RƠI XUỐNG VỰC SÂU

Một câu “Em rất nhớ anh” nhẹ nhàng, dường như không có sức nặng gì, lại làm cho Thẩm Triều Uyên rung động một cách thần kỳ.

Dù cho có chút giống nhau, nhưng suy cho cùng cũng không phải một người, sau khi Minh Sanh thốt ra câu nói kia, cô đột nhiên tỉnh táo lại.

Đầu dây bên kia là Thẩm Triều Uyên, không phải anh ấy.

Bên phía Thẩm Triều Uyên rất lâu cũng không đáp lại, nhưng mấy chuyện này cũng không phải là điều Minh Sanh quan tâm, huống chi cô căn bản sẽ không chú ý đến những khác thường cực kỳ nhỏ của Thẩm Triều Uyên.

“Xin lỗi, em gọi nhầm, anh làm việc tiếp đi.” Sau khi nói xong, Minh Sanh liền cúp máy

Hình như đây là lần đầu tiên cô không nghe lời, gọi cho anh trong lúc anh đang làm việc.

Minh Sanh không chắc là anh có tức giận không, vốn dĩ cô nên quan tâm đến chuyện này, nhưng bây giờ thì không thể.

Sau khi cúp điện thoại, Minh Sanh ra ban công, kéo tất cả rèm đang mở hé ra.

Nơi chân trời xa xa, ánh chiều tà vẫn chưa tan hết, lộ ra một vùng xám xanh.

Mà đèn neon trong thành phố đã sớm sáng lên.

Ngàn vạn cảnh ban đêm, người đi lại vội vàng, dõi mắt về phía xa là vô số bóng lưng, nhưng lại không có một bóng lưng nào là anh cả.

Minh Sanh lại ngồi xổm xuống lần nữa, núp ở một góc ban công, trong đầu hiện lên một ít kí ức vương vãi lộn xộn.

Âm thanh hỗn loạn chui vào trong đầu cô, có mẹ, có anh, có Yểu Yểu, thậm chí ngay cả người đàn ông kia cũng có.

Có đôi khi, Minh Sanh cũng sẽ ngây thơ nghĩ, người sống cả đời, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

Hình như cô không tìm thấy.

Minh Sanh cảm giác cơ thể của mình dần dần chìm xuống, bốn phía bắt đầu rơi vào bóng tối vô tận, cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, điện thoại bị ném ở một bên bỗng nhiên vang lên.

Một lần lại một lần, không bị ngắt quãng.

Điều này làm cho Minh Sanh không thể không mở mắt ra, thò tay nhặt lấy.

Khiến cô bất ngờ là tên người gọi đến là: Thẩm Triều Uyên.

Minh Sanh sững sờ vài giây, cuối cùng vẫn nhận điện thoại, giọng nói đã không còn khàn khàn như vừa rồi: “Alo?”

Sau khi Thẩm Triều Uyên nghe thấy giọng nói bình thường của cô ở đầu bên kia, lông mày hơi nhíu lại âm thầm giãn ra.

Thẩm Triều Uyên không biết cô bị làm sao, nhưng nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không sao tự nhiên cô gọi điện thoại cho anh.

“Vừa nãy em gọi cho anh…”

Anh còn chưa nói hết thì đã bị Minh Sanh cướp lời: “Không có gì, em gọi nhầm số, có phải làm phiền đến công việc của anh không?”

Lúc này, Minh Sanh lại bắt đầu trở lại vai bạn gái biết săn sóc và tinh tế như trước đây.

Thẩm Triều Uyên bị cắt ngang có chút không vui, giống như cô không đầu không đuôi gọi điện thoại tới, khuấy động lòng anh, kết quả bây giờ lại lấy một câu “Gọi nhầm số” cho qua chuyện.

Còn nữa, cứ coi như là gọi nhầm số thật, câu “Nhớ” chứa đầy sự tủi thân là muốn nói với ai.

Chuyện này, Thẩm Triều Uyên không hỏi, nhưng không có nghĩa là anh không để ý.

Lời nói của cô rất miễn cưỡng, trực tiếp làm cho không khí giữa hai người trở nên kì lạ.

Chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, Minh Sanh không chắc là anh quên tắt điện thoại hay là như thế nào.

Cô ngơ ngẩn chỉ trong chốc lát, rồi vẫn mở miệng trước: “Tối nay anh về à?”

Minh Sanh cảm thấy có thể là Thẩm Triều Uyên tức giận, dù sao cũng không có người nào muốn bị làm phiền một cách khó hiểu như vậy.

Tuy Thẩm Triều Uyên đã dọn đến biệt thự Vân Cẩm vài chục năm, nhưng mà một khi đã bận rộn, anh thường ở phòng nghỉ trong công ty.

Hai năm gần đây, anh về biệt thự nhiều hơn, phần lớn là vì có thêm một người là cô.

Hô hấp của Thẩm Triều Uyên hơi cứng lại, sau một lúc lâu, anh nhìn sắc trời xám đen ngoài cửa sổ, mấp máy môi: “Em đang ở nhà?”

Minh Sanh cũng liếc ra ngoài, từ căn hộ đến biệt thự của Thẩm Triều Uyên cũng có khoảng cách nhất định, nói dối dễ bị vạch trần, cô dứt khoát trả lời thành thật: “Không có, em đang ở ngoài, chút nữa sẽ qua.”

Thật ra hôm nay cô không có ý định đến chỗ của anh, chỉ là cảm thấy có khả năng anh đang tức giận nên mới đổi ý.

Qua mấy ngày nữa lại sửa sang căn hộ cũng không muộn.

“Vẫn chưa ăn tối à?” Thẩm Triều Uyên bỗng nhiên trầm giọng hỏi.

Có lẽ là lời nói của anh xoay chuyển quá nhanh, Minh Sanh có chút bất ngờ, không hiểu rõ hàm nghĩa của những lời này, vô thức “Ừ” một tiếng.

Đợi lúc cô kịp phản ứng, Thẩm Triều Uyên đã nói tiếp: “Nhớ bảo dì Lưu chuẩn bị cơm.”

Minh Sanh chậm chạp gật đầu, sau đó lại nhận ra anh không nhìn thấy, mới chuyển thành một tiếng: “Vâng.”

Đêm nay, Thẩm Triều Uyên sẽ về biệt thự, đây là thông tin mà Minh Sanh hiểu được sau khi cuộc nói chuyện kết thúc.

Hơn nữa, nghe giọng điệu của anh trong điện thoại, vốn dĩ anh không có ý định trở về.

Là vì cô hỏi câu kia, mới khiến cho anh thay đổi ý định.

———

Cúp điện thoại, Thẩm Triều Uyên xuất thần nhìn qua màn hình điện thoại vẫn còn sáng, lúc này lại cuộc gọi tới, trực tiếp che lại giao diện vừa rồi.

Anh vừa nhấn phím màu xanh để bắt máy thì một giọng nói cực kỳ ầm ĩ lập tức vang lên.

“Anh! Anh! Anh chọn được người chưa? Bên em có chút gấp!”

Thẩm Triều Uyên lạnh giọng, lần đầu tiên cảm thấy Triệu Tiết nói nhiều: “Người gì?”

Trong lòng Triệu Tiết buồn bực, từ lúc nào mà trí nhớ của anh ấy lại kém như vậy: “Chính là cái danh sách các nữ nghệ sĩ trong công ty giải trí của nhà họ Triệu mà em vừa đưa qua đó! Không phải anh bận làm việc rồi quên đó chứ?”

Danh sách?

Thẩm Triều Uyên nhìn lướt qua xấp tài liệu bên cạnh, giọng nói càng lạnh hơn: “Vì cái này mà cậu gọi cho tôi?”

Triệu Tiết bị giận có chút bối rối.

Lại nói tuy tính anh ấy không được tốt lắm, những Triệu Tiết rất ít thấy anh tức giận đấy, càng không có chuyện giận vô duyên vô cớ.

Giống như anh đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, bình thường còn không cần tức giận đến mức này, những người muốn nịnh bợ anh đã sớm chắp tay dâng của ngon lên rồi.

Vì vậy cho tới bây giờ, Thẩm Triều Uyên không cần dùng sự tức giận để cảnh cáo mấy kẻ hợp tác muốn nuốt thêm hai phần lợi ích, anh chỉ cần ngồi ở đó cũng đủ để khiến người ta dù cho không cam lòng như thế nào vẫn phải thỏa hiệp.

“Không phải đâu anh, nếu anh thấy ai được thì nói cho em biết một tiếng, em sẽ phân mấy nghệ sĩ vừa mới vào thật tốt.” Triệu Tiết còn chưa hiểu là không phải mình chọc Thẩm Triều Uyên tức giận, trái tim lúc này vẫn còn đập như trống bỏi.

Ngón tay Thẩm Triều Uyên gõ vào mặt bàn đá cẩm thạch, âm thanh “Cộp, cộp, cộp” thông qua điện thoại truyền vào trong tai Triệu Tiết, âm thanh này gõ đến nỗi làm cho da đầu anh ta run lên.

Chẳng lẽ là thời gian anh ta gọi đến không đúng?

Triệu Tiết kìm lòng không được nghĩ.

Cuối cùng, Thẩm Triều Uyên cũng dừng gõ, cũng khiến cho Triệu Tiết thở dài một hơi: “Anh? Anh vẫn còn nghe đấy chứ?”

Thẩm Triều Uyên không để ý đến câu này của anh ta, trực tiếp vạch trần lời nói dối vừa rồi của anh ta: “Tôi nhớ lúc trước, công ty giải trí của nhà họ Triệu không phải do cậu phụ trách, từ lúc nào mà việc phân nghệ sĩ đến lượt cậu quản rồi?”

Triệu Tiết bất đắc dĩ thở dài, Thẩm Triều Uyên không hổ là anh của anh ta.

“Anh cũng không phải không biết, cô bạn gái nhỏ kia của em có chút gấp, nếu anh còn không có quyết định tốt, chẳng phải sẽ khiến em phải viết ngược tên bạn gái sao?”

“Bạn gái của cậu?” Thẩm Triều Uyên đưa tay cầm tư liệu, lật lên.

Triệu Tiết “Ừm” một tiếng: “Đúng vậy, cô ấy quấn lấy em hỏi tài nguyên đâu, kết quả đã mấy ngày rồi, ngay cả người đại diện cô ấy cũng không có.”

Triệu Tiết thay bạn gái như thay áo, nhưng đều là anh tình tôi nguyện, đôi bên cùng có lợi, anh ta lại không cảm thấy có cái gì, chỉ là lần này mấy tài nguyên cung cấp không kịp, thế nên mới làm cho cô bạn gái nhỏ bắt đầu nghi ngờ năng lực của anh ta.

Sao anh ta có thể chịu được chứ.

Tư liệu cá nhân của bạn gái Triệu Tiết ở ngay tờ thứ hai, Thẩm Triều Uyên không phí nhiều sức đã nhìn thấy.

Cũng không phải anh có nhiều ấn tượng với bạn gái Triệu Tiết, chỉ là bởi vì cô ta giới thiệu vắn tắt trong sơ yếu lý lịch: Bạn gái đương nhiệm của Thái tử Tập đoàn Triệu thị –  Triệu Tiết.

“Bỏ đi.” Thẩm Triều Uyên lại khép xấp tài liệu kia lần nữa.

“Không suy xét một chút à? Nói thật, bạn gái của em khá được đấy, ít nhất cũng xem như một bình hoa.” Triệu Tiết không nghĩ Thẩm Triều Uyên lại từ chối dứt khoát như vậy.

“Bình hoa không hợp với cô ấy.” Thẩm Triều Uyên trầm giọng mở miệng.

Triệu Tiết mất cả buổi mới hiểu được “cô ấy” là chỉ ai.

“Khục khục, đúng vậy, đúng vậy, chị dâu trông thế nhưng rất có thực lực.” Tuy anh ta vẫn chưa nhìn thấy.

Cái khoản trợn mắt nói lời bịa đặt này đúng là không ai bằng anh ta, nhưng Thẩm Triều Uyên lại có chút dễ chịu, lên tiếng thừa nhận: “Ừ.”

Triệu Tiết: “…”

Anh ta nhớ lại đoạn thời gian trước, lúc biết chuyện chị dâu muốn làm người đại diện, anh ấy làm gì có cái thái độ như thế này chứ.

Giải quyết xong mọi chuyện, Triệu Tiết chuẩn bị bỏ chạy: “Nếu như thế, vậy anh từ từ chọn, em tắt điện thoại nhé?”

Có một người bạn mới khai trương quán bar hôm nay, mời anh ta đến chung vui, bây giờ đang nhắn WeChat giục anh ta.

Triệu Tiết tưởng sẽ chấm dứt cuộc nói chuyện ở đây, nhưng lại nghe thấy Thẩm Triều Uyên  nói: “Không vội.”

Triệu Tiết: “???”

Anh ta vội đóooooo!

Thời gian không còn sớm, dựa theo kế hoạch ban đầu, có lẽ bây giờ Thẩm Triều Uyên đang đi mở xe, sau đó quay về biệt thự.

Không biết có phải là do Triệu Tiết vẫn luôn treo bạn gái ở bên miệng hay không, bỗng nhiên anh lại nhớ đến Minh Sanh nói câu “Nhớ anh” với mình, cuối cùng lại nói thành gọi nhầm số.

Trừ một câu “‘Không vội” ra, cả buổi Triệu Tiết không nghe thấy câu tiếp theo, không khỏi có chút gấp gáp: “Anh, có phải anh muốn hỏi em cái gì không?”

“Ừ, có chuyện.” Thẩm Triều Uyên không biết mình bị làm sao, sao lại bắt đầu tính toán từng câu một.

Triệu Tiết chợt ngồi nghiêm chỉnh, cũng không vội đi quán bar, Thẩm Triều Uyên rất khi ít tìm anh ta giúp đỡ, hôm nay lại kì lạ gọi anh ta, nhất định là có chuyện rất quan trọng: “Anh, có chuyện gì, anh nói đi, em nhất định sẽ giúp anh hết sức.”

Thẩm Triều Uyên dừng vài giây, mở miệng hỏi Triệu Tiết: “Một người dưới tình huống sẽ như thế nào thì sẽ nói dạng lời như “Em có chút nhớ anh rồi”?”

Triệu Tiết đợi một hồi lâu: “…”

Đợi cả buổi lại là loại vấn đề này?

Anh ta còn tưởng là phía công ty có phiền phức gì.

Không đúng, sao đột nhiên anh ấy lại hỏi loại chuyện này, Triệu Tiết cảm thấy không bình thường: “Anh, có phải anh cãi nhau với chị dâu không?”

Thẩm Triều Uyên âm thầm tỉnh táo lại: “Không có, cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được rồi.”

Triệu Tiết “À” một tiếng, trung thực phân tích dựa theo kinh nghiệm của mình, trả lời: “Nói như vậy, nếu như là nói với người khác giới, có lẽ phần lớn là vì thích, nếu như là đồng giới, thì cũng là thích, hoặc đó là một cách thể hiện tình cảm giữa bạn bè.”

Nói một đoạn dài như vậy, Triệu Tiết cảm thấy mình có chút thích hợp đi mở một khóa học, nói không chừng có thể thu được không ít tiền.

“Thích?” Thẩm Triều Uyên thì thào: “Nếu như cuối cùng người kia còn nói là gọi nhầm số thì sao?”

Triệu Tiết nhắm mắt lại chắc hẳn phải vậy quay về: “Cái này không đơn giản, nếu như gọi nhầm số thì chắc là câu nói kia không phải muốn nói với anh ta!”

Thẩm Triều Uyên đột nhiên cảm thấy Triệu Tiết cực kỳ không đáng tin cậy, cũng hối hận vì mình không nghĩ thông mà đi hỏi anh ta.

“Nói hươu nói vượn.”

Triệu Tiết bị cúp điện thoại: “???”

Anh ta nói hươu nói vượn?

Anh ta nói hươu nói vượn ở đâu chứ, rõ ràng là lời khuyên rất hay mà!

———

Lời của tác giả:

… Anh Thẩm, thật ra Triệu Tiết nói không sai…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi