RƠI VÀO NGÂN HÀ

Tô Dao cầm chiếc ghế, quay người tìm trong phòng ăn và phòng khách: “Trần Ngân Hà, ra đây!”

Chiếc chế đập mạnh vào bàn và tủ phát ra tiếng “rầm rầm cạnh cạnh”, như thể ngay giây tiếp theo sẽ có thể đập lún đầu người khác vậy.

Hứa Gia Hải chưa bao giờ cảm thấy một người phụ nữ nào lại đem đến cảm giác an toàn bao trùm như vậy, anh ta vứt con dao trong tay đi, chạy đến nấp sau lưng Tô Dao. Chỉ cần bám sát Tô Dao thì Trần Ngân Hà sẽ không dám xuất hiện, cũng đánh không được, giết không được anh ta.

Tô Dao lục soát phòng khách, phòng ăn, phòng bếp và ban công, thậm chí cả phòng ngủ của Trần Ngân Hà cũng không bỏ sót nhưng chẳng thấy bóng dáng anh đâu.

Ngay sau khi Hứa Gia Hải ra về không được bao lâu, Tô Dao đã đi xuống lầu nhà mình, cô luôn canh dưới nhà Trần Ngân Hà, thông qua tiếng gió bất thường và vội vã từ điện thoại truyền đến, khi cô lên lầu thì nhìn thấy bó hoa hồng màu hồng đã bị ngắt xuống. 

Cả quãng đường cô lên trên nếu Trần Ngân Hà xuống dưới thì chắc chắn sẽ bị cô đón đầu. Nhưng trên đường lên lầu, cô không thấy anh, nếu anh không còn ở trong nhà thì đã chạy xuống bằng cầu thang bộ rồi. Đây là tầng mười tám, với tính cách mỏng manh của chàng tiên nhỏ là anh thì tuyệt đối sẽ không chạy cầu thang bộ, anh sẽ chê mệt, chê sàn bê tông bẩn thỉu, thà rằng bị cô chặn lại còn hơn là phải chịu đựng nỗi ấm ức to bằng trời đó. Vậy nên, chắc chắn anh vẫn ở trong ngôi nhà này.

Tô Dao đặt ghế ăn lại bàn, cứng rắn không được thì chọn cách mềm mỏng vậy. Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, dựa lưng vào gối tựa, sờ sờ bụng mình: “Trần Ngân Hà, em đã mang thai, được hơn một tháng rồi.”

Không biết Trần Ngân Hà có nghe thấy không nhưng Hứa Gia Hải thì sợ chết khiếp. Theo những gì anh ta biết, thì hai người họ vẫn còn chưa động phòng. Vậy mà Tô Dao lại đang mang thai, Trần Ngân Hà vẫn còn là trai còn trinh, việc này… Không thể nào.

Hứa Gia Hải rối tung rối mù.

Tô Dao tiếp tục sờ bụng mình, nói: “Con là của anh, mau ra đây làm ba đi này.”

Căn nhà vẫn im phăng phắc, ngoại trừ tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm của Hứa Gia Hải. 

Hứa Gia Hải quay người về phòng ngủ tắt vòi hoa sen, vừa vào trong liền thấy Trần Ngân Hà đang dựa vào bồn tắm với vẻ mặt vô cùng ảm đạm. Vẻ mặt này nói thì là ảm đạm nhưng lại không hoàn toàn như vậy, khóe môi anh khẽ nhếch lên, rõ ràng là đang cười trò hề của Tô Dao. Anh hạnh phúc khi được làm ba phải không, nhưng rõ ràng khuôn mặt này đang u ám vậy mà.

Hứa Gia Hải bị cảnh tượng u ám này dọa sợ, thầm nghĩ, việc này hoàn toàn giống với những gì giới truyền thông mô tả về anh, một tên sát thủ ma hoang tưởng, biến thái, máu lạnh và tàn nhẫn.

Trần Ngân Hà liếc nhìn về phía Hứa Gia Hải, nếu sát khí ấy biến thành thật thì hoàn toàn có thể chặt đứt cánh tay mà anh ta đã nhận bó hoa hồng của Tô Dao. Đột nhiên Hứa Gia Hải cảm thấy cổ tay đau nhức, vừa rồi anh ta đã “cắm sừng” Trần Ngân Hà, nên chột dạ không dám lên tiếng, giống như người bị bắt làm con tin, sau đó vươn tay tắt vòi hoa sen rồi làm bộ như không biết gì hết, cứ thế đi ra khỏi phòng tắm. 

Tô Dao vẫn đang xoa xoa bụng, lớn tiếng nói: “Không ra phải không, vậy thì em sẽ ôm theo con đi lấy chồng khác.”

“Hứa Gia Hải…”

“Có lẽ cậu ấy đã rời đi rồi, cô có nói cậu ấy cũng chẳng nghe thấy đâu.” Hứa Gia Hải vội vàng ngắt lời Tô Dao, vì sợ cô sẽ nói ra câu muốn anh ta làm ba dượng của đứa bé, vậy thì anh ta sẽ chết không toàn thây.

Tô Dao đứng dậy khỏi sofa, đứng nguyên tại chỗ một hồi, cô cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái, rồi nhấc chân đi về phía của lớn ngoài phòng khách.

Thấy bóng lưng gầy yếu của Tô Dao, Hứa Gia Hải có chút mềm lòng không chịu nổi, anh ta muốn lên tiếng gọi cô lại, nói cho cô biết Trần Ngân Hà đang ở trong phòng tắm của anh ta. Nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Khi Tô Dao rời đi, Hứa Gia Hải quay lại phòng ngủ, trông thấy Trần Ngân Hà đang đứng bên cửa sổ, nhìn xuống lầu. Theo tầm mắt anh, Hứa Gia Hải thấy Tô Dao đang ra khỏi hành lang và đi về phía toà nhà đối diện. Trên đường chỉ có một mình cô, cô cúi thấp đầu, đèn đường kéo chiếc bóng thật dài, lộ rõ vẻ cô đơn.

Hứa Gia Hải nhướng mày: “Cậu bây giờ là thế nào đây hả, chẳng nói chẳng rằng cứ thế là đi, còn gây rắc rối không giải thích với con gái nhà người ta lấy một lời, đồ cặn bã, còn cặn bã hơn cả cặn bã nhiều lần, ít ra mỗi lần tôi chia tay với phụ nữ đều sẽ nói rõ ràng với đối phương và còn xuất hiện đúng lúc khi họ cần đế.”

Trần Ngân Hà đưa tay ra, sờ sờ vào quần Hứa Gia Hải.

Hứa Gia Hải lùi lại nửa bước, giống như con gái nhà lành bị gạ gẫm: “Làm cái gì thế hả!”

Trần Ngân Hà nhướng mi liếc Hứa Gia Hải, lấy bao thuốc trong túi quần mình ra, rồi lại vươn tay: “Bật lửa.”

Hứa Gia Hải quay lại với chiếc bật lửa trên bàn rồi ném cho Trần Ngân Hà. Hai người mỗi người một điếu thuốc, cùng đứng bên cửa sổ nhả khói.

Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà: “Cậu sao thế, đến cả vị hôn thê của mình mà cũng trốn.”

Trần Ngân Hà nở một nụ cười gượng gạo, nhìn về phía toà nhà đối diện qua làm khói thuốc sắp tàn, phòng của Tô Dao đã sáng đèn, Trần Ngân Hà tránh khỏi cửa sổ, đứng dựa vào tường. Lúc này nhìn từ góc độ chính diện thì chỉ thấy một mình Hứa Gia Hải.

Trần Ngân Hà thấy Hứa Gia Hải vẫy tay với anh, rồi lại đá vào chân, đá cho anh loạng choạng suýt chút nữa thì ngã vào chiếc tủ bên cạnh. Hứa Gia Hải trả vẫn tiếp tục, còn đạp anh ngã lên chiếc rèm: “Cậu suy nghĩ cho cẩn thận, không có ai đợi cậu mãi được đâu, nói không chừng ngày hôm sau người ta sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn cậu ngàn vạn lần, đến lúc đó cậu có khóc cũng chẳng kịp đâu!”

“Không thể.” Trần Ngân Hà cúi đầu chỉnh sửa lại cổ áo: “Trên thế giới này chẳng có người đàn ông nào tốt hơn tôi, cũng không có người nào hợp với cô ấy hơn tôi.”

“Chém gió thì ai mà chẳng làm được.” Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà: “Rốt cuộc là cậu đang làm gì thế hả, tại sao lại không ra mặt nói rõ mình không phải hung thủ giết Tiết Vân Phi?”

Trần Ngân Hà nheo mắt lại, khoé môi khẽ giật, giọng nói mang theo ý cười lạnh lùng: “Tại sao cậu có thể chắc chắn Tiết Vân Phi không phải là do tôi giết?”

“Con mẹ nó, cậu nghiện diễn kịch rồi phải không?” Hứa Gia Hải lại lấy thêm một điếu thuốc trong bao đưa cho Trần Ngân Hà, cân nhắc, nói: “Có phải cậu đang nằm vùng không?”

Trần Ngân Hà nhận lấy điếu thuốc, khẽ gật đầu: “Cậu xem phim truyền hình về cảnh sát và xã hội đen bao giờ chưa?”

Hứa Gia Hải hít sâu một hơi: “Tôi chẳng thể hiểu nổi, tại sao câu lại nhất định phải đi theo con đường đến chỗ tối tăm như vậy.”

Trần Ngân Hà dựa vào tường, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ: “Rất đơn giản, năm đó hung thủ giết chết ba mẹ tôi, ba nuôi cũng vì muốn tìm ra tung tích của ông ta mà bị sát hại, nên cho dù có chết tôi cũng phải lôi được kẻ đó ra, bất luận là phải bỏ ra cái giá lớn đến mức nào, thậm chí là biến chất trở thành một sát thủ ma như ông ta.”

Hứa Gia Hải không tiếp lời, chỉ trầm mặc hút thuốc.

Trần Ngân Hà: “Thực tế là ông ta tự tìm đến tôi, muốn để tôi kế thừa tổ chức sát thủ của mình.”

“Điên rồi sao?” Hứa Gia Hải cảm thấy thế giới này thật điên cuồng, ngoại trừ người bình thường là anh ta ra, thì tất cả mọi người xung quanh đều điên loạn: “Lão ta không sợ bị cậu một dao giết chết à?”

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Vậy nên ông ta mới là một kẻ điên, là một ác quỷ giống như Chu Chính Thanh, ông ta đang dùng tính mạng của chính mình để dụ dỗ tôi đến.”

Hứa Gia Hải: “Tại sao ông ta lại tìm cậu trước?”

Bởi vì tôi là loại người giống ông ta, Trần Ngân Hà thầm nghĩ câu trả lời trong lòng, nhưng không nói ra.

Hứa Gia Hải hút vài hơi thuốc: “Tôi hiểu lòng muốn báo thù của cậu, đó sẽ là một cuộc trả thù đẫm máu, đây là nút thắt của cả cuộc đời cậu, nhưng cậu không nhất thiết phải tự mình lao đầu vào cuộc để trả thù. Một khi cậu dùng thân phận sát thủ để giết người, thì cả đời này cậu sẽ chẳng quay lại được nữa.”

Hứa Gia Hải cố gắng hết sức để thuyết phục Trần Ngân Hà, cố gắng cảm hoá phần tử phạm tội đang tiềm ẩn nguy hiểm này: “Tô Dao là cảnh sát, còn là một cảnh sát tốt bụng, ngay thẳng coi cái ác như kẻ thù, cậu tự đặt bản thân mình đứng đối lập với cô ấy, vậy cậu có cân nhắc tới cảm nhận của cô ấy chưa, cậu muốn cô ấy tự tay bắt cậu vào tù sao?”

Trần Ngân Hà gạt tàn thuốc vào gạt tàn, rất lâu cũng không lên tiếng, anh trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Tôi nên đi rồi.”

Hứa Gia Hải ngăn Trần Ngân Hà lại: “Cậu để lại lời nhắn cho Tô Dao đi, làm người đứng có vô trách nhiệm như vậy.”

“Cậu nói với cô ấy, bảo cô ấy…” Trần Ngân Hà đứng bên cửa, không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Bảo cô ấy đợi tôi quay lại động phòng.”

Hứa Gia Hải: “Được, tôi sẽ khuyên cô ấy đi bước nữa.”

Trần Ngân Hà quay đầu lại liếc nhìn Hứa Gia Hải: “Hiện tại cậu đã nằm trong danh sách ám sát rồi, tự cầu phúc cho mình đi.”

Hứa Gia Hải nhấc chân, hất về phía mông Trần Ngân Hà trong không khí, dùng khẩu hình chửi tục một câu.

Trần Ngân Hà nghe thấy tiếng gió, bèn quay đầu lại: “Muốn chết à?”

Hứa Gia Hải tiến lên hai bước: “Cậu còn chưa nói tại sao lại không dám gặp Tô Dao?”

“Nếu gặp, chắc chắn cô ấy sẽ khuyên tôi quay đầu, không hy vọng tôi ngày một lún sâu. Tôi không thể quay đầu, con đường tôi đi là con đường sinh tử.” Trần Ngân Hà khẽ khựng lại, rồi tiếp tục nói: “Tôi không thể cũng chẳng thể dừng lại được nữa rồi.”

“Chính tà đối lập, chắc chắn bọn tôi sẽ cãi vã.” Trần Ngân Hà trầm giọng: “Cô ấy sẽ nói chia tay với tôi, tôi thà rằng để cô ấy oán, hận, mắng chửi tôi là đồ vô trách nhiệm cũng không muốn chia tay với cô ấy.”

Ánh mắt Hứa Gia Hải khẽ chuyển động, đột nhiên cảm thấy Trần Ngân Hà đáng thương một cách khó hiểu, một bên là mối thù đẫm máu, một bên là người con gái mà mình yêu thương, đổi thành bất cứ người nào khác thì e rằng đều sẽ bị xé nát ở giữa.

“Cậu…” Hứa Gia Hải tiến lên hai bước, ôm lấy vai Trần Ngân Hà: “Thôi bỏ đi, không khuyên cậu nữa, có khuyên cũng chẳng được, đừng có làm khó Tô Dao.”

Tô Dao đại diện cho phe chính nghĩa, còn Trần Ngân Hà là phe của tổ chức sát thủ độc ác, khi đôi bên giao tranh thì người đau đớn nhất sẽ là Tô Dao.

Ra khỏi phòng ngủ, Trần Ngân Hà nói: “Một thời gian nữa tôi sẽ rời khỏi Vân Giang.”

Hứa Gia Hải: “Đi đâu, đến Tư Á bắt gian à?”

“Biến.” Trần Ngân Hà nhấc cùi chỏ huých vào bụng Hứa Gia Hải, tiếp tục nói: “Cũng không biết nơi đó ở đâu, chỉ biết nó được giấu rất kỹ càng, nếu không phía cảnh sát sẽ không thể vẫn chẳng tìm ra sau bao nhiêu năm như vậy.”

Hứa Gia Hải thở dài: “Đừng có chơi quá hóa chết nhé.”

Trần Ngân Hà: “Tôi không thể chết, nhưng ngộ nhỡ có chết, thì nhờ cậu giúp tôi một việc.”

“Việc gì, giúp cậu chăm sóc Tô Dao hả?” Hứa Gia Hải có một khát vọng sống mãnh liệt, nên vội vàng giải thích: “Ý tôi là chăm sóc như những người bạn chăm sóc cho nhau.”

“Hy vọng cậu giúp tôi giết cô ấy, để cô ấy xuống dưới cùng tôi.” Trần Ngân Hà ngẫm nghĩ: “Không được, không thể đối xử với cô ấy như lão điên Chu Chính Thanh đã đối xử với mẹ tôi.”

Chỉ một câu nói cũng đủ khiến Hứa Gia Hải sửng sốt: “Chẳng trách lão đại của tổ chức sát thủ đó lại chọn cậu, con mẹ nó cậu đúng là một tên điên từ trong xương cốt, đồ biến thái. Cậu tự chết một mình đi, Tô Dao không có nghĩa vụ phải xuống đó cùng cậu.”

“Cũng được.” Trần Ngân Hà cong môi: “Vậy thì giúp tôi giết sạch những người đàn ông theo đuổi cô ấy, tôi sẽ để lại một nửa tài sản của tôi cho cậu.”

Hứa Gia Hải tính toán một chút tài sản của Trần Ngân Hà: “Làm sao bây giờ, tôi có chút lung lay rồi.”

Trần Ngân Hà: “Vậy thì chốt đơn, lần tới tôi sẽ tìm Luật sư để sửa lại di chúc.”

Hứa Gia Hải luôn cho rằng Trần Ngân Hà đang nói đùa, nhưng nghe thấy Luật sư và di chúc, thì sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, cau mày nhìn anh: “Đến di chúc cậu cũng viết xong rồi à?”

Trần Ngân Hà: “Phải, vốn dĩ để lại toàn bộ cho cô ấy, nhưng hiện tại trong đó có năm mươi phần trăm là cho cậu rồi.”

Hứa Gia Hải tức giận chửi bới: “Đ!t mẹ, đầu óc cậu có vấn đề hả?”

Cả hai cùng nhau ra ngoài, không đi đường chính của khu nhà mà vòng qua hoa viên bên hông. Hứa Gia Hải gọi một chiếc taxi cho Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà mở cửa, rồi quay lại nhìn Hứa Gia Hải.

Hứa Gia Hải: “Cậu không cần phải lưu luyến không nỡ rời vậy đâu.”

Một cơn gió thoảng qua bên tai, khi Hứa Gia Hải phản ứng lại thì tay anh ta đã bị Trần Ngân Hà tóm lấy.

“Tuy rằng tình nghĩa anh em sâu đậm, nhưng cậu cũng không nhất thiết phải nhiệt tình đến mức này đâu. Tay nắm tay làm cái mẹ gì thế, nếu để Tô Dao nhìn thấy rồi hiểu lầm tôi và cậu có gian tình gì, vậy không…” Hứa Gia Hải còn chưa kịp nói hết câu, thì từ cổ tay đã truyền đến cơn đau nhói, anh ta hét lên một tiếng thảm thiết: “Á!”

Cánh tay anh ta bị Trần Ngân Hà gập lại, mu bàn tay gần như dính chặt vào cánh tay, như thể bị một con dao vô hình chặt đứt vậy.

“Dao mổ của tôi đâu rồi, đáng lẽ tôi không nên có lòng tốt tiễn cậu mới phải.” Hứa Gia Hải đau đớn vạn phần xoa xoa cổ tay mình, nhìn theo chiếc xe của Trần Ngân rời đi, sau đó lớn tiếng chửi một câu: “Chết tiệt!”

Anh ta nhận hoa hồng của Tô Dao bằng tay phải và cái loại ghi thù Trần Ngân Hà đã bẻ tay phải của anh ta. Bây giờ anh ta đơn phương tuyên bố, mình đã tuyệt giao với Trần Ngân Hà.

“Giám đốc Hứa.” Tô Dao thấy Hứa Gia Hải đứng bên đường tiễn một chiếc xe taxi rời đi, liền đi tới: “Hứa Gia Hải.”

Nghe thấy giọng Tô Dao, Hứa Gia Hải giật mình một cái, khi nãy anh ta vừa làm điều xấu, che giấu hành tung cho Trần Ngân Hà.

Hứa Gia Hải nâng cặp kính vàng trên sống mũi lên: “Ra ngoài ăn tối sao?”

“Ừm, ăn cơm tiện thể mua chút đồ.” Tô Dao nhìn chiếc xe taxi vừa rẽ ở ngã tư phía trước, rồi nhìn Hứa Gia Hải bằng ánh mắt nghi ngờ: “Anh đang tiễn bạn à?”

Hứa Gia Hải không hề biến sắc: “Ừm.”

Tô Dao đút hai tay vào túi áo khoác, nhìn dòng người cùng xe cộ qua lại trên đường, thấp giọng nói: “Người vừa bắt xe rời đi là Trần Ngân Hà phải không?”

Hứa Gia Hải biết không thể giấu được Tô Dao, nên chẳng phủ nhận: “À phải rồi, cậu ấy gửi lời cho cô.”

Tô Dao: “Không cần đâu, bảo anh ấy có gì thì tự mình nói với tôi.”

Tô Dao quay người đi về hướng cửa hàng tiện lợi, Hứa Gia Hải cũng nhấc gót theo sau, hai người mỗi người cầm một hộp cơm, ngồi trong cửa hàng tiện lợi ăn tối.

Hứa Gia Hải: “Cô không muốn biết cậu ấy nhắn gì cho mình sao?”

Tô Dao: “Không muốn biết.”

Hứa Gia Hải thầm nghĩ, thôi xong, nếu phụ nữ bắt đầu ăn nói lạnh lùng thế này thì chứng tỏ bọn họ đang tức giận, lần này Trần Ngân Hà chết chắc rồi, cũng có thể coi là đáng bị như vậy.

Sau bữa tối, Hứa Gia Hải nghe điện thoại rồi rời đi, Tô Dao ném hộp cơm thừa vào thùng rác, sau đó mua hai gói băng vệ sinh rồi về nhà. Đến nhà, cô pha cho mình một cốc trà gừng đường nâu để làm ấm bụng, lúc này cơ thể mới bắt đầu cảm thấy dễ chịu.

Cô ngồi trên đầu giường, dựa vào gối, đắp chăn lên bụng, tải app hẹn hò về, quyết định tìm cho đứa con không tồn tại trong bụng một người ba mới. Những người đàn ông trên ứng dụng rất giỏi việc đánh bóng bản thân, ảnh để trên đó đều là ảnh nghệ thuật đã qua chỉnh sửa kỹ lưỡng đến một trăm tám mươi lần, học lực cùng công việc đều tốt hơn nhiều những người khác, đến các Tiến sĩ từ các trường đại học nổi tiếng cũng có.

Tô Dao lướt vài phút rồi lại xoá ứng dụng đi, cảm thấy những người đàn ông này đều không đủ tốt, không chê người ta không đủ cao lại chê da không đủ trắng, nếu không thì lại chê ngoại hình quá thô, không thanh tú.

Tô Dao chán nản gãi đầu, tóm lấy con thú nhồi bông của mình ném mạnh ra ngoài như để trút giận, cô mắng chửi đến tổ tiên mười tám đời nhà Trần Ngân Hà, ngoại trừ đại mỹ nhân Hạ Nhã Đàn.

Trước khi đi ngủ, Tô Dao lướt điện thoại một lúc, tìm vài từ khóa liên quan đến vụ án của Tiết Vân Phi. Cái gọi là hung thủ Trần Ngân Hà đã bị tung sạch lên mạng, trong đó có một bài đăng Weibo là nổi bật nhất. Lời nói của Blogger này rất sắc bén, anh ta chỉ chích Trần Ngân Hà một cách đầy ác ý, nói anh là sứ giả địa ngục và là một sát thủ ma tàn ác.

Anh đến từ một tổ chức giết người bí ẩn trên thế giới có tên là “Bỉ ngạn”, đã bao nhiêu người bỏ mạng dưới đôi tay anh, anh thành thạo các loại dụng cụ ám sát và thông thạo đủ loại độc dược. Hơn nữa, còn đưa ra nhiều ám chỉ cho thấy một số vụ ám sát nổi tiếng trong những năm gần đây đều được thực hiện bởi anh, trong đó bao gồm cả một nhà Khoa học có đóng góp xuất sắc và một đứa bé chưa đầy ba tuổi. Trong bài viết còn đính kèm hình ảnh nhà khoa học có những đóng góp xuất sắc cùng khuôn mặt tươi cười của đứa trẻ trước khi qua đời.

Blogger này là một tài khoản marketing giỏi trong việc khuấy đảo dư luận, chỉ với dăm ba câu đã châm ngòi được dư luận, những người thích hóng drama không rõ chân tướng đã bắt đầu phán xét và công kích dã man Trần Ngân Hà trong khu vực bình luận.

“Đến cả một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể ra tay, súc sinh!”

“Đứa trẻ nhỏ như vậy, thằng bé còn chưa kịp ngắm nhìn thế giới tươi đẹp này.”

“Ám sát một nhà Khoa học, con mẹ nó đây là loại phản quốc à, nhà nước chẳng dễ dàng gì bồi dưỡng được một nhà khoa học.”

“Đã có gần năm vụ đánh bom, số người thiệt mạng vượt qua năm mươi, đằng sau đó chính là thảm kịch của hơn năm mươi gia đình, mẹ nó, anh ta là cái loại chống đối xã hội chết tiệt.”

“Tổ chức sát thủ có tên “Bỉ ngạn” này tồn tại thật sao, tôi còn luôn tưởng nó là giả cơ.”

“Mỹ nhân trăm năm hiếm thấy Hạ Nhã Đàn đã bị tổ chức đó giết chết, một phát súng vào đầu, chết rất thê thảm.”

“Nghe nói người này còn ngược đãi mèo, những người yêu mèo quả thực không thể chịu được, ngược đãi mèo đều là loại biến thái, chẳng trách lại trở thành sát thủ, từ trong xương cốt anh ta đã là một sát nhân ác quỷ!”

Blogger cũng trả lời lại bình luận này: “Con mèo đó là một chú mèo Ragdolls màu hồng rất đáng yêu, nó bị đâm một dao vào bụng, máu chảy lênh láng, nhưng anh ta còn cười, thật đáng sợ!”

“Ảnh tôi không đăng lên nữa, nó dính máu nên sẽ bị chặn, cũng không muốn mọi người thấy rồi gặp ác mộng.”

Thậm chí còn có một cuộc huy động vốn cộng đồng trong khu vực bình luận và bất cứ ai cung cấp manh mối hiệu quả để bắt được Trần Ngân Hà cho cảnh sát sẽ nhận được tiền thưởng.

Tô Dao tức đến run cả tay, tại sao nhóm người này lại gán cho anh những tội danh điên rồ đó mà không hề có bằng chứng chứ? Tô Dao đã liên hệ với một cảnh sát mạng quen biết rồi gửi đường liên kết Weibo qua, Blogger này đã tung tin đồn, thổi gió châm lửa tuyên truyền sự hoảng loạn trong xã hội.

Cảnh sát mạng kiểm tra và phát hiện Weibo đó vi phạm quy định, họ đã liên hệ với Blogger và yêu cầu đối phương xóa bài đăng trên Weibo. Blogger đã miễn cưỡng xóa sau đó đăng một bài mới ám chỉ rằng bên phía cảnh sát đang cố ý che đậy.

Blogger này có gần năm triệu fans, là một người có tầm ảnh hưởng lớn. Fans hâm mộ không ngừng hỏi chuyện gì đã xảy ra trên Weibo, tại sao bài đăng về “sát thủ ma” lại không thấy nữa.

Blogger trả lời: “Bị dập bởi bộ phận có liên quan rồi, còn muốn mời tôi đến Cục Công an thành phố uống trà kìa.”

Fans hâm mộ tràn ngập sự phẫn nộ, lúc thì mắng chửi bộ phận liên quan, lúc thì lại chửi rủa “sát thủ ma”.

Khi cảnh sát mạng liên hệ với Blogger, họ đã làm theo đúng quy trình hợp pháp và không có nửa lời đề cập tới việc uống trà.

Sau khi Blogger xóa bài đăng ngầm châm biếm mỉa mai đó đi, thì hành động này lọt vào mắt fans lại là, xong rồi, Blogger đã bị bộ phận liên quan nhắm vào. Blogger nhà chúng tôi cũng chỉ đăng một bài lên Weibo vậy mà lại bị khủng bố thế này, thật xót xa.

Blogger đã tung chiêu rất giỏi, lạm dụng người hâm mộ, đăng và xóa bài trên Weibo để thu hút một lượng lớn người hâm mộ cuồng nhiệt và hút gần năm mươi nghìn fans hâm mộ mới. Tô Dao không quan tâm tới chiêu tiếp thị của họ, đối với cô mà nói thì chỉ cần bài đăng chửi bới Trần Ngân Hà đó bị xoá đi là được.

Cô ném điện thoại lên giường, chịu đựng cơn đau do tới kỳ đèn đỏ, ôm bụng xuống giường vào bếp rót cho mình một cốc nước nóng. Lần này hình như rất đau, đau hơn mọi tháng rất nhiều, đã dán miếng dán giữ nhiệt mà vẫn không có tác dụng, ngay cả việc đi bộ cô cũng chẳng còn sức nữa, khó khăn lắm mới tới được phòng bếp, nhưng phích nước lại chẳng thể cầm chắc, “choang” một tiếng, phích nước rơi xuống sàn nhà, cả phần giữ nóng bên trong cũng vỡ vụn, nước nóng tạt vào chân cô, khiến mu bàn thân đỏ cả một mảng.

Tô Dao nén cơn đau ở bụng và chân, ngồi xổm xuống thu dọn mảnh vỡ của ruột phích, nhưng ngón tay lại bị cứa phải, những giọt máu bắt đầu chảy ra. Cô ngồi bệt xuống đất nhìn vết máu trên tay, càng nghĩ càng thấy tủi thân, bụng đau quặn, chân thì bỏng, tay còn chảy máu, tại sao cô lại phải chịu đựng khổ đau như thế?

Trước đây, khi đến kỳ, từ trước đó một tuần là Trần Ngân Hà đã giới hạn đồ ăn của cô, không cho cô ăn đồ ăn có vị cay nồng, không được uống đồ lạnh, như vậy thì khi đến kỳ sẽ không quá đau bụng. Anh sẽ nấu trà gừng đường nâu và đút cho cô từng thìa một, chỉ cần cô nhìn anh một cái là anh sẽ mang nước ấm vừa miệng đến, ngay cả công việc cũng giành lấy rồi làm giúp cô, nói cô là hoàng hậu nương nương đang mang thai cũng chẳng phải nói quá.

Tô Dao tủi thân lau nước mắt, cô đứng dậy dọn dẹp xong sàn nhà, dán băng lên ngón tay, rồi lại một lần nữa lôi tổ tông mười tám đời nhà Trần Ngân Hà ra để “hỏi han” và vẫn bỏ qua Hạ Nhã Đàn.

Thông thường Tô Dao sẽ cảm thấy thoải mái sau khi mắng chửi Trần Ngân Hà, cô tiếp tục nằm trên giường lướt điện thoại, xem Weibo của Blogger kia, rồi dùng tài khoản clone gửi cho anh ta một tin nhắn riêng tư: “Anh có ảnh bạo hành mèo không, có thể gửi riêng cho tôi không?”

Thật bất ngờ là Blogger đã nhanh chóng trả lời lại, còn thực sự gửi đến một tấm ảnh. Đoạn video ngược đãi mèo đó xảy ra trong nhà của Minh Nguyệt, về việc tài liệu cơ mật của phía cảnh sát thì người ngoài không thể nào có được.

Tô Dao nhấp mở tấm ảnh ra xem, một tay Trần Ngân Hà cầm dao, tay còn lại là con mèo, trên tay anh, trên người con mèo và sàn nhà toàn là máu. Góc chụp của tấm ảnh này khác với đoạn video giám sát trong điện thoại của Minh Nguyệt, là một người nào đó ẩn trong bóng tối dùng điện thoại hoặc máy ảnh chụp lại. Rõ ràng là vào thời điểm đó, ngoài Trần Ngân Hà ra thì vẫn còn người thứ hai có mặt tại hiện trường.

Trái tim Tô Dao đập mạnh, người kia là ai, tại sao lại hãm hại Trần Ngân Hà, tại sao Blogger lại có tấm ảnh này trong tay. Tô Dao hít một hơi thật sâu, gõ vào khung chat: “Tại sao tôi cảm thấy nhát dao này lệch ra khỏi bụng con mèo thế nhỉ, có lẽ không phải là đâm thật.”

Blogger này đã nhận được rất nhiều tin nhắn riêng tư và toàn bộ đều là mắng chửi Trần Ngân Hà, đây là người đầu tiên nói tốt cho anh, cảm thấy thú vị nên nói vài câu: “Máu chảy thế này rồi thì chắc chắn đã giết con mèo.”

Tô Dao gõ chữ: “Nói không chừng là anh ấy tự đâm vào cổ tay mình thì sao?”

Blogger cảm thấy buồn cười: “Chị gái, làm ơn được không, đây là một sát thủ biến thái chứ không phải chàng tiên nhỏ lương thiện đến từ thiên đường.”

Tô Dao nghiêm túc: “Những gì anh đăng trên blog đều là bịa đặt, không có điều gì được phía cảnh sát chứng nhận, bao gồm cả việc bạo hành mèo.”

“Trước đây anh ta là cảnh sát, cảnh sát thì chắc chắn sẽ không tự vả mặt mình, nhất định đều là thông báo nội bộ, thì sao những người dân nhỏ bé như chúng tôi biết được chứ?” Tốc độ gõ chữ của Blogger rất nhanh, vài giây đã gửi thêm một tin nhắn mới: “Cô lại đi nói đỡ cho loại sát thủ ma biến thái chống đối xã hội này, tam quan của cô được quá nhỉ?”

“Cô chưa gặp đàn ông bao giờ à, thấy người ta đẹp trai là bám vào, không sợ chết sao?”

“Nói đỡ cho loại người đó, lương tâm của cô vứt cho chó ăn rồi hả?”

Ngày sau đó, Tô Dao đã bị Blogger này đăng lên Weibo: “Bằng chứng đã ném tận mặt rồi còn không tin, không ngoa khi nói anh ta là kẻ ngược đãi mèo biến thái chứ? P/s: Mở to mắt ra mà xem, không phải tin đồn, đừng có bắt phải xóa bài đăng nữa.”

Fans hâm mộ chẳng quan tâm, họ bắt đầu chửi cả Tô Dao lẫn Trần Ngân Hà, đến cả bộ phận liên quan cũng không tha.

Tô Dao bình luận dưới bài đăng Weibo này một câu: “Tôi đưa ra được bằng chứng thì anh xin lỗi nhé, dám không?”

Blogger: “Chiến!”

Tô Dao cảm thấy mình đã lớn tuổi rồi, tại sao lại có thể lãng phí thời gian và sức lực đi lảm nhảm với loại người này, dùng nắm đấm đấm thẳng vào đầu mới là phong cách của cô. Có lẽ vì đang đến kỳ, Tô Dao thầm nghĩ, là kỳ đèn đỏ đã ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của cô.

Tô Dao xem thông tin cá nhân của Blogger, đối phương là một nam sinh viên đại học, 21 tuổi, cô quyết định hẹn gặp anh ta, điều tra xem chỗ ảnh trong tay anh ta từ đâu mà có, rốt cuộc là người đứng sau muốn làm gì?

Tô Dao chụp đại một tấm ảnh rồi đặt làm ảnh đại diện Weibo, sau đó thương lượng với Blogger, quả nhiên là đối phương đã trở nên rất dễ nói chuyện, chỉ cần cô có được bằng chứng, thì không những anh ta phải đăng bài xin lỗi lên Weibo trong vòng một tháng mà còn đồng ý xin lỗi cô. Địa điểm hẹn gặp đã được sắp xếp, là một quán cà phê ở trung tâm thành phố, đối phương còn muốn mời cô uống cà phê nữa.

Tô Dao nhìn ảnh đại diện của mình trên Weibo, thầm nghĩ, mỹ nhân kế không hổ là kế sách đầu tiên trong ba mươi sáu kế, chẳng trách Trần Ngân Hà lại thích bán sắc đẹp của mình đến vậy, vì nó dễ dùng mà.

Hôm sau là cuối tuần, ngày thứ hai trong kỳ đèn đỏ không còn quá đau bụng như ngày đầu tiên, Tô Dao lại trở về trạng thái như rồng như hổ, cô lái xe của Trần Ngân Hà lao đến núi Nhã Đàn. Con mèo Ragdolls màu hồng mà Chu Vũ Trần đang nuôi chính là bằng chứng sắt đá, cô thắng chắc rồi.

Đến trước ngôi nhà xinh đẹp ở núi Nhã Đàn, Tô Dao dừng xe, bước xuống. Cổng tự động của biệt thự được mở từ bên trong, vẫn là người quản gia già ăn mặc chỉnh tề đứng cạnh cửa, trông có vẻ như đã đợi cô từ lâu.

Người quản gia già cúi người, cung kính nói: “Cô đến rồi.”

Tô Dao rất bất ngờ trước thái độ tôn trọng của đối phương, lần trước, Lục Tiểu Phán đòi bỏ nhà họ Lục đến đây tìm ba mẹ ruột của mình, lão quản gia này gần như không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, vô cùng lạnh nhạt.

Tô Dao được người quản gia già dẫn vào, người làm vườn và giúp việc nhìn thấy cô liền bỏ công việc trong tay lại, đứng cả sang một bên, đợi cô đi qua mới tiếp tục làm việc, cung kính như thể đang đón chủ nhân của ngôi nhà này vậy.
Thiên: Nhân vật Chu Vũ Trần vẫn bí ẩn quả nhỉ, không biết có phải trùm cuối không đây???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi