RÙA CON LƯỜI CỦA NHÀ MA ĐẾ

( Kế hoạch của phản diện)


Dịch: YZ
Beta: YZ
Giờ mới phát hiện ra chương này mình chưa đăng tải =0=
____________
____________________________
Vân Mộng tiên tử vừa nghe thấy Sư Vân Phong nói " Được", lập tức vui mừng nói: " Chào mừng Sư trưởng lão gia nhập Mê Mộng tông của chúng ta, chúng ta sẽ tiếp ——".
Sư Vân Phong lại cắt lời nói: " Chỉ là, bộ y phục hiện tại của ta vẫn chưa thể thay." Bộ thanh y mà Sư Vân Phong vẫn mặc, chính là môn phục của Ngự Kiếm môn. Nếu như muốn ngay lập tức đổi tông môn thì chính là phải đổi thành bạch y của Mê Mộng tông.
Vân Mộng Tiên tử nghe xong cũng không giận, khuôn mặt vẫn tươi cười, cùng Sư Vân Phong, quan sát Quy Hải, nói: " Đó là đương nhiên. Không cần Sư trưởng lão phải lập tức đổi lại Tông môn, ngày mai đại hội thương thảo, còn phải nhờ Sư trưởng lão dùng thân phận của Ngự Kiếm môn tham dự. Chỉ cần Sư trưởng lão nhớ kĩ ước định của chúng ta là được. Ý, màu da của rùa con, giống như trở nên nhạt hơn?"
Quy Hải nằm trong khe đá, duỗi cổ ra nhìn, mắt trái nhìn đến Sư Vân Phong thần sắc ngưng trọng, mắt phải nhìn thấy mỹ nhân tiên tử đang đứng đó tò mò – hai cao thủ mà theo trực giác không thể ăn được. Cùng lúc bị hai cao thủ nhìn chằm chằm, Quy Hải lại cảm thấy rất quen thuộc.
Chỉ nghe thấy Sư Vân Phong cầm lấy gối ngọc, dỗ dành Quy Hải: " Ở trong khe đá cứng rắn không dễ chịu phải không? Đến đây nằm một chút sẽ dễ chịu hơn."
Quy Hải nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, yêu cầu của hắn cũng đã biểu đạt ra, Sư Vân Phong cũng thấp giọng xin lỗi biểu hiện sửa sai, vậy thì mình cứ nằm dài trong khe đá cũng rất ngượng, không bằng cứ thoải mái mà nằm trên gối vậy.
Bất ngờ, lúc Quy Hải mới bò ra được nửa người, Sư Vân Phong đã chờ không nổi mà lôi cả con ra, thả vào lòng bàn tay, nghiên cứu lên xuống, cuối cùng than nhẹ một hơi: " Bẩn hết cả rồi, phải tắm lại thôi. Ô, màu da trở nên nhạt hơn rồi này, lúc trước vẫn còn là màu xanh nước biển nhạt, bây giờ trở thành màu lam băng rồi."
" Có lẽ là có liên quan đến nội đan yêu thú, nhìn tình hình thì linh khí mà rùa con hấp thu cũng không có vấn đề gì." Vân Mộng Tiên tử suy đoán: " Ta chưa từng thấy rùa thay đổi màu sắc. Nếu như rùa con ăn nội đan của yêu thú dung nham, không biết có biến thành màu đỏ không."
" Ồ, nếu gặp có thể bắt một con về cho rùa con thử xem sao." Sư Vân Phong nói.
Vân Mộng Tiên tử lập tức bổ sung thêm: " Sau khi lấy nội đan ra không thể đưa cho rùa con ăn ngay. Yêu thú ngàn năm đã tu luyện cả ngàn năm, một thân đạo hạnh hủy trong chốc lát, trong nội đan ẩn giấu sự bất cam và oán khí ngất trời. Tốt nhất là đưa cho chúng ta xử lý, xử lý hết nộ khí trong đó rồi hẵng đưa cho rùa con ăn."
Quy Hải thấy tò mò về điều mà Vân Mộng Tiên tử nói với Sư Vân Phong, duỗi móng ra xem, đích thực, màu sắc của chân mình không khác lắm với màu lam băng của viên nội đan yêu thú hắn ăn trước đó, gần như trong suốt. Quy Hải vung vung chân, phát hiện giữa mỗi ngón chân đều có một lớp màng mỏng manh.
Quy Hải nghịch ngón chân, có chút đáng tiếc, hắn từ lúc phá vỏ trứng ra tới giờ, còn không biết mình trông như thế nào. Trong nước tuy có hình ảnh phản chiếu, nhưng gió thổi sóng gợn, luôn nhìn không rõ tướng mạo ra sao.
Mà Sư Vân Phong tìm lại được rùa con yêu quý của mình xong, nhìn thấy hành động tự duỗi chân nghiên cứu bản thân của rùa con, nội tâm cũng mềm hoá, lại bày ra tư thế phục vụ nghiêm túc chuyên nghiệp để tắm cho Quy Hải. Chỉ là lần này, Sư Vân Phong không dám chạm vào cái đuôi nhỏ của Quy Hải nữa, chỉ là dùng thủ pháp với tốc độ nhanh nhất, lau sạch vết cáu bẩn dính trên cái đuôi nhỏ.
Vân Mộng Tiên tử thấy Sư Vân Phong đang bận, chỉ giao lưu cùng Sư Vân Phong chút kinh nghiệm nuôi rùa, xác nhận lại quan hệ hợp tác, lại nói cùng Sư Vân Phong chút chuyện bát quái: " Sư trưởng lão, nghe nói nha đầu Thủy Vận Tâm kia ngay ngày đầu tiên ngươi đến khách điếm đã đến làm phiền, thực sự rất có lỗi, nha đầu Thủy Vận Tâm đó là truyền nhân duy nhất của Băng Lan Ma quân, từ trước đến nay vốn ngang tàng, đừng nói mấy tên đệ tử chỉ có chút công phu nhỏ nhoi đó của ta không ngăn được ả, ngay cả ta cũng không ngăn được."
Sư Vân Phong một bên giúp Quy Hải kì cọ, một bên nói: " Vô phương, ta không thích nàng, nàng không dám tiến vào."
Vân Mộng tiên tử che miệng cười: " Ha hả, ả bị mất mặt trước mặt Sư trưởng lão, cũng coi như là giúp chúng ta báo thù rồi."
Sư Vân Phong " Ừm" một tiếng, coi như đáp ứng.
Vân Mộng Tiên tử rõ ràng vô cùng cao hứng, lại buôn thêm chút chuyện mới cáo từ.
Vân Mộng Tiên tử vừa đi, Liên A Nhất và Liên A Nhị cũng vừa lên núi, hướng Sư Vân Phong khom người bá rồi bẩm báo: " Quả nhiên giống Sư trưởng lão sở liệu, do Trác Ma quân đợi sáu Ma quân kia không thấy tung tích, tứ đại truyền nhân của Ngự kiếm môn trong tối nay đã quyết định, so kiếm lấy một chọi một phân thắng thua, kẻ thắng sẽ đảm nhận chức Môn chủ. Hội so kiếm sẽ bắt đầu vào nửa canh giờ sau, Sư trưởng lão có cần đến trước đó làm nhân chứng?"
Sư Vân Phong lúc này đã tắm rửa sạch sẽ xong cho Quy Hải, ngồi ở chiếc ghế đá bên cạnh Quy Hải, ngữ khí bình đạm đáp: " Liên A Nhất, ngươi có chăng có lòng tin có thể đánh bại kẻ tân nhậm chức môn chủ."
Liên A Nhất kinh ngạc: " Sao lại có thể? Tứ đại truyền nhân của Trác Ma quân, tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Anh kì, đệ tử mới kết đan Nhị thập tải, làm sao có thể lấy thực lực của cuối kì Kim đan đả bại đương nhậm Môn chủ chứ?"
Cảm giác mà lúc này Sư Vân Phong đem đến cho người khác đó là vững như thái sơn, chỉ nghe thấy y nói: " Không cần phải triệt để đả bại, chỉ cẩn một kích đánh lui là được. Trưa ngày hôm qua ta đã dạy các ngươi những gì."
Liên A Nhất mỉm cười ngẩng đầu, sắc mặt hơi đỏ, nói: " Tu vi chỉ là phụ trợ."
Quy Hải nghe cách nói của Liên A Nhất, có chút nhận thức mới về Sư Vân Phong.
Hóa ra trong lúc mình đi ngủ, Sư Vân Phong đã làm xong rất nhiều việc. Bao gồm cùng Vân Mộng Tiên tử săn bắt Yêu thú ngàn năm, bao gồm cả việc dạy kiếm thuật cho Liên A Nhất và Liên A Nhị.
Hóa ra Sư Vân Phong đã nắm chắc được bí quyết tu vi chỉ là phụ trợ, chẳng trách có thể lấy tu vi của Nguyên Anh kì, đánh bại hai đại Ma quân khiến họ bị thương. Phải là tìm chính xác được yếu điểm trí mạng của hai đại ma quân mới có thể một kiếm giải quyết một tên.
Liên A Nhị nghe câu hỏi của Sư Vân Phong cũng trả lời: "Sư trưởng lão, kiếm tu thẳng tiến không lùi, ta nguyện ý thử."
Sư Vân Phong gật đầu, nói ra một tràng: " Tung tích của Trác Ma quân không rõ, trong thì bốn con yêu thú làm loạn, ngoài thì tu tiên môn phái nhìn chằm chằm. Tứ đại truyền nhân của Ngự Kiếm tông không những vừa phải đi tìm Ma quân, xua đuổi yêu thú, thủ hộ hải vực, ngược lại hao phí lực lượng lấy nội đấu quyết định ai là tân nhậm môn chủ. Ngươi là đệ tử ngoại môn của Trác Ma quân còn không thể nhìn nổi tình cảnh này huống chi là tứ đại truyền nhân mà hắn tự mình bồi dưỡng."
Quy Hải nghe xong, khinh thường mà liếc Sư Vân Phong một cái, phản diện nói rõ hiên ngang lẫm liệt, bản thân y còn không phải vẫn ở trong khách điếm nuôi rùa hay sao——không đúng, cái tên đầu sỏ giết chết Trác Ma quân không phải chính là phản diện hay sao. Liên A Nhất không hiểu ý của Sư Vân Phong là gì, nghe xong chỉ vâng vâng dạ dạ lấy lệ, hắn cho rằng Sư Vân Phong đang giải thích suy nghĩ của mình, nhưng thật ra hắn cũng chẳng có tình cảm gì với Trác Ma quân, nếu không cũng sẽ không nhanh như vậy quyết định đầu nhập Sư Vân Phong.
Liên A Nhị thì lại là kẻ hiểu rõ mọi chuyện, nghe xong lại hướng Sư Vân Phong bái một cái nói: " Mọi lời của Sư trưởng lão chính là tất cả mà đệ tử nghĩ, đệ tử đã nhớ kĩ rồi, xuất kiếm cần có lí do để răn dạy."
Sư Vân Phong mắt lạnh quét qua Liên A Nhất, chuyển qua nhìn Liên A Nhị, nói: " Liên A Nhị, hiện tại ta dạy ngươi xuất kích ra một kiếm quan trọng nhất, đến lúc ngươi nghe ta truyền âm thì lập tức ra tay là được."
" Đã rõ, tạ Sư trưởng lão đã dạy." Liên A Nhị hướng Sư Vân Phong bái sâu một cái.
Sư Vân Phong chấp thuận truyền bí quyết xuất kiếm cho Liên A Nhị, đồng thời cũng không bỏ rơi Liên A Nhất, phân thịt yêu thú cho hắn, để hắn ở trong núi tu luyện nâng cao tu vi mà hắn chưa tự tin.
Sau đó, Sư Vân Phong mới duỗi ngón tay ra, cách trán Liên A Nhị một chút, đưa một đạo kiếm ý xả thân quên mình cho Liên A Nhị, rồi nói: " Cố gắng lĩnh ngộ, nửa canh giờ sau, ngươi đi theo ta."
Liên A Nhị đại được kiếm ý, chỉ sơ sơ cảm nhận một trận lại càng vui mừng sung sướng, lại cung cung kính kính bái sâu: " Cảm tạ trưởng lão! Liên A Nhị nhất định sẽ không khiến trưởng lão thất vọng!"
Đối lập lại với tâm trạng vui mừng hớn hở của Liên A Nhị, Sư Vân Phong chỉ an tĩnh ngồi tại chỗ, lệnh Liên A Nhất Liên A Nhị bọn họ tự mình tu luyện.
Lúc Liên A Nhất và Liên A Nhị rời đi, Quy Hải vẫn nghe thấy bọn họ nói chuyện. Nghe thấy Liên A Nhất khinh thường Liên A Nhị: " Nhị đệ, ngươi không cần mạng nữa hả? Đối phó truyền nhân của Ma quân, không chết cũng bị thương. Chúng ta chỉ cần được bảo hộ và tài nguyên chứ không phải bán mạng cho y."
Liên A Nhị lại phản bác: " Trong vòng 100 năm qua, chúng ta đều đã luyện bảo mệnh chi kiếm, tu vi kiếm thuật lại không tăng chút nào, ta nguyện giậm chân tại chỗ 100 năm nhưng không muốn tiếp tục làm một kiếm khách bình thường nữa. Có kiếm ý của Sư trưởng lão tặng, bất luận kết quả thế nào, ta cũng phải cố sức một phen! Nếu như có thể đâm trúng, như vậy cũng đủ rồi."
Liên A Nhất trầm mặc, cuối cùng chỉ nói một câu: " Ngươi chán sống rồi."
Liên A Nhị cười nói: " Nếu như kiếm thuật không có tiến bộ, đạt được trường sinh cũng chẳng có tác dụng gì, ta đã chết 100 rồi. Khi gặp được tông giả như Sư trưởng lão, nguyện ý dạy dỗ kiếm đạo mà không lưu lại chút gì như vậy ta mới sống lại. Không nói nữa, luyện kiếm."
...
Cách lúc so kiếm còn có nửa canh giờ nữa, Sư Vân Phong chỉ ngồi cạnh bàn đá, nhanh chóng quét sạch đám yêu thú thừa kia. Sau đó lại bắt đầu tỉ mỉ cẩn thận mà sờ mó mấy cái đường nứt trên mai Quy Hải.
Đối với sự sờ mó của Sư Vân Phong, Quy Hải chấp nhận rồi.
Dù sao thì cũng rất thoải mái, Sư Vân Phong cũng chẳng dám sờ vào cái đuôi nhỏ của hắn nữa, Quy Hải đã mãn nguyện rồi, bón đồ ăn mát xa tắm rửa cái gì cũng làm được rất tốt, khiến Quy Hải có cảm giác được hưởng thụ như một đại gia.
Chẳng qua dù sao thì làm người cũng phải biết tốt xấu, Quy Hải nhận sự chăm sóc và phục vụ, cũng âm thầm hạ quyết định sau này cần phải tìm cơ hội để báo đáp y một chút.
Đương nhiên , trả thì cũng phải trả lại nguyên xi, ví dụ giống như Sư Vân Phong chăm sóc mình vậy, để Quy Hải chăm sóc y, bón thức ăn cho Sư Vân Phong, giúp y mát xa rồi tắm rửa gì gì đó, đó tuyệt đối là không có khả năng. Quy Hải vừa hưởng thụ Sư Vân Phong mát xa, vừa nghĩ mình phải làm sao để báo đáp y đây.
Mà trong mắt Sư Vân Phong thì lại là Quy Hải ngoan ngoãn nằm đó mặc y xoa bóp, tâm tình của y rõ ràng rất tốt, nói: " Kế hoạch tiến hành thuận lợi, Mê Mộng tông không đủ nhân thủ, chắc chắn sẽ tới lôi kéo ta; truyền nhân của Trác Ma quân không ra cái gì, Ngự kiếm môn sẽ do ta sở dụng; liền nhìn xem ngày mai cung Ma đế có động tác gì không."
Quy Hải nghe xong có chút kinh ngạc.
Phản diện mấy ngày này không phải nuôi rùa hay sao? Sao lại giống như nhân lúc mình ngủ làm bao chuyện xấu xa vậy.


______________________________


Tác giả có lời muốn nói:
Toàn lời vớ vẩn => không dịch. Mạng rất yếu nên t đành post bằng điện thoại, khi nào mạng ổn rồi vào sửa nhé.
Hết chương 17.
______________________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi