hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết sơ sơ là có hai người đánh nhau ở quán canh thịt bò này, một người – chính là Mã Dật Phù vừa được khiêng ra – bị một người còn lại vung tay đánh ngất xỉu, nhưng cụ thể vì sao lại đánh nhau, người đánh là ai thì đều không ai nghe rõ.

Gã cau mày, đứng lại khi đám người dần tản đi. Đứng một lúc, lại theo bản năng nhìn về phía đường nơi Lâm An ngã xuống, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ.

Vậy nên chờ khi xe cảnh sát đã đi xa, gã liền lập tức giả vờ mình là dân cư ở gần đây, đi vào quán canh thịt bò, làm bộ không vui khi thấy quán bừa bộn vung vãi đầy thủy tinh vỡ.

Chủ quán hiển nhiên cũng vì chuyện mới sáng ngày ra này mà tức anh ách. Vừa thấy có người hỏi đến, ông ta liền không nhịn được kể một tràng thao thao bất tuyệt, kể hết chuyện đã xảy ra hồi sáng nay. Đinh Hoa ngồi ngay bên cửa, gọi đại một bát cháo nhỏ để húp, còn chia cho ông chủ một điếu thuốc lá, đóng vai một người lắng nghe hoàn mỹ.

“Hừ, cậu bảo có xui xẻo không cơ chứ. Mà lạ ghê nhá đúng hôm nay tôi mở hàng không xem lịch. Mới sáng ngày ra, cậu xem đó, cửa hàng của tôi thành cái mớ gì rồi không biết.”

Đinh Hoa tranh thủ liếc nhìn theo hướng ngón tay ông chủ chỉ, thấy vị trí ngồi ở góc quán cạnh cửa sổ lộn xộn, bàn ghế bị lật tung hết cả, trên mặt đất là mảnh kính vỡ vung vãi lẫn với cơm cháo và mảnh sứ của bát đĩa. Gã nhanh nhẹn gật đầu phụ họa, “Ui cha, thật là, lộn xộn thật đấy.” Nói rồi lại quay về phía ông chủ, thở dài thườn thượt như là bất bình thay ông, “Trời ạ thanh niên ngày nay… đúng là càng ngày tư chất càng kém, muốn đánh đấm gì thì ra ngoài mà đánh chứ. Ngoài kia thiếu gì chỗ thích thì ra đó chứ, ồn ào gây ra án mạng gì đó cũng tự làm tự chịu chứ ở quán người ta đánh nhau ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa? Không càn quấy không chịu được hay gì không biết…”

Lời nói ra cứ như nói thay tiếng lòng của ông chủ vậy. Thế là nhân lúc cũng chẳng buôn bán được gì, ông kéo luôn cái ghế ngồi xuống đối diện Đinh Hoa, xin điếu thuốc rồi nói tiếp, “Chuẩn luôn đấy, đúng là không trông mặt mà bắt hình dong được. Nhưng dù gì cũng là mở quán làm ăn, ai đến mà chả là khách, đâu thể nói trông không đàng hoàng nên không tiếp được? Huống hồ, hầy, cậu đừng nói chứ nhắc đến lại thấy… Hai cái người gây chuyện đó đều trông thư sinh đứng đắn lắm, không giống người sẽ làm loại chuyện này đâu. Nhất là cái người cầm chai đập đó, lúc đầu còn có cảm giác nho nhã lắm! Áo sơ mi trắng, quần tây đen, còn cầm theo một cặp da, trông cũng kiểu dịu dàng lịch sự ấy. Chả hiểu sao vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, hai người thì thầm nói gì đó xong cũng chính là cậu đó cầm chai lên đập người đối diện, làm cho khách trong quán tôi sợ hết hồn, chạy hết. Có mấy người còn chạy vội không trả tiền nữa kìa. Công an với cứu thương có đến thì lo chở người đi chứ ai để tâm chuyện làm ăn mất trắng của tôi đâu cơ chứ.”

“Ơ thế không ai chịu trách nhiệm à? Thế cái người đánh người ta đâu? Rồi sao, không trả tiền cứ thế đi luôn à?”

“Thôi thôi đừng nhắc.” Ông chủ xua tay cười chua chát. “Ban nãy cậu không nghe cảnh sát nói hả? Bảo là người nhà nạn nhận muốn giải quyết chuyện này riêng tư. Sau đó cảnh sát đi luôn không nói lời nào đó. Đúng là lạ đời, tôi chưa thấy ai giải quyết tranh chấp kiểu đó bao giờ.” Nói rồi, giọng ông cũng trầm xuống, chống cằm suy tư, “Tôi đoán là người bị đánh chắc cũng có là người có tiếng đấy, chứ không làm gì có chuyện đánh một cuộc điện thoại nói sao cảnh sát nghe vậy thế được? Người bình thường ai làm nổi thế? Có nực cười không cơ chứ!”

Đinh Hoa cũng giả bộ đồng cảm sâu sắc gật gù, lại hỏi tiếp, “Ừm, thế… người đánh đâu rồi? Chạy rồi à?”

Nhắc tới đây, ông chủ quán không khỏi cảm thấy có chút tò mò. Ông rít một hơi thuốc, khoát tay về phía cái bàn ở góc đó, chăm chú nhìn vẻ kì lạ lắm, “Xì, cậu không thấy đó thôi, chạy cái gì mà chạy? Cậu chàng đó đi ra khỏi quán quang minh chính đại luôn, cậu nói có phải rất kì lạ không? Lần đầu trong đời tôi thấy có người như thế đấy, đánh người ngất xỉu mà mặt không đỏ tim không loạn, bình tĩnh như vừa ăn xong bữa cơm vậy á. Còn đáng sợ hơn cả mấy thằng nổi khùng nổi đóa ầm ĩ nữa.”Nói rồi ném mẩu thuốc lá tàn xuống sàn cho người phụ quán đang dọn dẹp quét đi, đoạn chỉ cho Đinh Hoa xem, “Này nhá, trên mặt sàn này này, bắt đầu từ chỗ hai người bọn họ ngồi ban đầu trong góc kia ra đến tận cửa lớn sau lưng tôi đây, toàn là máu từ tay cậu ta nhỏ ra. Mặt mũi cậu ấy cũng bị vấy bẩn cả. Cậu ấy còn tự bảo tôi là bị thủy tinh đâm vào tay rồi, còn bảo tôi đừng sợ, rồi nói gì mà sẽ không làm hại tôi, xin phép cho về thay quần áo xử lý vết thương. À đúng rồi, cậu ta còn nghiêm trang bảo là mình ở ngay Thúy Phương Uyển, ở tầng mười… Ờm, tầng mười mấy ấy nhỉ…?”

“Mười tám!” Cậu bồi bàn vừa quét sàn tới gần đó vừa bực mình tiếp lời.

“À chính nó. Tầng 18. Bảo là cảnh sát muốn tìm cậu ta thì tới đó tìm. Cậu thấy có buồn cười không? Tôi tức mà cũng muốn phì cười luôn đấy, hôm nay đụng toàn mấy chuyện gì đâu không…”

Đinh Hoa hùa theo bằng một nụ cười cứng ngắc, nhưng thoáng cái lại không nhịn được nhíu mày.

Lời của ông chủ vừa nói, thoạt nghe thì buồn cười đấy, nhưng giờ gã lại cảm thấy cười không nổi.

Nghe tới đây thì Đinh Hoa cũng đã nắm chắc tám chín phần chàng trai trẻ tuổi trông thư sinh nho nhã và cư xử kì quặc kia chính là Lâm An rồi. Nhưng sau khi xác nhận sự thật rồi, nỗi lo lắng băn khoăn trong lòng gã lại càng lớn thêm.

Trong đầu không khỏi bật ra một câu hỏi.

“…Cậu thanh niên đó sau khi rời khỏi tiệm thì đi về hướng nào ông có biết không?”

Để xác nhận suy đoán của mình, Đinh Hoa hỏi thêm một câu.

Ông chủ lắc đầu, “Tôi không rõ, còn đang bận thăm hỏi mấy vị khách còn lại trong quán.” Nói rồi ông quay đầu hỏi nhân viên quét dọn quán, “Nè tiểu Lý, chú có thấy không? Cái cậu đánh người đó, sau khi ra khỏi quán đi đường nào thế?”

Cậu bồi bàn đứng thẳng lên suy nghĩ một lát rồi đáp, “Không để ý lắm nhưng hình như là đi thẳng về phía đó rồi đi lên lối dành cho người đi bộ á.”

Trong lòng Đinh Hoa đã rõ rồi. Mắt cũng đã thấy, tai cũng đã nghe, không phí lời thêm nữa. Gã tán dóc thêm đôi câu với ông chủ quán rồi lấy cớ có việc phải đi để kết thúc.

Từ Tân đứng sát bức tường ở cuối hành lang, ngắm nhìn ra bầu trời xanh màu trong vắt ngoài cửa sổ, lắng nghe Đinh Hoa kể lại chuyện gã nghe ngóng được và suy đoán của gã một cách im lặng lạ thường.

“Anh, anh nói thế này là thế nào? Sao tự nhiên Lâm tử lại đánh nhau… với tên họ Mã đó?” Gã cắn răng nói, một bộ nghĩ mãi không ra. “Chẳng phải đáng ra là hai người họ không quen biết nhau à?”

Nói rồi quan sát sắc mặt Từ Tân, cau mày lo lắng, “…Anh à, đừng trách em lắm lời cơ mà thằng nhóc Mã Dật Phù đó… cũng không phải dạng dễ chọc gì đâu. Nghe tên Văn Vĩ miệng rộng kia kể là thằng này nham hiểm thâm độc lắm. Trông mặt mũi bình thường cười nói hì hì thế thôi cứ nó là chúa ăn miếng trả miếng đó. Dạo này là còn bơn bớt rồi. Chứ cái hồi mấy năm trước ỷ thế có ông ngoại là người có công, rồi thêm ông bố cáo già nữa, nó đã làm không ít chuyện xấu xa rồi. Huống hồ lần này tiểu Lâm cho nó trông không ra người nữa như thế, cho dù thằng đó có chịu thì nhà nó chắc gì đã chịu?”

Từ Tân nghe đến đây, ánh mắt đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ chợt dao động, phóng tầm mắt nhìn ra vành đai xanh phía xa xa.

Thấy hắn không đáp, Đinh Hoa cũng nhìn theo ánh mắt hắn, “Tất nhiên em biết là có anh bảo vệ rồi, nhà họ Mã nể mặt nhà họ Từ có lẽ cũng không dám làm gì quá đáng. Nhưng thể nào chẳng có lúc anh không phòng bị, đúng không? Hoặc là không làm trong sáng nhưng động tay trong tối? Ai mà biết được.”

Từ Tân vẫn im lặng không đáp, nhưng nghe tới câu thứ hai của Đinh Hoa, hắn từ tốn nâng mí mắt lên.

Từng chữ mà gã nói rơi vào tai hắn đều vừa vặn trùng khớp với hàng loạt tin nhắn mà mới hồi hắn nhận được từ Trần Kiến Lương khi vừa xuống khỏi máy bay riêng, mở điện thoại lên. Chúng như nhưng tiếng sấm rền vang đầy muộn màng, rơi xuống trái tim đang có muôn đợt sóng ngầm dâng lên.

— Từ tiên sinh, sao anh không nghe máy? Thầy Lâm xảy ra chuyện rồi.

— Từ tiên sinh, có người tạo tin đồn ác ý trên diễn đàn trường, bảo rằng năm xưa thầy Lâm bị đuổi học khỏi đại học X vì đã làm việc không đàng hoàng, giờ giáo viên học sinh trong trường loạn hết rồi. Anh có nghĩ ra cách nào để đối phó hay dập tắt tình trạng hỗn loạn này được không?

— Từ tiên sinh, sự tình hiện tại đã nghiêm trọng ngoài khả năng khống chế của X trugn rồi. Bọn họ đem “bằng chứng” tố cáo thầy Lâm giở trò đồi trụy lôi kéo học sinh khác, là đồng tính luyến ái, có cả hình ảnh và video gửi hết cả ra diễn đàn ngoài trường rồi. Phụ huynh phản ứng quyết liệt lắm, chất vấn chế độ tuyển dụng của trường. Thậm chí còn nói nếu không đưa ra được giải pháp thích hợp sẽ kiện lên tới Bộ Giáo dục. Xem ra…. Xem ra là muốn đuổi thầy ấy thật. Tôi chỉ là chủ nhiệm phụ trách thôi, nếu cấp trên mà quyết tâm không tha thì tôi cũng hết cách.

Tin nhắn cuối cùng, ở cuối hàng tin chưa đọc, đến từ một người khác, thời gian hiển thị là từ hai ngày trước, chỉ có hai chữ ngắn gọn:

Từ Tân

Như một tiếng gọi yết ớt và đau đớn vang lên trong đêm tối tăm mịt mù.

Đinh Hoa vẫn còn thao thao bất tuyệt bên tai hắn. Có vẻ gã lo cho tình hình tương lai của Lâm An lắm. Thêm vào đó là chêm mấy câu tỏ vẽ rất bất mãn và khinh thường đối với Mã Dật Phù. Thế là câu chuyện chỉ loanh quanh ở chỗ tiểu Lâm được mấy câu, sau đó chuyển thành từ xưa gã đã không ưa gì cả cái nhà họ Mã đó thế này thế nọ.

“Cũng khó trách. Đến cả thằng cha Văn Vĩ kia ngấm ngầm tuồn hàng cũng phải sắp xếp trình bày mấy câu với nhà bọn họ. Anh không biết đó thôi, mỗi lần uống rượu đánh bài, thằng cha Mã Dật Phù đó đều quái gở chảnh chó khó chiều. Nhất là sau khi công ty mình bắt đầu hợp tác với B thị, chả có việc gì cũng phải qua hỏi hai ba câu. Hai năm trước, lúc dự án hệ thống chúng ta cung cấp cho đối tác gặp trục trặc, gần như không xoay vòng tiền vốn được, nó còn qua đây làm bộ mèo khóc chuột. Em thấy sau lưng nó lại chả cười hớn hở ấy chứ. Hiện giờ chúng ta càng ngày càng phát triển, việc trục trặc cũng đã giải quyết xong, nó lại tát nước theo mưa nịnh hót, há mồm câu nào là nịnh đầm câu đó. Sao hả, thấy làm ăn ngon quá nên muốn được ăn ké miếng à?” Nói xong chả hiểu chạm nọc gì mà đâm bực mình, chửi thề, “

người kia đều là âm dương quái khí, đặc biệt là ở công ty chúng ta bắt đầu chuyển sang cùng B cát làm sau này, cũng không có việc gì đều phải thấu tới đây hỏi đôi câu, trước hai năm chúng ta cùng người ta cung cấp trình tự phương án ra khỏi đại đường rẽ tiền bạc thiếu chút nữa quay vòng không ra thời điểm, hắn giả bộ cùng cái gì tựa như, mèo khóc chuột, ta xem sau lưng của hắn không chừng cao bao nhiêu hưng đây, bây giờ nhìn chúng ta rơi vào cảnh đẹp, vụ án cũng định, lại động một chút là giả mù sa mưa địa thấu đi lên chúc, há mồm ngậm miệng chính là vệ giam sở, thế nào, chẳng lẽ nhìn bây giờ tình thế tốt lắm, còn muốn sáp một cước đi vào không được?” Vừa nói cũng không biết là đột nhiên động cái gì khí, hận hận mắng, “Đù má nó chứ lần này tự nhiên anh bị cho vào danh sách kiểm tra, chắc chắn là do thằng họ Mã đó giở trò sau lưng!”

Phẫn nộ trào dâng, trong sự kích động Đinh Hoa buột miệng nói ra suy nghĩa trong lòng. Nói ra rồi mới giật mình cả kinh, lén nhìn quanh mấy lần rồi lại dòm sắc mặt Từ Tân.

Dù gì thì đây cũng là chuyện hệ trọng, lại xảy ra đột ngột và bí mật. Đến chính bản thân gã hồi sáng nay cũng mới đột nhiên bị hắn gọi ra sân bay đón, lúc ấy mới biết mấy ngay qua Từ Tân đến B thị phải làm những gì.

Dựa vào tác phong làm việc thường ngày của đại ca, hẳn là hắn cũng không muốn bàn về chuyện này ở chốn công cộng tuy rằng hiện tại cả hai người họ đều đứng ở nơi hẻo lánh ít người qua lại, nói chuyện cũng không quá lớn tiếng.

Nhưng điều làm Đinh Hoa kinh ngạc là lần này vẻ mặt Từ Tân không hề lộ ra bất cứ điểm nào không vui. Hắn chỉ lặng yên đứng bên cửa sổ, đón nắng, nhắm mắt, để mặc cho ánh mắt trời ấm áp làm nham thạch phun trào của hắn đông đặc lại.

Đinh Hoa nhìn vẻ mệt mỏi bao trùm lấy hắn trong im lặng, sau đó nghĩ đến tình cảnh hỗn loạn mà đối phương đã phải chịu đựng trong suốt một tuần qua, trong lòng không khỏi cảm thấy rất khó chịu. Vậy nên gã cũng im lặng trong chốc lát, sau đó mới thấp giọng nói, “Đại ca, hay là anh… Anh về nghỉ ngơi một chút đi? Ở đây có em để mắt rồi… Có động tĩnh gì em sẽ báo cho anh ngay!”

Từ Tân không đáp, qua một lát mới từ từ mở mắt, nhìn đàn chim ríu rít bay qua lại bên ngoài, quay sang hỏi, “… Mấy giờ rồi?”

Đinh Hoa thoáng sững sờ, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đáp “…11 giờ ạ.” Đoạn lại hỏi: “Sao ạ?”

Từ Tân cười nhẹ, giọng khàn khàn, “Sắp tới giờ cơm rồi, qua quán đối diện gọi ít đồ ăn qua đi.”

Đinh Hoa chợt giật mình nhớ ra lời dặn của Hầu Vệ Đình trước khi đi họp, nhưng liền sau đó lại rầu rĩ, “Nhưng mà em cũng có biết Lâm tử thích ăn cái gì đâu.”

Từ Tân phụt cười, thuận miệng đọc tên bốn năm món ăn. Đinh Hoa âm thầm ghi nhớ trong đầu, vâng dạ rồi xoay người đi ngay.

Thực ra nếu là như mọi ngày, gã nhất định sẽ chọc ghẹo chuyện Từ Tân thuộc sở thích của Lâm An như nắm lòng bàn tay thế này một phen ra trò. Nhưng hôm nay, một người mỏi mệt, một người bị thương, những lời đùa giỡn hồi trước có thể dễ dàng vui vẻ nói ra hiện giờ lại như tảng đá lớn nặng nề, đè nặng trên ngực.

Còn lại Từ Tân vẫn một mình đứng bên cửa sở một lúc lâu. Tới khi bóng lưng Đinh Hoa đã biến mất hoàn toàn ở đầu kia hành lang, hắn quay đầu ngắm nhìn bầy chim sải cánh bay cũng sắp mất hút nơi chân trời. Đoạn, hắn mới thu tầm mắt về, sải bước chậm rãi đi về phía phòng bệnh VIP cách đó không xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi