RỈ SẮT

Đầu thu năm 2005 hẳn là một khoảng thời gian khó quên đối với cả C thị.

Cũng bởi vì tính chất đặc biệt của tin tức này mà nó đã được trang Tin tức buổi tối của C thị liên tục theo dõi và đưa tin suốt gần nửa tháng. Đối với một vài người thì có thể coi là một màn kịch hay để xem, nhưng với một số người khác, chỉ có thể hình dung nó như là màn đêm tối vô tận

Nhà họ Mã hiển nhiên chưa bao giờ nghĩ được rằng khoảng cách từ thiên đường tới địa ngục hóa ra cũng chỉ cách nhau một cái chớp mắt mà thôi.

Cùng lúc đó, họ lại càng không ngờ sau khoảnh khắc một chớp mắt đó, điều chờ đợi bọn họ là vũng lầy bẩn thỉu tầng tầng lớp lớp vây hãm không thể nào thoát ra được.

Nguyên cớ sự việc thật ra rất đơn giản, cũng rất nhỏ, nhỏ đến bức nhà họ Mã xưa nay đều dùng tiền giải quyết mọi việc chẳng buồn để vào mắt. Cho nên theo lẽ dĩ nhiên, họ cũng không ngờ nó sẽ trở thành mồi lửa để lửa cháy lan rộng thành một ngọn lửa chí mạng.

Vào tháng 3, nhà máy thực nghiệm của nhà họ Mã chính thức được đưa vào sử dụng và sản xuất. Bởi vì cần thử nghiệm nên khoảng thời gian đó đã tuyển một nhóm lớn người thử nghiệm, trong đó có không ít sinh viên chuyên hóa sinh đang thực tập hoặc chưa tốt nghiệp đại học.

Tai nạn cũng nảy sinh trong chính đợt tuyển tình nguyện viên thực tập sinh rẻ này.

Đầu tháng 6, một cậu họ Ngô đến từ huyện S, thành phố C sau khi ăn cơm trưa ở căng-tin công ty xong đột nhiên bị đau bụng dữ dội, kèm với đó là cảm giác buồn nôn và hiện tượng ngất xỉu. Mới đầu cậu đó không để ý lắm tới những triệu chứng này, chỉ cho là ăn phải đồ ăn hỏng nên bị đau bụng, uống thuốc trị tiêu chảy là sẽ hết. Ai ngờ sau hai ba ngày, thậm chí cả cuối tuần nằm trong ký túc mà cảm giác đau bụng buồn nôn vẫn đeo bám không hết.

Triệu chứng kì quái kéo dài gần nửa tháng, bị cha mẹ tiểu Ngô phát hiện trong một lần đột xuất lên thành phố thăm con trai. Họ lập tức đưa con đi bệnh viện gần đó, nhưng không tra ra được là bệnh gì, chỉ còn mỗi một cách là đưa về nhà theo dõi.

Cũng trong mấy ngày đó, trong công ty lại lác đác xuất hiện thêm vài người có triệu chứng tương tự. Bắt đầu là bị tiêu chảy, sau đó trở nặng, thi thoảng nôn mửa hoặc ngất xỉu. Lúc nghiêm trọng có khi còn chảy máu mũi.

Phạm vi bệnh lạ dần lan rộng từ bộ phận thí nghiệm ban đầu sang các bộ phận khác. Chí có điều phản ứng và biểu hiện bệnh của mỗi  người khác nhau, có người chỉ cảm thấy khó chịu, có người ngất xỉu mật lúc, nhưng ngoài đó ra thì thường ngày không có gì bất thường.

Sau đó, chuyện này cuối cùng cũng bị trình lên cấp cao hơn trong công ty, thế nhưng chẳng được lãnh đạo coi trọng để tâm.

Mãi đến hơn một tuần sau, đột nhiên có người bắt đầu tìm hiểu về khu đất xây dựng nhà máy thí nghiệm, phát hiện ra rằng tiền thân của công ty này là một nhà máy hóa chất đã bị bỏ hoang nhiều năm, chất lượng không khí không đạt tiêu chuẩn. Mọi người ăn, uống, làm việc và nghỉ ngơi tại đây trong thời gian dài, một số cán bộ công nhân viên còn ở hẳn lại trong ký túc xá do đơn vị bố trí, sau một thời gian dài mới xảy ra tình trạng sức khỏe không ổn với mức độ khác nhau?

Lời này truyền tai nhau, dần dần truyền ra các bộ phận cấp cơ sở, gây hoang mang cho mọi người một thời gian. Có vài cha mẹ thương con nghe được chuyện đó liền lập tức gọi cho con khuyên xin thôi việc, đổi chỗ thực tập khác. Tiểu Ngô là người đầu tiên trong nhà máy phát hiện ra sự bất thường về sức khỏe nên cũng không ngoại lệ.

Chuyện vốn chỉ có thế là hết. Nhưng ai mà ngờ sự đời khó lường, tiểu Ngô sau khi theo cha mẹ về quê tĩnh dưỡng, chưa được bao lâu thì lại dần dần xuất hiện các triệu chứng khác. Ngoài buồn nôn, váng đầu, da còn bị ngứa ngáy, cổ họng sưng đau, có lần nửa đêm còn đột nhiên sốt cao. Cha mẹ tiểu Ngô sợ muốn chết, cuối tuần lại vội vàng đưa con về C thị, đến bệnh viện tốt nhất để thăm khám kiểm tra.

Điều khiến cho người ta không thể tưởng tượng được là sau khi kiểm tra xong xuôi, kết quả báo cáo rằng người bệnh hoàn toàn khỏe mạnh bình thường.

Trong khoảnh khắc đó, cả cha Ngô và mẹ Ngô đều bối rối. Cơ sở y tế ở S huyện không đủ điều kiện, không tra ra nguyên nhân bệnh thì thôi đã đành. Nhưng đây là bệnh viên tiên tiến nhất tại C thị, nếu kết quả cũng vẫn không đổi, làm sao có thể không cảm thấy tuyệt vọng khi tình hình sức khỏe của con trai vẫn suy sụt như vậy?

Mẹ Ngô không cách nào chấp nhận nổi, mẹ Ngô đã đưa theo con trai sụt hơn mười cân trong một tháng của mình, nén cơn tức giận và nỗi lo lắng để cãi nhau với bác sĩ phụ trách thăm khám, chất vấn, “Tôi nghe nói việc sống và làm việc tại những nơi có mức độ ô nghiễm nghiêm trọng, đặc biệt là nơi như nhà máy hóa chất, lâu ngày sẽ có triệu chứng bất thường gì đó. Con tôi thường xuyên cảm thấy khó chịu, sao có thể không có vấn đề gì được. Các anh đã kiểm tra kỹ chưa?!”

Nhân viên y tế khó chịu vì tiếng ồn ào, bực mình thuận mồm bảo, “Từ Chúng Hủy tới chứ gì?”

Mẹ Ngô kinh ngạc.

Người kia cười khẩy một cái, châm chọc một câu ẩn ý, “Đã thế thì còn ầm ĩ cái gì, khỏi phí công kiểm tra làm gì. Từ Chúng Hủy tới thì có kiểm tra cũng không ra đâu. Về tìm ông chủ báo cáo tiền chữa bệnh đi.”

Cha mẹ tiểu Ngô cũng hết cách, đưa con về nhà, suy nghĩ hồi lâu mới cắn răng mua vé xe, đi thẳng tới B thị.

Sau hai ngày một đêm chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng nhận được kết quả. Tại Bệnh viện 1 của B thị, kết quả không còn là “mọi thứ vẫn bình thường” nữa, mà còn bi đát và tuyệt vọng hơn.

Nhưng cũng may là khi phát hiện vẫn chưa muộn, vẫn có khả năng cứu chữa. Chỉ là chi phí y tế khổng lồ chẳng khác nào tai họa ập lên đầu đối với một gia đình thuộc hàng trung bình trở xuống như nhà họ Ngô.

Trong tuyệt vọng, cha mẹ của tiểu Ngô, với số tiền được các bên quyên góp cho mà vẫn không đủ để cấp cứu, đã phải quay trở lại nơi bắt đầu mọi sự —— Nhà máy thí nghiệm Chúng Hủy của nhà họ Mã.

Tuy nhiên, dù có làm ầm ĩ hay buộc tội đến thế nào đi chăng nữa thì họ Mã giàu có và quyền lực cũng không phản ứng gì. Cha Ngô chạy đến trước cửa tòa nhà hét ầm lên, “Các người làm việc trái lương tâm sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phát! Chúng tôi vất vả khổ sở nuôi con khôn lớn, nếu như bị hủy hoại trong tay đám súc sinh các người, thì cho dù có phải đập nồi bán sắt, cắt da bán máu tôi cũng sẽ kiện các người! Kiện các người!”

Mã Dật Phù đang được tài xế hộ tống ra ngoài tình cờ bắt gặp cảnh tượng này, nghe vậy chỉ cười chế giễu. Gã bảo tài xế dừng xe lại, chẳng có vẻ gì là sợ hãi, hạ cửa kính xe xuống. Thấy gã, cha Ngô và mẹ Ngô liền nhào tới bên cửa. Gã chỉ thả nhẹ hai chữ, “Kiện đi.”

Cha mẹ tiểu Ngô nhìn gã, xót xa đau đớn.

Mã Dật Phù quét mắt nhìn hai người một lượt, thờ ơ hỏi tiếp, “Đi kiện đi.” Nói rôi nhếch môi, “Ở thành phố không được thì lên tỉnh,, còn có cả Ủy ban Kiểm tra Kỉ luật nữa đấy, có khả năng thì cứ đi.”

Nói dứt lời lại cười khẩy khinh thường.

“Nếu mà có tiền để kiện ấy chứ.”

Nói rồi nghênh ngang rời đi.

Cha mẹ Ngô hết cách.

Mã Dật Phù nói không sai, bọn họ quả thật là bó tay chịu trói trước nhà họ Mạ. Chưa nói đến việc không có bằng chứng trực tiếp, cho dù có thì cũng chẳng có tiền trả phí.

Đối đầu với nhà họ Mã chẳng khác gì châu chấu đá xe.

Mấy ngày sau, vẫn có một vài người qua đường và nhân viên của Chúng Hủy, những người may mắn chứng kiến cảnh lộn xộn hôm đó, âm thầm bàn tán về chuyện này

Nhưng điều khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt ấy là, một tháng sau, Chúng Hủy của nhà họ Mã mới vừa khai trương chưa tới nửa năm đã đột nhiên bị đóng cửa kiểm tra. Trước đó một ngày, hai cha con Mã Huy và Mã Dật Phù lúc trước còn nói rất nhiều về tham vọng phát triển C thị trong các buổi diễn thuyết đã bị bắt đi, cùng với các quản lý cấp cao của Chúng Hủy.

Hơn mười ngày sau, trang nhất của Thời báo Buổi tối C thị bắt đầu đưa tin về vụ việc, không ngờ lại thu hút sự chú ý của các cấp trên, hạ lệnh điều tra toàn diện.

Lúc ấy, từ đầu đường đến cuối ngõ, trên cả các trang web, chỉ cần là nơi có người C thị thì đều sẽ say sưa bàn tán về vụ việc này vì đây cũng là một doanh nghiệp lớn.

Diễn đàn thành phố đã bị chiếm sóng suốt hơn nửa tháng bởi các bài phân tích liên quan đến nhà họ Mã. Ví dụ “Tại sao Chúng Hủy (trước đó là nhà máy hóa chất Nguyên Sơn) ô nhiễm vượt mức tiêu chuẩn cả nghìn lần nhưng lại có thể hoàn thành xây dựng và khai trương thành công, các cơ quan quản lý có trách nhiệm gì?!”, hay một cái khác như là “Quan thương cấu kết, nhân dân chịu họa, tiết lộ lý do vì sao hàng chục nhân viên Chúng Hủy bị đầu độc và tìm đến điều trị y tế nhưng bị quay lưng.” Mấy bài đăng kiểu đó rất nhiều, thậm chí còn có bài viết nặc danh, lấy thân phận cựu thực tập sinh của Chúng Hủy, kể lại toàn bộ quá trình kể từ lúc phát hiện ra bất thường cho tới lúc đi bệnh viên kiểm tra sức khỏe, nhưng bác sĩ đều đã bị mua chuộc, kết quả khám bệnh đều cho ra là bình thường.

Sự việc tiếp tục leo thang, cùng với sự hối thục liên tục của trang tin tức thành phố, đủ thứ chuyện trong quá khứ của nhà họ Mã cũng lần lượt bị phơi bày. Ngay cả chuyện hoang đường ngày xưa của Mã Dật Phù hồi còn là sinh viên đại học cũng bị các “bạn học cũ”, “đồng nghiệp cũ”, “hàng xóm cũ” giấu tên thi nhau tế lên mạng.

Về việc tại sao cậu con trai này nhà họ Mã lại dám phách lối làm những chuyện xấu xa như thế thì nguyên nhân đương nhiên là bởi vì cái danh quan chức trên người cha chú của anh ta năm xưa.

Những bài đăng thảo luận ngày càng nhiều, chẳng hề khiến sự nhiệt tình hóng chuyện của mọi người thuyên giảm, trái lại còn khiến người ta càng tò mò muốn đọc thêm. Bởi vậy nên suốt cả tháng 8, thậm chí sang cả tháng 9, nhà họ Mã đã trải qua cái gọi là tuyệt vọng cùng cực, mỗi ngày đều bị hàng vạn người chửi bới thóa mạ.

Có câu nói là, một hòn đá khiến mặt hồ dậy sóng. Cuộc điều tra nhà họ Mã càng tiến sâu, ảnh hưởng cũng càng rộng. Thẩm tra kéo dài hai tháng, tới Quốc khánh mới có dấu hiệu kết thúc.

Trước sự  phấn khích và chờ mong của đông đảo người dân C thị, một nhóm đông các quan chức kế hoạch, xây dựng, thuế địa phương cũng lôi xuống ngựa theo. Thậm chí có một người là phó Ủy ban kiểm tra cũng bị cách chức. Về phần nhà họ Mã bị cả ngàn người sỉ vả, toàn quân gần như bại sạch, đến cả Mã Trung Bình đã nghỉ hưu cũng có nguy cơ khó thoát khỏi vòng nguy hiểm.

Cả giới chính trị và giới kinh doanh tại C thị đều náo động  bởi cuộc thanh trừng quy mô lớn, truy về tận gốc, cái này còn phải cảm ơn thư tố cáo được gửi lên Thành phố hồi đầu tháng 8, sau đó được bàn giao lên tỉnh và thậm chí là cấp cao hơn.

Tên ký dưới bức thư đó chính là người từng bị Mã Dật Phù giễu cợt chẳng chút sợ hãi ‘Cho dù các người có muốn tố cáo cũng không tố được đâu’, cha mẹ Ngô.

“Anh à, cao tay, thật sự quá cao tay!”

Chớp mắt đã tới tháng 11, đêm trước lập đông, cuối cùng Đinh Hoa cũng tóm được Từ Tân vừa quay về sau chuyến công tác. Hắn cũng tính thời gian tới đây sẽ ở lại C thị nghỉ ngơi một thời gian. Gã lôi kéo rủ rê ông anh đến Ba Sơn Bố Y của lão Vương, thuê một phòng ăn riêng ở đó. Nói cho hoa mỹ thì là để bồi bổ ông chủ vất vả bôn ba mấy tháng qua, thật ra là bởi vì lòng hóng chuyện bát quái kìm nén bấy lâu bây giờ đang sôi sục không thôi. Quả nhiên, vừa ngồi xuống uống chưa tới hai chén trà đã vụng về giơ ngón cái về phía Từ Tân vẫn đang im lặng uống chén của mình, thầm thì to nhỏ cảm thán. Gã nhỏ giọng tặc lưỡi, bồi thêm một câu.

“Nhưng cũng ngoan độc quá.”

Từ Tân uốn cạn chén của mình, không đưa ra bất cứ lời phản hồi nào về lời nhận xét của Đinh Hoa.

“Dẫu gì thì bên đó cũng là nhà xui gia tương lai, thế mà nói bán là bán. Ngầu!” Đinh Hoa nói bằng vẻ khoa trương, sau đó lại len lén nhỏ giọn hỏi, “Ôi nào lão Đại, nói em nghe xíu đi? Anh bắt đầu nảy sinh ý tưởng biến thái đó từ lúc nào thế?”

Nói xong nhìn đối phương chăm chăm bằng hai con mắt mở to, tràn đầy vẻ tỏ mò.

Từ Tân nghe vậy, cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn sang, nhưng thu lại ánh mắt ngay lập tức, không đáp lại lời gã, chỉ trầm giọng bảo, “Bớt nói năng linh tinh.” Đoạn lại bổ sung thêm, “Cẩn thận có ngày họa từ miệng mà ra.”

Đinh Hoa lập tức đảo mắt một cái, ngồi thẳng người lại, rót một ngụm rượu vào miệng, lầm bầm, “Thôi đi, công ty cũng đã lén bàn tán mãi rồi, bảo là nhà họ Từ các anh tuyệt tình quá, nhất là anh trai cả của anh á, quan chức lâu năm đâu phải hồng mềm cho người ta dẫm. Rồi thì hai nhà Từ Mã thân thiết thế, trước đó trong còn tưởng sắp về một nhà rồi, sao tới lúc Mã Dật Phù là ngựa đầu đàn cũng bị diệt rồi mà nhà họ Từ vẫn bình yên được vậy? Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là có vấn đề gì đó là lạ ở đây!”

Từ Tân không lên tiếng.

“Haiz, cái này cũng không phải là em nói, là đám công nhân viên ăn no rỗi việc truyền tai nhau, đừng dí em.” Nói xong lại cúi đầu nhìn gì đó trên điện thoại, “À đấy đúng rồi, nhắc tới cái đó, hai hôm trước lúc chiều em có đọc được một bài phân tích gì đó trên mạng, cũng sắp viết thành chuyện nhà họ Từ làm gián điệp đến nơi rồi. Để em tìm cho anh xem.”

Đinh Hoa vừa lẩm bẩm vừa cúi đầu bấm điện thoại, tìm tới tìm lui, lục tung cả mớ tin nhắn hình ảnh trong điện thoại cũng không thấy đâu cả.

“Đù má nó chứ, sao không còn nữa rồi!” Đinh Hoa bực bội không nhịn được chửi bậy, “Ông đây còn chưa đọc xong mà!”

Từ Tân xoay cái chén trong tay, nghe thế liếc mắt nhìn sang cái người thi thoảng lại bộc phát tính trẻ con ở bên cạnh, thần kinh căng thẳng nửa năm được thả lỏng một chút. Hắn lại lên tiếng hỏi, lần này ngữ khí và vẻ mặt đều có vẻ thoải mái hơn ban nãy nhiều.

“Bài đó nói những gì?” Giọng hắn rất trầm.

“Hả?” Đinh Hoa vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi đau bị mất miếng dưa chưa kịp gặm, nghe thấy hắn hỏi thế thì sững sờ ngẩng đầu lên.

Từ Tân cụp mắt nhìn về phía điện thoại trên tay gã.

Đinh Hoa phản ứng lại kịp, đảo mắt một vòng, phất tay đáp, “Ầy, cũng không có gì, kêu là dựa vào nhiều năm nghiên cứu lịch sử và kinh nghiệm đấu tranh công đoàn thì chuyện nhà họ Mã ngã ngựa này, ngoài mặt thì giống như là thanh lọc, nhưng nhìn từ góc độ khác có thể thấy giống như phái D đang mượn đao giết người. Rồi nói gì nữa ấy, theo người đó tìm hiểu thì tuy rằng nhà họ Từ và họ Mã thân thiết với nhau từ năm 67 nhưng có nhiều khác biệt về chiến lược, thuộc về hai phe phái khác nhau. Một bên là phe bảo thủ, phe còn lại là… ờm, phe gì ấy?”

Đinh Hoa vừa cố gắng nhớ vừa kể lại, nhưng đến khúc mấu chốt thì bị kẹt. Bực bội nghĩ nát óc một hồi quyết định bỏ qua.

“Ờm tóm lại em không rõ lắm hai cái đảng phái gì đó, cũng không rõ người này ở phe nào. Chỉ biết tóm lại có hai phe, cứ cho là A và B đi.” Đinh Hoa hào hứng nói, nhấp một ngụm rượu cho mát họng lại nói tiếp, “Sau đó thì cái bên A này… bởi vì hình như là khá phù hợp với trào lưu của lịch sử? Thì nói chung là lúc đấu tranh thì phe này toàn thắng. Sau đấy phe B đi đâu cũng đều kém phe A. Đến nay thì nhìn chung thế hệ cũ đã mai một rồi, chỉ còn lại sót lại một ít thôi. Nhưng thế hệ mới thì cũng có, kiểu những người bị phe B tẩy não, thì vẫn còn tại vị. Thế nên sau đó tạo thành thế cục gì? Chính thức thì A là người quyết định, chẳng phải là thắng làm vua à? Nhưng bên B này tuy ngoài mặt ngoan ngoãn nghe theo nhưng lòng vẫn chưa từ bỏ ý định cướp lại. Hành vi trộm giật đó tuy không làm A chết nhưng cũng khiến bên A vấp đá quàng dây, không có hậu quả nghiêm trọng nhưng cũng thiệt hại. Nên là mấy ông bên A muốn mượn cớ gì đó để danh chính ngôn thuận tiêu diệt tận gốc bên B luôn.”

Đinh Hoa nói một tràng dài dằng dọc, vừa có vẻ tận hưởng vừa có vẻ chưa đủ. Gã gõ nhịp ngón tay trên mặt bàn, tặc lưỡi, “Lần này, C thị không phải là trường hợp điển hình đấy à? Nhìn mấy người xuống người với họ Mã có những ai? Trương Tùng, Lý Khâu Hạc, còn có ai nữa, à đấy, Thẩm Bách, nguyên thứ trưởng. Nghĩ lại thì chẳng phải toàn người phe B à?

Nói xong, nheo mắt ngồi lại chỗ mình, tổng kết tóm gọn lại, “Mà không nói, hôm qua em xem chơi chơi cho đỡ buồn thế, bây giờ kể lại tự nhiên lại thấy có cảm giác giống thế thật.” Vừa nói vừa cười hề hề với Từ Tân, nửa cười giỡn hỏi  ý kiến hắn, “Lão Đại, anh nghĩ sao?”

Từ Tân nghe xong chỉ cười, không nói gì, ánh mắt sâu xa nhìn cái bàn trước mặt.

“… Xong cuối cùng ông anh này sau khi tổng hợp hết các vấn đề, phân tích một hồi thì đưa ra một suy luận là chuyện nhà anh và nhà họ Mã kết thân có lẽ từ đầu đã là một âm mưu. Thậm chí cái thư tố cáo khiến cho bọn họ thân bại danh liệt cũng có thể là do nhà họ Tử chỉ điểm gửi lên. Khụ, lão Đại này, nếu như thế thì xem ra anh đã dùng… mĩ nam kế à?”

Lúc nói tới đây, vẻ mặt gã có vẻ hơi kì quái, im lặng nhìn Từ Tân, kìm lòng không đậu. Cuối cùng gã cũng không dám nói nốt một suy luận khác của ông anh viết bài này, ấy là chẳng biết ông anh nghe tin vỉa hè từ đâu, lôi ra được một lời đồn đại râu ông nọ cắm cằm bà kia về ngày sinh nhật của tam thiếu gia họ Từ, sau đó giả thần giả quỷ bày trò xem tử vi, đoán mệnh Từ Tân đời này không lấy vợ, không phải là sẽ ly hôn hay khó khăn cưới gả mà là không lấy vợ thật, càng thêm đầy đủ ‘bằng chứng’ cho việc hắn và Mã tiểu thư không có duyên phận. Cho dù có thì có lẽ cũng chỉ là tình đơn phương.

Đoạn này khiến Đinh Hoa ở trong văn phòng lúc đó suýt thì cười phá lên.

Đương nhiên ngay lúc này thì gã không dám trưng ra vẻ mặt cười cợt gì hết. Không chỉ kìm lại nụ cười trên nỗi đau của người khác, mà khi nghĩ tới Mã Giai Kỳ xinh đẹp quyến rũ, trong lòng lại không khỏi nảy sinh chút thương cảm. Dù sao thì nếu chuyện này mà dính dáng tới nhà họ Từ thật thì cảnh ngộ của vị Mã đại tiểu thư kia chỉ có thể dùng một chữ ‘thảm’ để hình dung.

Cho dù là ai chắc cũng không thể chịu đựng được cảnh một sáng ngủ dậy nhà cửa tan tác, tình nhân hóa kẻ thù, một cú tát trời giáng chứ chẳng đùa.

Nhưng xem vẻ mặt của Từ Tân lúc này, ngoài nụ cười hắn vừa hơi nhếch lên kia thì vẫn là vẻ mặt thong thả nhàn nhã như cũ. Tư thái uống trà vẫn hết sức bình tĩnh thong dong, giống như cái ‘giai thoại’ hùng hồn ban nãy chẳng liên quán tí xíu nào đến mình.

Đinh Hoa nhìn xong, lòng vừa thầm cảm khái ‘đúng là trâu bò quá đi’, đồng thời cũng thở dài.

Lão đại hôm này… tự nhiên lại bí hiểm bất thường, không cách nào nhìn thấu được. Nếu là trước đây, không phải gã tự thổi phồng chứ gã chỉ cần nhìn một cái là có thể phân biệt ngay được khi nào người kia buồn giận, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều biểu lộ ra cảm xúc của hắn. Nhưng hiện tại, mà cũng chẳng biết là từ bao giờ, chỉ sợ có mọc thêm mười con mắt nữa thì Đinh Hoa hắn cũng không dám bảo đảm rằng mình có khả năng đoán được chính xác người kia nghĩ gì.

Quả thật, ý nghĩ khiến lòng gã buồn bực đó đã được kiểm chứng lại một lần nữa vào nửa tiếng sau đó, khi một cuộc điện thoại bất ngờ gọi tới.

Lúc ấy hai người họ đã đổi sang nói chuyện khác. Rõ ràng là Từ Tân không muốn nhắc thêm gì về những lời bàn tán xôn xao liên quan đến nhà họ Mã nữa. Sau khi Đinh Hoa tóm tắt hết ‘bài phân tích’ kia thì bọn họ nói hẳn sang chuyện khác, hỏi về những hoạt động vận hành gần đây của công ty và các vấn đề liên khác về ban quản lý.

Lúc bàn chuyện công việc, Đinh Hoa cũng dần dần trở nên nghiêm túc hơn, nhưng cái máy hỏi gì đáp nấy. Tới khi nhận ra thì một bữa cơm ngon lành vui vẻ đã bị hai người biến thành cuộc họp một với một.

Lòng Đinh Hoa không nhịn được oán thán kêu gào. Vốn ban đầu gã sống chết cũng phải túm lấy Từ Tân lôi đi là vì muốn buôn dưa lê bán dưa chuột, nhưng không ngờ khéo quá hóa vụng, tự nhiên lại thành bị ép làm thêm giờ.

Đúng là tiền mất tật mang.

Trong khi gã đang kêu trời không thấu, khóc đất chẳng hay, thì hình như ông trời nghe được nội tâm gào thét của gã, điện thoại đặt trên bàn bất ngờ rung lên đổ chuông ầm ĩ.

Đinh Hoa mừng khấp khởi trong lòng, vội cúi đầu xem. Không ngờ vừa liếc mắt nhìn thì trái tim nhảy nhót đã hụt một cái rơi tõm xuống—— cũng chỉ vì cái tên đang nhấp nhảy trên màn hình kia không ai khác mà chính là cái người đã gần hai tháng nay gã không chủ động liên lạc nữa, ba chữ “Trần Gia Lâu”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi