RỈ SẮT

Bóng người được ánh đèn hắt xuống, nằm lọt thỏm giữa bóng của những tán cây lớn, khiến thứ ánh sáng vốn đã tối tắm càng thêm phần ngột ngạt

Lâm An ngẩng đầu, mặt mũi tái nhợt, nhìn Từ Tân đang dùng vẻ mặt u sầu nhìn mình một hồi, chợt giương khóe môi nở một nụ cười.

Tiếng mưa rơi trên tán ô nghe vừa trầm đục vừa sầu não.

Đằng chân trời chợt vang lên tiếng sấm gầm văng vẳng, khiến lòng người nghe lại càng thêm phiền muộn.

Tiếng Từ Tân vang lên khàn khàn giữa tiếng gió mưa ào ạt, “… Tại sao không về?”

Đi kèm với cơn giận không kịp kìm lại, “Cậu  điên rồi à!”

Lâm An không đáp, chỉ nâng tay phải của mình lên, nhưng bởi vì động tới vết thương nên lại hạ xuống, hơi nhíu mày lại.

Từ Tân cũng phát hiện ra, dõi mắt nhìn theo cử động của người trước mặt. Trên băng gạc trắng đã bắt đầu thấm vết máu, còn bị ướt nước mưa, vết máu thấm càng thêm loang lổ nhạt nhòa.

Bị những mảng màu loang lổ đó đâm vào mắt phát đau, Từ Tân nhắm mắt lại. Hồi lâu hắn mới mở mắt ra, giữ giọng lạnh lùng cứng rắn nói tiếp, “… Lúc sáng ở bệnh viện tôi đã nói rồi, cậu không nghe rõ đúng không?”

Lâm An vẫn giữ im lặng như trước.

Từ Tân hít sâu một hơi, giọng hắn càng lúc càng trầm, “Bảo cậu đi khỏi C thị ngay, cậu cũng không hiểu, phải vậy không?!”

Lâm An chẳng nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn hắn.

“Vậy được,” Từ Tân nhắm mắt, quay giây lát lại mở ra, màu đen trong đáy mắt hắn còn lạnh lẽo hơn cả gió đêm rét buốt thổi bên người, “Vậy tôi sẽ nói lại lần nữa.’

Hắn dữ dằn nhìn người trước mặt chằm chằm. Trong đêm mưa gió, người ấy trông càng có vẻ gầy gò hơn. Hắn lặp lại từng câu từng chữ đã nói lúc trước, “Lâm An, bắt đầu từ lúc cậu bị cho thuyên chuyển công tác tới X trung, tất cả đều chỉ là một sự sắp xếp tỉ mỉ thôi. Từ lúc gặp nhau ở nhà thể chất, đến việc Đinh Hoa chuốc cậu say để tôi đưa về, và cả những lần sau đó tôi từng bước tiến gần tới cậu, đều là sắp đặt hết.”

Từ Tân vừa nói vừa đè thấp giọng hơn, “Còn tôi, chưa bao giờ thực sự muốn ở bên cậu hết, chứ đứng nhắc tới chuyện có gì đó… Ha,” Nói tới đây, hắn đột nhiên lộ ra vẻ mặt giễu cợt cười nhạo. Cười xong lại đột nhiên yên lặng, lát sau mới nói tiếp, mặt không đổi sắc, “Giờ cậu nghe rõ rồi chứ?”

Rồi lại hỏi thêm, “Đi về được chưa?”

Hắn nhìn người kia chằm chằm, cố gắng tìm ra một chút dấu vết của sự hoảng sợ hoặc mất mát trong đôi mắt như đang phủ một tầng sương mù kia.

Thế nhưng người đó lại khác hẳn với vẻ hốt hoảng ngạc nhiên lúc ban ngày, chỉ là giống như bị ngớ ngẩn vậy, cứ ngây người ra, im lặng nhìn hắn đến mức dị thường. Giống như tất cả những lời hắn vừa nói chẳng có lời nào lọt tai.

Hơn nữa, gương mặt trắng bệch như sắp không còn giọt máu nào kia thậm chí lại thấp thoáng vui mừng.

Từ Tân không nhìn nổi nữa. Nhìn nhau một hồi xong, hắn là người chật vật thu lại ánh nhìn trước, đoạn nhét cây dù vào tay người kia, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Đừng tới tìm tôi nữa, vô nghĩa.” Nói xong liền muốn xoay người rời đi.

Nhưng vừa quay đi, người nãy giờ vẫn im lặng phía sau chợt lên tiếng.

“Anh Từ.”

Bất ngờ khiến hắn không kịp đề phòng.

Yếu ớt đến mức như thể chỉ một giây sau đây thôi sẽ bị gió cuốn đi mất.

Từ Tân đứng khựng lại, mưa rơi lã chã thẫm ướt áo sơ mi trên người.

Lâm An gọi hắn một tiếng ấy xong, chờ một lát mới nặng nề liên tiếng, lời nói ra cũng hết sức điên rồ, “Thật ra hôm đó em cố ý đấy.”

Từ Tân không nghe rõ.

“… Em cố  ý đấy.” Giọng nói yếu ớt của người kia vang lên lần nữa.

Chẳng hiểu sao Từ Tân lại chỉ im lặng đứng trước cửa xe, khuôn mặt vô cảm, chỉ có hàng lông mày vô thức nhíu lại.

Dường như Lâm An lại bị vùi trong kí ức, ánh mắt nhìn xa xăm vô định, nói câu đó xong lại ngừng lại một lúc lâu mới lẩm bẩm tiếp lời, “… Thật ra ngay từ đầu em đã chơi một canh bạc.” Cách nói chuyện như thể đang thấy gì đó trong màn đêm rộng lớn, khóe môi nhợt nhạt cũng hơi nhếch lên.

“Anh còn nhớ không?… Mười hai năm trước anh từng hỏi em, rằng biết rõ sẽ gặp nguy, biết rõ Mã Dật Phù không có ý gì tốt, tại sao vẫn đi theo gã tới khu vườn hoang đó, tự đẩy mình vào nguy hiểm như thế.”

Lâm An nói chậm rãi, ánh mắt dần ngưng tụ lại trên bóng lưng cao lớn trước mặt. “…Bởi vì kể từ khi đó… À không… Có lẽ là trước đó rất lâu nữa, em đã bắt đầu đánh cược rồi. Đặt cược vào sự cảm thông của anh, thương hại của anh. Đánh cược rằng anh sẽ ghét những gì em ghét, giận những gì em giận… Đánh cược rằng nếu có thể để cho người luôn trượng nghĩa hết lòng như anh tận mắt chứng kiến những gì em phải trải qua, thì sẽ càng nhanh chóng và dễ dàng làm sụp đổ bức tường phòng bị và sự lạnh lùng của anh dành cho em. Từ đó về sau, việc loại bỏ em khỏi sự che chở của anh sẽ chẳng còn dễ dàng nữa.”

Từ Tân không nhúc nhích, đưa lưng về phía người kia, nhưng môi lại mím chặt.

Trong đêm đông chỉ còn lại tiếng mưa rơi. Giọng nói phía sau thoáng chốc nghe như khẽ cười, “…Thật may là em đã cược thắng hết.”

Vậy mà ngay sau đó, cũng từ giọng nói ấy lại có thể nghe được tiếng run rẩy, “… Nhưng mà, không biết tại sao nữa, anh Từ.”

Lâm An nhìn không rời mắt nhìn bóng lưng cách mình không xa, nước mưa đọng trên tóc, chảy dài trên mặt. Anh nói lẩm bẩm, chẳng biết là nói cho người đàn ông đứng bất động trước mặt mình nghe hay lại nói cho chính mình năm đó thật khổ sở, “… Không biết vì sao, khi em thật sự nhìn thấy anh vì em mà tới ở cửa xưởng sắt hôm đó, trong lòng em… chỉ còn bối rối và đau đớn.”

Từ Tân chẳng nói gì cả, đứng yên dưới ánh đèn đường nhạt màu và cơn mưa đêm rét lạnh.

Trong mắt người phía sau, hắn giống như một cột đèn le lói cô độc.

Giọng Lâm An đột nhiên im bặt, lâu sau mới khàn khàn nói tiếp, “… Vậy nên những gì anh nói buổi sáng nay ở bệnh viện, bảo rằng diễn xuất của em bao năm qua vẫn tốt như vậy, em thực sự… không thể nghĩ ra được lí do nào để biện minh hay bác bỏ hết.” Nói đến đây, Lâm An chầm chậm cụp mi mắt, nhìn sóng nước lăn tăn trên mặt đất, buồn bã nói, “Bởi vì vốn là như thế, là sự thật không thể thay đổi được… Loại người như em, có lẽ đến cả tư cách để đau lòng hay thất vọng cũng không có. Bởi vì nói đâu xa, đến ngay cả hiện tại em cũng vẫn chỉ đang diễn kịch tự lừa mình dối người đấy thôi, mơ mộng hão huyền, ảo tưởng rằng tổn thương em gây ra cho anh đã không còn nữa. Trải qua bao nhiêu chuyện, chắc anh chẳng còn tức giận là bao nữa, chắc lại càng không để tâm nhỉ? Nhưng thứ đối với em là sai lầm không dám nhìn thẳng, trong lòng anh có lẽ cũng chỉ là những chuyện chẳng đáng nhắc tới…”

Từ Tân lẳng lặng nghe, tay buông bên người chẳng biết đã siết lại thành nắm đấm từ khi nào, nhưng vẫn chẳng lên tiếng như trước.

Trong thoáng chốc, Lâm An cũng không nói thêm gì nữa, giống như đang chờ đời điều gì đó trong khoảng không yên lặng.

Ngập tràn trong sự im lặng là tiếng mưa rơi tí tách, hồi lâu mới nghe thấy tiếng của Từ Tân luôn im lặng nãy giờ.

“Cậu đứng đây lâu như thế chỉ để nói với tôi mấy lời này thôi à?”

Lâm An không trả lời.

Từ Tân nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính cửa xe trước mặt, im lặng một lát rồi dường như khẽ bật cười.

“Tôi đã nói rồi, thầy Lâm à, ” Hắn ngừng lại, hít sâu một hơi, ngữ điệu giễu cợt trước đó thay đổi thành giọng lạnh như băng, “Vô nghĩa.”

Nói xong giơ tay mở cửa xe trước mặt, “Đừng phí công phí sức nữa. Thầy về đi.”

Nhưng chỉ vừa mở cửa xe ra, giọng người phía sau đã đuổi tới, “Em biết.”

Như thể Lâm An đã chuẩn bị trước rằng đối phương sẽ phản ứng như thế, nhưng vẫn khó nén được cảm giác mất mát, lẩm bẩm lặp lại lần nữa, “Em cũng biết chứ…” Giọng anh chán nản, một lần nữa ngước mắt lên nhìn Từ Tân, lúng túng nói với hắn, “… Sao em có thể không biết được… Em… cũng đã tỉnh táo lại từ lâu rồi…”

Vừa nói vừa mỉm cười yếu ớt, thấp giọng nói tiếp, “Cảm giác ghét bỏ và căm hận một ai đó, em biết rõ hơn bất cứ ai, cũng đã trải qua từ lâu rồi. Vậy mà sao vẫn còn suy nghĩ kì cục, cho rằng điều mình canh cánh trong lòng bao nhiêu năm không cách nào quên được mà anh lại bỏ qua dễ dàng thế.”

Lâm An nói, giọng như van vỉ, “Thế nên hôm nay em tới đây không phải để níu kéo gì cả, chỉ là… chỉ là em…” Chẳng biết vì sao, giọng nói nãy giờ vẫn luôn có vẻ rất kiềm chế của anh lúc này lại chợt có vẻ nghẹn ngào và kích động.

Từ Tân không cắt ngang lời anh, chỉ lặng im bất động chờ người phía sau nói cho hết.

Qua một lúc lâu, giọng nói vang lên phía sau hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, “Vì muốn gặp lại anh lần nữa, cũng là để… cho bản thân một cơ hội cuối cùng để hoàn toàn thẳng thắn trước mặt anh.” Ngừng lại, trong mắt thấp thoáng như có nước mắt, lại như không có, “…Anh Từ, em không muốn khi đêm nay qua đi, qua đi rồi,… giữa hai chúng ta… còn tồn tại bất kì giả dối hay lừa gạt gì nhau nữa…”

Nói xong, bi thương trong mắt Lâm An cũng chầm chậm tan đi mất, thay vào đó là nồng đậm dịu dàng, so với trong quá khứ còn dịu dàng hơn, và cả bịn rịn không nỡ rời xa.

Anh ngây ngẩn nhìn bóng lưng cao ngất gần ngay trước mắt, mượn ánh đèn đường yếu ớt đang phủ một quầng sáng mỏng bao quanh người đối phương mà cẩn thận ghi tạc lại hình dáng đó trong lòng.

Hồi lâu sau lên tiếng, anh gọi thật khẽ cái tên được đặt sâu trong lòng một lần nữa.

“Từ Tân.”

Vẻ mặt nghiêm túc như thể đang nói một lời từ biệt thầm lặng.

Tay nắm cửa xe của Từ Tân bởi một tiếng gọi ấy mà bỗng dưng siết chặt lại, trong thoáng chốc, trái tim thốt nhiên đập điên cuồng trong một khoảng lặng ngắn ngủi này.

Trong mắt Lâm An lấp lánh, môi hé ra lại thôi, như có hàng vạn hàng nghìn lời muốn tuôn ra những cuối cùng chỉ còn có thể yếu ớt kìm lại, hóa thành ba chữ, “Xin lỗi anh.”

Rồi sau đó lại như vừa trút được gánh nặng, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng bảo: “Thêm nữa là… Cũng cám ơn anh.”

Những lời cuối cùng này giống như một đòn nặng nề, đột ngột giáng vào tim Từ Tân, khiến nhịp thở của hắn đột ngột ngừng lại, tâm trí trở nên hơi hỗn loạn không kiểm soát được.

Từ Tân cố gắng kìm nén nhịp tim đột nhiên trở nên vội vã trong lồng ngực mình. Không biết phải mất bao hắn mới buộc mình phải thoát ra khỏi luồng cảm xúc đột ngột này, nhưng sau khi bình tĩnh lại được hai phút, hắn vẫn không thể không khàn giọng hỏi, “…Cảm ơn chuyện gì?”

Đáp lại hắn là sự tĩnh lặng, đến cả tiếng gió cũng chẳng còn nghe được nữa.

Lúc này Từ Tân mới phát hiện ra cơn mưa đông vội đến rồi cũng vội đi, chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ ngừng lại rồi.

Hắn chờ một lát, đột nhiên mới giống như cảm nhận được gì đó, quay phắt người lại xem.

Chỉ thấy vị trí phía sau cách mình mấy bước, dưới tan mộc lan, mới trước đó còn có dáng hình người nọ, vậy mà chớp mặt một cái, dưới tàng cây rợp bóng chỉ còn lại trơ trọi chiếc ô màu đen của mình.

Còn bóng người gầy yếu cách đây không lâu vẫn còn cố chấp đứng đó, chẳng biết đã rowfid di từ bao giờ, chỉ còn thấy một bóng người mờ nhạt ở khúc quanh xa xa.

Từ Tân dụi mắt, nhìn về phía con đường trống trải ấy một hồi lâu, mãi sau mới trở lại ngồi vào xe.

Đường phố vừa bị một trận mưa đêm tưới lên, mặt đường tựa như vừa được phủ một lớp sơn bóng, dưới đèn đường phản chiếu ánh sáng lòe lòe, tựa như một con đường mới tinh sáng bóng. Gió mát ùa vào từ cửa sổ, dập tắt nhịp đập nồng nhiệt của trái tim, khiến cho bóng người và cả giọng nói quẩn quanh trong đầu kia mờ dần, cuối cùng vẫn chỉ là ảo giác rồi cũng tan biến.

Tất cả những gì xảy ra vào đêm hôm đó dường như được thu gọn lại thành một giấc mơ phí lý và kì lạ, tới ngày hôm sau khi mặt trời ló dạng, chúng hóa hết thành ảo ảnh không thể nắm lấy được nữa.

Lâm An không còn xuất hiện nữa.

Cho dù là dưới hàng cây sum suê rợp bóng, trước cửa Trúc Viên, trên con đường Hoài Đức nhộn nhịp hàng quán, hay là vườn Hồng Mai tấp nập người qua…

Dấu vết của anh ở những nơi mà anh từng đi qua, chỉ sau một lần mặt trăng mặt trời thay đổi phiên gác trên bầu trời, tất cả dường như đều bị một bàn tay vô hình xóa sạch chẳng còn vết tích.

Hơn nửa tháng trôi qua, Trần Kiến Lương đưa tin tới đầy vẻ tiếc nuối, báo rằng người kia đã chính thức nghỉ việc rồi.

“Kể từ lúc đệ đơn cho tới lúc được phê duyệt  chỉ mất có vài ngày. Xưa nay tôi chưa từng thấy Sở Giáo dục làm ăn nhanh lẹ như thế bao giờ.” Cuối cùng lại lắc đầu thở dài, “Haiz, tiếc thật đấy. Một tháng trước vẫn còn là thầy giáo có tiếng được yêu quý nhất X trung, tỷ lệ bỏ phiếu được hẳn 100%, thật sự là chuyện xưa nay chưa từng có. Chưa kể còn vừa mới giúp hoàn thành ngày hội Open Day. Ai mà ngờ… lại xảy ra chuyện như vậy, muốn giữ lại cũng không cách nào giữ lại được…” Trần Kiến Lương tiếc nuối thở dài qua điện thoại, “Cậu Từ không biết chứ, tụi học sinh trong lớp cậu ấy biết thầy nghỉ dạy đều lũ lượt chạy tới văn phòng tôi hết tốp này lại tới tốp khác, còn đồng loạt kí tên gửi thư khiếu nại nữa cơ. Hiệu trưởng Cát cũng giận lắm, đích thân đứng ra nói trong lễ chào cơ, xướng tên phê bình hết một lượt từ học sinh đến giáo viên dạy thay để cảnh cáo.”

Khi ấy Từ Tân đang ngồi dối diện với Mã Giai Kỳ. Dưới ánh đèn dìu dịu, cô nàng đang nhàn nhã cầm thìa khuấy nhẹ bát cạnh của mình, trong mắt lấp lánh niềm vui, chẳng có vẻ gì là mất hứng vì bị cắt ngang cuộc trò chuyện hết.

Mặc dù kể từ lúc hai người cùng nhau ngồi xuống đến giờ, phần lớn thời gian đều là do cô nàng tự tìm chủ đề nói chuyện, người đối diện chỉ đáp lại câu được câu chăng, không thì cũng chỉ nở nụ cười nhạt chẳng thể đoán nổi tâm tình. Nhưng Mã Giai Kỳ chẳng để chuyện đó trong lòng. Trong suy nghĩ của cô, chỉ riêng việc đêm mùa đông đó người ấy đồng ý cùng ra ngoài ăn bữa cơm nữa với mình đã là một sự khích lệ rất lớn rồi.

Trần Kiến Lương vẫn còn càm ràm trong điện thoại mãi chưa thôi, không có vẻ gì là muốn dừng lại. Từ Tân cũng chẳng cắt ngang, chỉ cụp mi mắt, yên lăng lắng nghe.

“Trong đó tất nhiên là không thể thiếu tên của Từ Nguyên rồi.”Đoạn lại bổ sung thêm một câu, tâm tình phức tạp, “Nhìn là biết, con bé là người gắn bó không nỡ để thầy Lâm đi nhất.”

Từ Tân nghe thế, con người dưới mí mắt động nhẹ.

Sau đó Trần Kiến Lương lại nói qua một chút chuyện của Từ Nguyên ở trường, một lúc sau là cúp máy.

Mã Giai Kỳ ngồi tựa bên cửa sổ, cẩn thận lén quan sát sắc mặt Từ Tân. Thấy hắn cúp máy rồi nhưng vẫn im lặng ngồi đó, mí mắt hơi cụp xuống nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cô nàng không khỏi khẽ bật cười khúc khích, giả bộ vui miệng nên mới hỏi, “Sao vậy? Nghe điện xong mà phiền não thế kia?” Nói xong chớp mắt cười khẽ, “Cấp dưới lại tìm anh có việc nữa à?”

Từ Tân thu lại những suy nghĩ du đãng khắp nơi, ngẩng đầu lên mỉm cười với người đối diện.

Mã Giai Kỳ chống tay bên cằm, thở dài vẻ u sầu phiền muộn lắm, bất lực bảo, “Haiz, mỗi lần ba hay anh của em nghe điện thoại xong, nhất là lúc có cấp dưới gọi tới, vẻ mặt đều hệt như anh bây giờ vậy đó. Cứ bảo là đàn ông khi chăm chú làm việc là đẹp trai nhất, nếu là em nói thì sẽ là, đẹp trai thì chưa chắc, nhưng số khổ là cái chắc. Cứ suốt ngày lo đủ thứ chuyện như thế, sao mà nhàn nhã nổi…” Nói xong cười một tiếng, “Còn như em này, làm người rảnh rỗi đúng là tốt nhất.”

Từ Tân khóa màn hình điện thoại rồi đặt máy trên bàn, nghe xong chỉ khẽ cười.

Mã Giai Kỳ quan sát vẻ mặt người đối diện, thấy hắn vốn đã luôn có vẻ không quá hào hứng, sau cuộc điện thoại vừa rồi lại càng có vẻ lơ đễnh hơn trước. Cô mím môi, thấy hơi thất vọng nhưng cũng không quá buồn. Dù sao bữa cơm trưa hôm nay cũng là do cô đột nhiên nổi hứng mời hắn, vốn cũng đâu có ngờ hắn lại thoải mái nhận lời như thế, coi như cũng đã là niềm vui bất ngờ rồi. Hiện tại hắn có vẻ như đang có tâm sự trong lòng, chắc là trong công ty có chuyện xảy ra rồi. Hiện tại vẫn chỉ là giờ nghỉ trưa trong ngày làm việc bình thường, buổi chiều cả hai người họ đều còn việc phải làm, thế nên cô không muốn làm phiền hắn thêm nữa. Uống thêm hai ngụm canh, Mã Thiên Kỳ chủ động nói, “Được rồi, em không tiêu phí thời gian quý báu của ông chủ lớn nữa đâu. Cũng ăn hết một bàn thực ăn rồi, chúng ta về chứ?”

Từ Tân gật đầu, đứng lên mặc áo khoác vào, người trước người sau, cùng cô ra khỏi gian phòng ăn riêng.

Tới cửa ra vào của tiệm ăn, Mã tiểu thư chợt quay sang, vui vẻ giơ tay ra dấu gọi điện thoại, nhân cơ hội hẹn hắn lần nữa, “Vậy… cuối tuần liên lạc nhé?”

Từ Tân nghĩ nhanh mấy giây, không phản đối.

Nét cười trên gương mặt Mã Giai Kỳ càng thêm rạng rỡ, vui vẻ quay ra chờ xe tới, chỉ một lát sau đã biến mất trên con đường nắng vàng ươm.

Từ Tân đứng trên bậc thang trước cửa nhà hàng, nhìn theo bóng xe rời đi, đứng đón nắng một lát mới xoay người tản bộ về phía công ty mình.

Cuộc gọi của Trần Kiến Lương quả thật đã tăng thêm cảm giác chân thực cho sự biến mất của Lâm An trong đời hắn, cùng đồng thời đập tan vẻ bình tĩnh hắn treo trên mặt suốt nửa tháng qua.

Sau khi kết thúc công việc của buổi chiều, Tiểu Vương, người đã quay lại làm việc sau kỳ nghỉ, đưa hắn trở về Trúc Viên như thường lệ. Trước khi hắn xuống xe còn đưa cho hắn một phong bao bằng da.

Từ Tân nhận lấy, mở ra xem. Bên trong có tiếng kim loại va vào nhau lạo xạo.

Hắn thoáng sửng sốt, tay cũng run lên. Dốc ngược cái bao, một chùm chìa khóa rơi ra.

Từ Tân ngẩng đầu lên, quay sang nhìn Tiểu Vương.

“Đây là chìa khóa của căn phòng được sửa lại ạ. Sáng nay đưa tiên sinh tới công ty xong thì quản lý bên đó gọi tôi qua lấy. Bảo là…” Tiểu Vương chủ động lên tiếng giải thích, nói tới đây lại ngừng một chút, liếc nhìn sắc mặt ông chủ một cái, ba chữ ‘thầy giáo Lâm’ bị nuốt ngược vào trong, sửa lại thành, “Bảo là khách thuê nhà trước đó hôm qua mới làm xong thủ tục trả nhà.”

Từ Tân không phản ứng gì quá nhiều, im lặng nhìn chùm chìa khóa kia cho tới khi kim loại lạnh ngắt trong tay cũng dần ấm lên mới thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Tiểu Vương lại nói: “Ngoài ra… Tôi đã liên lạc với ông Trầm bên bộ Giáo dục theo lời tiên sinh, mang thứ này về.” Sau một hồi do dự, Tiểu Vương lại lấy ra một tập tài liệu từ cặp cầm bên người, tháo mở dây buộc, rút ra một bản sao lý lịch cá nhân.

Từ Tân đưa tay ra nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh thẻ dán ngay đầu tờ lí lịch.

Tiểu Vương nhẹ giọng nói, “… Anh ta… Sau khi xin từ chức ở X trung và được chấp thuận đã nộp đơn xin đi hỗ trợ giảng dạy. Điểm đến là tỉnh Giang Tây, thành phố Cống Châu.”

Tiểu Vương vừa báo vừa thấp thỏm, nhìn Từ Tân im lặng không nói, chẳng hiểu sao lại thấy thấp thỏm trong lòng.

Cậu bị ông chủ bảo đi tìm hiểu về cái người tên Lâm An đã không phải chỉ một hai lần. Mới đầu còn tưởng người họ Lâm này đụng chạm gì tới Từ Tân, hay là đối thủ làm ăn gì đó. Ai mà ngờ sau một hồi âm thầm cẩn thân tra xét xong xuôi, đến lúc tưởng rằng ông chủ quyết định xử lý người đó thì lại thấy Từ Tân bỏ tâm bỏ sức là làm cho người đó bao nhiêu việc, còn lén tự mình sắp xếp chỗ ở. Cậu cũng chẳng còn cách nào khác ngoài tạm thời điều chỉnh là suy nghĩ của mình, cho rằng hai người đó chắc không phải kẻ thù mà là người quen cũ. Tuy rằng cậu không hiểu lắm vì sao đã là bạn bè mà Từ Tân làm này làm kia cho đối phương lại cứ phải giấu tên như vậy.

Nhưng tới lúc này thì Tiểu Vương cũng hoang mang.

Chuyện không hay xảy ra với Lâm An gần đây cậu cũng nghe ngóng được một chút. Về lý mà nói, chuyện này đúng thật là trường hợp đặc biệt, cũng hơi khó xử lý một chút. Nhưng nếu Từ Tân thật sự muốn nhúng tay vào thì chẳng lý gì lại khó giải quyết cả. Có điều, ông chủ của cậu lại chẳng có vẻ gì là để tâm, còn cho người gửi lời nhắn tới phòng Giáo dục để “xử lý nhanh gọn” đơn từ chức của người đó.

Làm thế khác nào bỏ đá xuống giếng, thêm dầu vào lửa?

Trong lòng Tiểu Vương cũng phản đối dữ lắm, còn hơi ngạc nhiên nữa. Nhưng cậu cũng không dám tự tiện suy đoán gì về mối quan hệ phức tạp này.

“Có trúng không? Đơn ứng tuyển ấy.” Từ Tân nhìn tờ lí lịch hồi lâu không lên tiếng, lại chợt mở miệng hỏi.

Tiểu Vương định thần lại, cân nhắc lời nói một chút mới thuật lại lời của Thẩm Kế Dân, “Chỉ cần trong lý lịch không có vấn đề gì là được. Tình nguyện viện kiểu này hiếm có lắm. Chưa kể là… anh Lâm đây có kinh nghiệm dày dạn, lại là một thầy giáo trẻ tuổi, xung phong đi, hiếm có trường hợp như vậy lắm. Chủ yếu toàn là sinh viên mới ra trường muốn nhân cơ hội đi thực tập, hoặc là sinh viên còn đang đi học nhân lúc nghỉ hè thôi. Nên là…”

Tiểu Vương quan sát sắc mặt càng lúc càng lạnh của Từ Tân, chẳng đoán nổi rốt cuộc đáp án “Được duyệt rồi” hay là “Vẫn còn đang xem xét” mới có thể khiến hắn vui hơn được.

Giọng cậu cũng vì thế mà ngày càng nhỏ.

Cũng may là Từ Tân cũng không vặn vẹo làm khó gì. Tâm trạng u ám cũng chỉ hiện ra trong thoáng chốc vậy, ngay sau đó đã bình tĩnh trở lại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ thường ngày.

Tờ giấy vừa bị rút ra giờ lại được nhét gọn gàng vào túi hồ sơ, đưa lại cho Tiểu Vương.

“Giải quyết cho xong đi.” Hắn dặn dò chẳng chút chần chờ, sau lại nói thêm. “Sau này cũng không cần tiếp tục theo dõi nữa.” Nói xong thì đẩy cửa xuống xe.

Đồng hồ điểm 6 giờ, đêm cũng đã phủ xuống.

Lúc hắn đi vào phòng khách, đúng lúc Từ Nguyên tan học vừa về. Đi ngang qua sân, cô nhóc chào Tiểu Vương lúc đó đang đánh xe vào gara.

“Chú Vương ạ!”

Cũng lâu rồi Tiểu Vương chưa gặp vị tiểu tổ tông này. Mấy ngày nay kể từ lúc từ quê lên, cậu đều phải đi theo Từ Tân suốt, bận đến mức chân chẳng chạm được xuống mặt đấy, thành ra nhiệm vụ đưa đón Từ Nguyên cũng tạm thời được miễn. Nửa tháng trôi qua, không phải đụng mặt cô nhóc ngang ngược tung hoành khắp chốn này, giờ gặp lại tự nhiên lại có cảm giác sống sót tai qua nạn khỏi.

Đồng thời cũng cảm thấy có chút gì đó mới lạ.

Cũng bởi vì cái vị đại tiểu thư có tiếng là ‘hỗn thế ma vương’ lúc nào cũng luôn bừng bừng sức sống này hôm nay lại trông có vẻ chán nản và bơ phờ khác thường.

“Này là bị làm sao đây?” Tiểu Vương cười hỏi. Cất chìa khóa xe xong, cậu cùng Từ Nguyên đi lên bậc thang— mọi khi, nếu hôm nào mà Từ Tân xong việc về nhà vừa đúng giờ cơm tối thì cậu cũng sẽ ở lại ăn cùng.

“Thi cử ở trường à?” Lời vừa nói ra, lại cảm thấy Từ Nguyên vốn đâu phải kiểu người sẽ buồn phiền vì ba cái chuyện ‘phàm tục’ này, thế là lại cười cười đoán một cái khác, “Hay là bị Trần chủ nhiệm cho ra khỏi lớp?”

Từ Nguyên vẫn không đáp, chỉ xốc nhẹ cái quai cặp trên vai rồi im lặng lắc đầu.

Sau đó, cô nhóc đột nhiên ngẩng lên, trông có vẻ hơi hung dữ nhìn chằm chằm cánh cửa chưa đóng chặt dẫn vào nhà chính, cắn răng nghiến lợi hỏi, “Chú ba cháu về rồi à?”

“Đúng vậy.” Tiểu Vương chợt bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng không kìm được cảm giác vui sướng dâng lên, trấn an, “Không có chuyện gì đâu, chú ấy dạo gần đây bận lắm rồi, bữa cơm nào cũng bàn chuyện làm ăn. Thế này đi, trên bàn ăn chỉ cần đừng nói gì thì ổng sẽ không hỏi tới đâu.”

Ai mà ngờ Từ Nguyên, người mà thường ngày thấy Từ Tân đều nơm nớp như chuột thấy mèo, lại đột nhiên cười khẩy một cái, rảo bước đi tới đẩy cửa lớn ra. Liền sau đó, cô nhóc đã quăng luôn cặp sách lẫn giày vứt lung tung ở huyền quan, khí thế hừng hực lao vào nhà.

Tiểu Vương sợ hết hồn, vội vàng đuổi theo. Chỉ vừa kịp thay xong giày đã thấy trong phòng khách, ba người hai lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau có vẻ rất kì cục. Từ Tân thì vẫn như trước, bình tĩnh lạnh nhạt. Dì Viên thì vừa từ phòng bếp đi ra, thấy mà không tránh đi được, trông rất là bất đắc dĩ. Còn lại Từ Nguyên thì trên mặt đằng đằng sát khí. Nếu bây giờ cho con bé một cái dao, Tiểu Vương thậm chí sẽ không mảy may nghi ngờ rằng con bé sẽ lao tới xử Từ Tân ngồi trước mặt mình.

Thế nhưng nói gì thì nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Đối mặt với chú ba xưa nay vẫn luôn như thiên địch của mình, cuối cùng Từ Nguyên vẫn chỉ có thể buông giáp đầu hàng. Sự kiêu ngạo của cô nhóc dần dần bị bào mòn bởi ánh nhìn lặng lẽ không vui của Từ Tân. Kẻ thua cuộc là Từ Nguyên sau đó chỉ có thể gắng gượng làm ầm ĩ kiểu, “Dì Viên! Con không đói! Tối nay không ăn cơm!”

Nói rồi lại như ám chỉ gì đó nhìn về phía Từ Tân, hậm hực, “Dù có ăn cũng không ăn cùng bàn với kẻ bội tình bạc nghĩa nào đó.”

Dứt lời dậm chân thình thịch đi lên lầu, sau đó là tiếng sập cửa phòng đánh rầm một tiếng, khiến Tiểu Vương ở lầu một nghe cũng giật bắn mình.

Từ Tân lại trông như thể chẳng nghe thấy gì hết. Chờ tới khi mọi chuyện yên tĩnh lại, hắn mới im lặng đứng lên từ ghế sofa, đi về phía phòng ăn. Lúc đi ngang qua dì Viên còn đang lúng túng, hắn nhẹ giọng nhắc nhở, “Ăn cơm thôi.”

“À, vâng.” Dì Viên vội vàng quay vào bếp, lát sau đã đem ra mấy món ăn nóng hổi thơm phức.

Ba người im lặng ngồi quanh bàn ăn, ai ăn của người đấy. Từ Tân không nói, Tiểu Vương và cả dì Viên đương nhiên cũng không dám nhiều lời. Mãi tới khi bữa cơm gần xong, Từ Tân phải ra ngoài nghe điện thoại thì bầu không khí nặng nề bấy giờ mới hơi giãn ra một chút.

Tiểu Vương vội vàng nhân cơ hội này để hỏi dì Viên xem chuyện gì xảy ra, làm sao mà mình mới chỉ đi có hai tuần mà trong nhà đã thay đổi thành thế này rồi?

Dì Viên chỉ biết lắc đầu thở dài không thôi, cũng chẳng nói rõ nguyên nhân. Bà chỉ nhỏ giọng bảo rằng trong vòng hai ngày sau khi cậu vừa xin nghỉ phép xong, Từ Nguyên cũng chưa như thế này. Ban đầu chỉ là có vẻ uể oải mệt mỏi, không vui lắm, cứ về nhà là tự nhốt mình trong phòng, ai gọi cũng không nghe. Cho tới tuần trước thì đột nhiên lại tăng thành một cấp độ khác. Cứ hễ thấy Từ Tân thì y như cái thùng thuốc nổ vậy đó, sáng tối đều trưng ra bản mặt rất tệ, nói chuyện cũng đều như đang dí súng vào đầu nhau vậy. Kì quái hơn nữa là Từ Tân xưa nay luôn quản thúc dạy dỗ con bé rất chặt nay lại im lặng chẳng nói gì, nhẫn nhịn hết lần này tới lần khác, mặc cho con bé có nói năng hỗn hào thế nào cũng không tức giận.

Kì lạ.

Cả Tiểu Vương và Dì Vương đều thầm nghĩ như vậy.

Thế nhưng Từ Nguyên, lúc này đang buồn bực không vui tự nhốt mình trong phòng trên lầu, thì lại không nghĩ như vậy. Ngọn lửa giận trong lòng cô nhóc đã cháy phừng phừng mấy ngày nay rồi, rất chính đáng!

Từ Tân không dám quở trách cô là bởi vì hắn cắn rứt lương tâm!

Từ Nguyên ngẩn người ngồi khoanh chân xếp bằng trên ghế, nghĩ đến những chuyện đã liên tiếp xảy ra ở trường suốt thời gian qua, không kìm lòng được lại thấy hốc mắt cay cay. Nhất là khi nhớ lại bóng lưng mảnh khảnh quen thuộc cô thấy ở văn phòng của Trần Kiến Lượng, nay  đã bị xóa sạch trong chớp mắt, trong lòng lại trào lên đủ thứ cảm xúc hỗn loạn.

Kinh ngạc, nghi ngờ, bất an, sợ hãi, và cả sự tức giận đối với những lời đồn đại phỏng đoán không thể tin nổi đã được chứng thực.

Người ngoài có thể không biết rõ, cộng thêm tốc độ xử lý thông tin của X trung vào đêm xảy ra sự cố và sau đó Từ Tân hiển nhiên cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, thế nhưng cho dù những bức ảnh kia bị xóa nhanh cỡ nào, những đoạn phim đó có bị thu hồi lặng lẽ đến đâu thì đối với Từ Nguyên đã quen thuộc đến từng cọng cây ngọn cỏ trong nhà mà nói, chỉ liếc mắt một cái cũng đã đủ để nhận ra chiếc xe con màu xám bạc xuất hiện trong những bức ảnh bị tung lên mạng kia. Đó không phải kiểu dáng xe mà người dân ở thành phố C ai cũng có thể mua được. Nó chỉ thuộc về một người duy nhất, chính là chú ba Từ Tân của cô, đến giờ vẫn còn đang đỗ trong nhà xe kia kìa.

Từ Nguyên không kìm lòng được mà tưởng tượng đến hình ảnh hai người nằm bên nhau, thân mật không chút khoảng cách, một người thì rõ ràng, người còn lại thì mơ hồ.

Chẳng biết tại sao mà nghĩ một hồi lại rơi nước mắt không ngừng được.

Từ Nguyên cũng chẳng rõ rốt cuộc mình khó chịu trong lòng đến thế này là vì chuyện gì. Chỉ biết rằng, khi phát hiện ra chiếc xe trong ảnh và biển số xe lộ ra một nửa kia, cảm giác khiếp sợ ấy cho dù có đem so với việc bị trúng năm cú sét cũng không ngoa chút nào.

Nhưng rồi, sau khi cô đã cố gắng tự mình tiếp nhận tin tức này, sau đó mang theo cơn giận phủ khắp người đứng đợi Từ Tân trước cửa phòng làm việc đến tận nửa đêm, nhận lại lời giải thích rằng họ không liên quan gì đến nhau hết, cơn choáng ngợp ban đầu lại bỗng chốc hóa thành nỗi buồn và thất vọng không thể giải thích được.

“Chú! Thầy Lâm đã bốn năm ngày nay không xuất hiện rồi,” Giọng Từ Nguyên nghèn nghẹn, “… Trong trường đều truyền tai nhau bảo rằng thầy ấy sẽ bị đuổi.”

Bước chân đi về phía bàn làm việc của Từ Tân chỉ chợt khựng lại trong một cái chớp mắt, sau đó hắn lại bình tình như không đi tiếp, cởi áo khoác, tháo caravat, bỏ cặp tài liệu đặt trên bàn làm việc, rồi lại làm như chẳng có gì xảy ra rút một điếu thuốc ra khỏi bao theo thói quen.

“Chú!” Từ Nguyên tức giận, không khống chế được giọng mình, giọng cao vút lên, sau đó giống như có điều gì cố kỵ nên lại đè thấp giọng xuống, “Chú không có gì muốn nói à?”

Cả người Từ Tân được bao trọn trong quầng sáng của ánh đèn ấm áp, hồi lâu không đáp lời. Tới khi hắn nhận ra rằng Từ Nguyên kiên quyết ở lại chờ có được đáp án thì mới thôi, bèn ngẩng đầu lên nhìn cô nhóc, thờ ơ đáp, “Giáo viên mới nhận lớp gửi tin cho chú, bảo rằng bài của cháu lại không kiểm tra chính tả trước khi nộp lên à?” Nhưng lời đáp lại là một câu chẳng liên quan.

Khác với mọi khi, hôm nay Từ Nguyên chẳng hề hốt hoảng, vẫn cứ cố chấp nhìn hắn chằm chằm. Sau một hồi im lặng, chợt cười khẩy một tiếng, hỏi ngược lại Từ Tân rõ ràng là đang tránh né mình, “Hôm nay chú về muộn thế, đi chơi với cô Mã đấy à?”

Nghe thế, Từ Tân nhíu mày.

“Khỏi chối làm gì. Tan học xong cháu hỏi chú Đinh rồi.” Từ Nguyên không ngoan ngoãn nghe lời, cũng chẳng từ bỏ. “Chà, chú được quá nhiều. Tình cũ còn đang trong dầu sôi lửa bỏng, đã kịp cùng tình mới hẹn ước trăm năm rồi.”

“Từ Nguyên!” Trong đôi mắt vẫn luôn bình yên chẳng chút gợn sóng của Từ Tân cuối cùng cũng nổi lên một cơn gió tức giận.

Từ Nguyên đón lấy ánh nhìn của hắn chẳng chút sợ hãi, nương theo khí thế bừng bừng vừa được thắp lên của mình, phun hết những hoảng loạn và giận dữ cất giấu trong lòng mấy ngày qua ra ngoài. “Cháu nói sai chỗ nào à? Chú biết thầy Lâm bây giờ sống thế nào không? Các lớp khác đều nói thầy ấy là đồ biến thái, mắng thầy ấy là tên biến thái thích đàn ông! Còn cả cán bộ Toán trong lớp Chu Đào vừa mới tự sát nữa… Cậu ấy… Cậu…” Từ Nguyên nói tới đây, nhớ lại buổi sáng hôm ấy, vì một tin dữ ập tới mà cả thế giới đều chợt mất hết sắc màu, giọng nghẹn lại, hốc mắt đỏ lên. “Mẹ của cậu ấy làm ầm lên trong trường… Bảo rằng thầy Lâm gián tiếp hại chết con trai bà ấy.” Từ Nguyên nói xong đã không kìm được nước mắt nữa. Cô nắm siết vạt áo của mình, kiên cường giữ vững tinh thần để không đổ sụp xuống, khàn giọng hỏi, “Cháu không hiểu, nếu thầy Lâm là kẻ biến thái, vậy người còn lại trong mấy tấm ảnh đó thì sao? Nhân vật chính là chú đó, chú là loại người gì?”

Trong phòng yên tĩnh giống như đã chết.

Đôi mắt Từ Tân nhìn thẳng tắp, ánh mắt tối đen không thể nhìn rõ. Không biết là qua bao lâu, hơi thở mới bình ổn lại, sóng trào cuồn cuộn trong đáy mắt cũng phẳng lặng, dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo lạnh nhạt ban đầu.

“Nói xong chưa?” Từ Tân cầm tập tài liệu bên cạnh lên, chẳng có lấy một lời giải thích. “Xong rồi thì ngủ đi.”

Giọng nói bình thản như thể tất cả nhưng chuyển khổ đau vừa rồi chẳng liên quan gì tới mình.

Đôi mắt sáng quắc của Từ Nguyên tắt phụt ánh sáng trước sự thờ ơ bất động ấy. Cô ngây người, tràn trề thất vọng nhìn Từ Tân. Hắn đã bắt đầu mở tài liệu ra đọc được một lúc. Đoạn cô xoay phắt người quay về phòng mình.

Cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa vang lên, dì Viên mang thức ăn để riêng lên cho cô nhóc, đứng ngoài hành lang lo lắng hỏi, “Nguyên Nguyên à, mau ra ăn chút gì đi.”

Từ Nguyên hoàn hồn, nhưng trong đầu vẫn là đủ lại cảm xúc không cách nào phân rõ được vùng vẫy thét gào, lấp kín cả đầu óc.

Cô không đáp, chỉ nằm gục đầu trên bàn bất lực.

“Haiz, con bé này. Cãi nhau với cậu chủ, có làm gì thì cũng đừng bỏ bữa không cơm chứ. Người là sắt, cơm là thép, cứ thế này thân thể nào chịu cho nổi chứ…” Vừa nghe loáng thoáng trong phòng có tiếng động, bà thử vặn nắm cửa nhưng vẫn khóa, bèn dịu giọng, “Nào, ngoan, ra ăn chút gì đó đi.”

Từ Nguyên rầu rĩ xoa nhẹ hai cẳng tay của mình. Cả ngày nay cô đã chẳng thể ăn ngon. Sáng ăn không vào, buổi trưa ở trường gặp giáo viên mới thế chỗ cho Lâm An nên lòng lại phát hoảng lên, chịu đựng đến tối. Nói thật thì nếu không phải vừa vào cửa đã thấy Từ Tân, cơn giận bốc lên nên quên béng mất, thì cô đã đói lắm rồi.  Không rầu rĩ nữa, cô đứng lên, đá con búp bê nằm lăn lóc trên mặt đất vướng chân mình, đứng lên mở cửa cho dì Viên vào phòng.

Nhưng vẫn không nhịn được vừa ăn vừa mắng chửi, “Trừng gian trị ác cái quái gì chứ!”

Như để trút giận, cô cắm đũa cái phập vào miếng thịt, nước thịt tràn cả ra, lại tiếp tục mắng, “Hành hiệp trượng nghĩa cái quái gì!”

“Hừ! Đều là lừa đảo hết!”

Dì Viên ở bên cạnh nghe cô nhóc hùng hổ nhồm nhoàm mắng chửi cũng buồn cười, “Tiểu nhân!” Nuốt xong miếng cơm lại mắng, “Hèn nhát!”

“Dám làm không dám nhận!”

“Thấy chết mà không cứu!”

“Bạc tình bạc nghĩa!”

Mắng tới mắng lui một hồi, hốc mắt lại bắt đầu nhức nhối. Cô vội vàng ăn uống đại khái mấy miếng nữa rồi xua tay để dì Viên đem đồ ăn đi, sau đó lại đóng cửa nằm ườn ra bàn học, suy nghĩ linh tinh.

Nghĩ một hồi đã tới nửa đêm.

Chẳng biết Từ Tân lại ra ngoài làm gì, ăn cơm xong tầm bảy, tám giờ tối đã lại bảo Tiểu Vương đánh xe đi, tới mười hai giờ mới quay lại.

Từ Nguyên nằm trên giường trằn trọc trở mình không tài nào chợp mắt được. Chẳng hiểu nghĩ thế nào, cô lại mở hé cửa sổ ra, gió thổi vào phòng mát rượi. Cô nhóc vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Cuối cùng cũng thấy đèn chiếu lóe lên, lướt qua cửa sổ, lát sau lại nghe thấy tiếng cửa nhà xe đóng xuống rất khẽ ở sân trước.

Từ Nguyên bĩu môi, nằm trên giường lật người, chờ để nghe xem khi nào thì Từ Tân đi lên lầu về phòng. Nhưng chờ mãi chờ mãi, lại chẳng nghe thấy tiếng gì cả.

Do dự một lúc, cô không kìm được cảm giác nôn nóng trong lòng nữa nữa, rón rén bò dậy khỏi giường, mở cửa, rồi lại rón rén đi xuống cầu thang, rướn cổ nhìn về phía phòng khách ở lầu một.

Tất cả những gì cô thấy là Từ Tân đang ngồi yên lặng, quay lưng về phía cầu thang. Áo khoác và caravat đã bị cởi ra, vứt bừa trên ghế sofa.

Dì Viên đã về phòng đi ngủ từ lâu, thế nên cả cái phòng khách lớn như thế cũng chỉ còn lại một cái đèn gắn trên tường là sáng.

Từ Nguyên núp phía sau tay vịn cầu thang lặng lẽ quan sát. Trong ánh sáng tối mờ, người đàn ông cao lớn luôn trông rất kiên cường lạnh lùng ấy lần đầu lộ ra dáng vẻ mệt mỏi không thể chịu nổi.

Ánh đèn yếu ớt hắt lên tường một chiếc bóng nhạt nhòa.

Từ Tân bóp trán, hơi nghiêng người về phía trước. Qua một lúc lâu mới mò túi áo khoác lấy ra một điếu thuốc, mệt mỏi châm lên, đặt lên môi chậm rãi hút rồi nhả khói.

Từ Nguyên thấy thế chỉ yên lặng trợn mắt đảo một cái, nhưng đồng thời cũng thấy kì lạ. Bởi vì từ nhỏ cô đã không thích mùi thuốc lá nên từ đó về sau, mỗi khi Từ Tân hút thuốc đều sẽ vào văn phòng của hắn để hút, luôn để ý hết sức không hút thuốc ở những nơi cô sẽ đi qua hoặc sẽ ở đó. Ví dụ như ở phòng khách này có rất nhiều đồ đạc này chẳng hạn. Cho dù cô không ở nhà thì hắn cũng đã tạo thành thói quen đó rồi.

Thế nên khi nhìn thấy làn khói mỏng manh uốn lượn quanh người hắn, trong lòng Từ Nguyên cảm thấy lấn cấn lắm. Nói chung thì thấy là lạ, nhưng lạ chỗ nào thì nhất thời không nói ra được. Nhìn bóng lưng kia một hồi, cô tính đứng lên quay về phòng.

Vừa lùi chân về sau một chút đã thấy bàn tay còn lại không cầm thuốc của người kia làm gì đó. Từ Tân cầm điện thoại trên khay đựng ấm trà lên, yên lặng nhìn màn hình điện thoại thật lâu rồi bấm một dãy số.

Từ Nguyên vội vàng ngồi lại chỗ cũ, thậm chí còn không sợ bị tóm mà ngồi lùi xuống thêm mấy bậc thang, chỉ để nghe cuộc trò chuyện cho rõ hơn.

“Đinh Hoa…” Chỉ chốc lát sau đã nghe tiếng Từ Tân thấp giọng nói vào điện thoại.

Giọng nói cũng là giọng khàn khàn đầy mệt mỏi Từ Nguyên chưa từng nghe bao giờ.

“Chú dành chút thời gian… liên lạc với Trần Gia Lâu ở Cống Nam đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi