RỒNG XUẤT HIỆN NHỚ CHÚ Ý!!


Tiền Kim Sơn vắt hết óc suy nghĩ phải như thế nào mới có thể phá tan nhiệt huyết cướp đoạt đàn ông của con gái ông, thì trong nhà Hạ Thừa Nghĩa có một vị khách không mời mà đến.Nói là khách không mời mà đến có chút miễn cưỡng, bởi vì người đến là Hạ Lăng Thiên cha đẻ của Hạ Thừa Nghĩa.

Sở dĩ xưng là cha đẻ là vì Hạ Thừa Nghĩa mãi cho đến bảy tuổi đều cho rằng cha của mình thật ra là quản gia Triệu thúc, còn cha ruột kia cơ bản gặp không được mấy lần, cho nên sau khi Hạ Thừa Nghĩa lớn lên, anh cố ý xem Triệu thúc như cha nuôi của mình.Hạ Thừa Nghĩa khi còn bé vẫn ở tại khu nhà cũ Hạ gia, mà sau khi ông nội Hạ qua đời, tiểu trang viên mang theo nét cổ xưa này liền để lại cho Hạ Thừa Nghĩa.

Về phần Hạ Lăng Thiên, ông ta ở bên ngoài không biết có mấy cái nhà, tính cách kia chỗ nào cũng đều không chung tình như ông nội Hạ và mạnh mẽ vang dội như bà nội Hạ.

Ông ta là điển hình của cái gọi là hổ phụ khuyển tử, sinh ra chính là chó Bắc Kinh không có răng dài, nhìn thấy con gái xinh đẹp liền vẫy đuôi, ông nội Hạ đã sớm xem thằng con trai này là không khí, trực tiếp truyền tất cả sản nghiệp của Hạ gia cho Hạ Thừa Nghĩa.Thật ra điểm ấy Hạ Thừa Nghĩa và Tiền Lung Lung rất giống nhau, Hạ Thừa Nghĩa là di truyền cách thế hệ, hạ Lăng Thiên là đột biến gien.Lúc trước cũng đã từng đề cập qua việc Hạ Thừa Nghĩa là một người đối với bạn bè thì giống như mùa xuân ấm áp, đối với kẻ địch thì cay nghiệt như ngày đông giá rét, tuy rằng thái độ của anh rất cực đoan, nhưng mà trên cái thế giới này có một người được lĩnh hội qua hai loại thái độ này.


Hạ Thừa Nghĩa mười lăm tuổi bắt đầu dành cho Hạ Lăng Thiên đãi ngộ này, từ sau đó ông ta càng không muốn gặp đứa con trai này, vừa lạnh vừa nóng, mỗi lần gặp mặt trở về nhất định phát sốt!"Lão Triệu à, cái nhà này vẫn luôn do ông ở đây trông nom sao? Tại sao như vậy, ngay cả cà phê cũng không có!" Hạ Lăng Thiên ngồi trên ghế gỗ hoàng lê đắt đỏ trong phòng khách này nghe đâu hết một giờ, bị cái ghế cứng ngắc làm đau hết cả mông này nghe nói là chỉ có quý nhân cung đình mới có thể hưởng thụ.

Ông ta là người đi du học về nên sính ngoại, thích đồ vật mới lạ, theo trào lưu, so sánh với ghế gỗ, ông ta càng ưa thích ghế sô pha mềm mại hơn, đây cũng là một trong những nguyên nhân ông ta rời khỏi khu nhà cũ đi nơi khác ở.Triệu Dương tuy rằng tên bình thường, nhưng thân phận của ông một chút cũng không bình thường.

Ông là con nuôi của ông nội Hạ, bởi vì hạ Lăng Thiên thật sự quá khốn nạn, nếu như Hạ Thừa Nghĩa không có đôi mắt ưu tú đến mức như tia chớp có thể chọc mù người khác, kế thừa Hạ gia tuyệt đối là Triệu Dương rồi.Nếu như là Hạ Lăng Thiên kế thừa Hạ gia, vậy bây giờ tất cả sản nghiệp ở dưới tay ông ta khẳng định cũng sửa thành họ Triệu rồi.

Nhưng nếu là Hạ Thừa Nghĩa nha, Triệu Dương trông anh từ nhỏ tới lớn tỏ vẻ, ông chỉ mong sao cầm vài tỷ đến đưa cho Hạ Thừa Nghĩa! Triệu Dương không có con, Hạ Thừa Nghĩa là ông từ nhỏ nuôi lớn, ở trong mắt Triệu Dương, Hạ Thừa Nghĩa chính là con trai ruột của ông.Hạ Lăng Thiên này da mặt dày không có tim không có phổi, từ đầu đến cuối nhìn Triệu Dương thành người làm ăn nhờ ở đậu, mỗi lần quay về khu nhà cũ đều mưu đồ ra oai phủ đầu của chủ nhân, đáng tiếc Triệu Dương người ta vốn không sợ ông ta.Triệu Dương là một ông chú trung niên anh tuấn ngũ quan hơi uy nghiêm, mặc dù không có hời hợt Hạ Lăng Thiên, nhưng trên khí thế thắng ông ta gấp trăm lần.

Cho dù rất coi rẻ con trùng trước mắt này, Triệu Dương vẫn cho Hạ Thừa Nghĩa mặt mũi, lễ độ nói: "Đó là bởi vì, nhà chúng ta đều uống trà, không có cà phê.

Ông mỗi khi trở về tôi liền đề nghị ông lần sau nhớ mang theo cà phê, thế nhưng ông mỗi lần đều quên.

Lần trước tôi nhớ.


.

.

A, tôi cũng quên mất lần trước ông tới là mấy năm trước rồi.

.

.


Hết sức xin lỗi, tôi trách oan ông rồi, chuyện này cũng ba bốn năm rồi, thân thể, não của ông đây bị lấy hết rồi.

.

.

, khẳng định không nhớ được."Ông vừa rồi nhất định là muốn nói đầu óc móc hết rồi ! Hạ Lăng Thiên nện bàn, vừa định lập uy với Triệu Dương, Hạ Thừa Nghĩa từ trên lầu đi xuống.Hạ Thừa Nghĩa bên dưới mặc quần ở nhà, phần trên của cơ thể là áo sơ mi mở cổ, xương quai xanh góc cạnh rõ ràng và lồng ngực rắn chắc, Tiền Lung Lung nếu nhìn thấy nhất định sẽ nhào tới rồi."Ba, ba cũng đừng chấp nhặt với ông ta." giọng của anh có chút uể oải, hiển nhiên là bị vụ việc ngày hôm nay làm cho mệt nhọc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi