RÙA CON LƯỜI CỦA NHÀ MA ĐẾ


Ám thất đột nhiên chấn động, có thể gọi là cực kỳ ác liệt.


Tất cả đồ vật được bày trong phòng, bao gồm nến, bàn, Quy Hải và cái gối ngọc dưới người hắn, tất cả đều đột nhiên bay lên! Trên mặt thiếu niên cũng có chút bất ổn, nhưng lại nhanh tay nhanh mắt thu vèo mọi thứ đang bay lên vào tay áo. Quy Hải cũng được thiếu niên bao bọc nhẹ nhàng an toàn trong lòng bàn tay trái.


Khi thiếu niên làm xong tất cả, ám thất vẫn đang lung lay, rung động kịch liệt, thậm chí thi thoảng còn chuyển động 360°. Nhưng thiếu niên vẫn đứng vững vàng ở giữa ám thất mà không bị ảnh hưởng theo sự chấn động. Thiếu niên thả linh khí ra ngoài, xung quanh y xuất hiện một vòng tròn ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, bao bọc lại bản thân và Quy Hải.


Cùng với vòng tròn ánh sáng của thiếu niên, âm thanh ầm ĩ cũng bị ngăn cách ở bên ngoài. Cho dù ám thất có chấn động như thế nào thì Quy Hải vẫn nằm trong lòng bàn tay trái của thiếu niên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, điều này khiến Quy Hải có cảm giác an toàn, cảm giác an toàn khi được thiếu niên bảo hộ cẩn thận.


Thứ cảm giác này thật kỳ diệu.


Từ trước tới nay Quy Hải chưa từng trải qua cái cảm giác được người khác bảo hộ. Hắn là một cô nhi, trong dĩ vãng, không hề có bất kỳ người nào hắn có thể tin tưởng hoàn toàn, bất cứ cái gì cũng phải nhờ bản thân mình tự giành lấy, chỉ có mình tự bảo hộ mình. Nhưng bây giờ, biến thành một con rùa con, lại có thiếu niên tỉ mỉ chăm sóc hắn, nhẹ nhàng giữ hắn ở trong lòng bàn tay không chịu ảnh hưởng của bên ngoài.


Xem ra có một chủ nhân cũng rất tốt, biết nướng cá, lại còn bảo vệ mình, Quy Hải có cảm giác an tâm, thân thể thả lỏng, dựa vào trong lòng bàn tay thiếu niên.


Chẳng qua, Quy Hải vừa thả lỏng chưa được bao lâu, cảm giác an toàn này rất nhanh biến thành kinh ngạc.


Bởi vì thiếu niên ở trên không trung, chưa tới một lúc, y liền cúi thấp đầu, nhấc cánh tay đang giữ Quy Hải lên, bỏ Quy Hải sâu vào trong ngực.


Thiếu niên bỏ rất sâu, Quy Hải cách y phục cũng cảm giác được sức nóng hầm hập nơi ngực thiếu niên, còn có thể ngửi được mùi hương trong sạch ấm áp của y. Mùi hương và độ ấm đến cực kỳ bất ngờ, khiến Quy Hải có chút không biết làm sao, cả đầu đều là nghi vấn.


Chuyển biến quá nhanh, vừa mới điều chỉnh tốt tâm lý bản thân, bây giờ lại đột nhiên khiến mình chẳng hiểu ra sao.


Nếu như tràn đầy trí óc mình là một em nào đó, Quy Hải còn có thể mặt đỏ tai hồng, nhưng bây giờ thì...


Dưới bốn cái chân là một lồng ngực vừa cứng rắn lại có tính đàn hồi, nhưng Quy Hải lại chẳng có cảm giác đặc biệt gì, có có một chút đố kỵ nhỏ, đố kỵ lồng ngực thiếu niên rộng lớn hơn mình lúc trước. Ngoài cái này ra, Quy Hải còn có một chút không rõ.


Khiến Quy hải càng không hiểu hơn là, sau khi thiếu niên hít sâu một hơi, lại nhấc Quy Hải đưa đến trước mặt.


Hẳn là thiếu niên muốn nói chuyện với hắn?


Sau đó thiếu niên không có nói chuyện mà đưa hẳn Quy Hải đến bên miệng y!


Σ(°△°|||)︴Lẽ nào thiếu niên muốn ăn hắn sao!


Cả đầu Quy Hải đều là sự kinh ngạc, lúc mà nhìn thấy thiếu niên đưa mình đến bên miệng y, Quy Hải nghĩ ra cái cảnh khủng bố mà thiếu niên nuốt chửng một con ốc biển còn nguyên vỏ xuống bụng...


Thiếu niên quái lực này, cái người mà đến cả ăn ốc biển cũng có thể xơi luôn cả vỏ! Như vậy, ăn luôn vỏ rùa cũng chẳng có vấn đề gì đi.


Cho nên, là chính mình hiểu nhầm, cho rằng thiếu niên sẽ bảo hộ tốt sủng vật, thế mà thiếu niên lại bắt đầu ăn hắn đến cả vỏ rùa cũng nuốt xuống bụng luôn QAQ ?!.


Miệng của thiếu niên càng ngày càng gần...


Quy Hải bị thiếu niên sờ sờ cái mai, thoát không thoát nổi. Mắt thấy mình sắp bị ăn đến nơi, cực kỳ khẩn trương, Quy Hải tặng thiếu niên một cái chân hung ác! Tuy rằng vừa sinh, móng vuốt của Quy Hải không được sắc bén lắm, nhưng vẫn có thể làm rách da ở khóe môi thiếu niên.


Tuy rằng như vậy nhưng động tác đưa Quy Hải đến bên miệng của thiếu niên vẫn không hề dừng lại. Quy Hải vừa mới làm rách da ở khóe miệng của thiếu niên thì cảm nhận được trên đỉnh đầu truyền tới một xúc cảm ấm áp và mềm mại, hóa ra đôi môi ấm áp của thiếu niên đang chạm nhẹ vào đỉnh đầu Quy Hải.


Σ( °△°|||)︴!!.


Cứ thế bị hôn rồi...


Quy Hải giờ mới phát hiện muộn màng, hóa ra thiếu niên muốn hôn hắn chứ không phải muốn ăn cả hắn lẫn vỏ.


Còn may, đã thoát khỏi nguy cơ chết chóc...


Tuy rằng Quy Hải biết rằng mình đã hiểu nhầm thiếu niên, nhưng nhìn thấy khóe môi thiếu niên bị mình cào rách, Quy Hải cũng không cảm thấy có chút hối hận nào.


Bởi vì thiếu niên vẫn luôn coi hắn như một con sủng vật, tuy rằng mình hưởng thụ sự chăm sóc của thiếu niên, nhưng lại không thích sự tiếp xúc thân thiết của thiếu niên. Bị xoa bóp thì cũng cứ coi là thói quen đi, ông đây cũng được hưởng thụ một tí, nhưng bị hôn thì Quy Hải không thể nào tiếp thu nổi, đây là một loại cảm giác bị xúc phạm. Điều này khiến bốn chân Quy Hải bắt đầu động đậy, ra sức cào vào lòng bàn tay thiếu niên...


Thiếu niên mặc bốn chân Quy Hải tác oai tác quái, sau khi hôn xong thì lại sờ sờ nơi vừa hôn qua, xong lại sờ sờ khóe miệng bị Quy Hải cào rách, nói một câu khiến sự tức giận khi bị xúc phạm của Quy Hải tất cả đều biến mất...


"Nương chết rồi." Thiếu niên nói...


Quy Hải nghe xong, ngừng lại một lát, ngước mắt nhìn thiếu niên, chỉ thấy khuôn mặt y tràn đầy sự mất mát, âm thanh trong cổ họng khàn khàn thấp dần. Quy Hải có chút không đành, chân không còn ra sức cào thiếu niên nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt lên tay thiếu niên.


Y vẫn là một trẻ vị thành niên vừa mới mất đi người thân mà...


Nhưng mà, cho dù quan hệ giữa thiếu niên và bà lão như thế nào đi chăng nữa thì tại sao khi ám thất vừa có động tĩnh thiếu niên lại nói bà lão chết rồi?


Chưa chờ Quy Hải nghĩ xong điều này, thiếu niên nhìn tiểu thần quy manh manh này trong lòng cũng cảm nhận được sự an ủi, thế là lại nhấc Quy Hải đến cạnh miệng, lại hôn một cái, chân thành nói: "Cảm ơn mi."


Quy Hải nhìn thấy trên khuôn mặt tràn đầy sự mất mát của thiếu niên có đôi chút an ủi, luôn cảm thấy bản thân dường như trong vô hình đã làm được một việc gì đó rất to lớn.


Sau đó một câu nói của thiếu niên lại khiến Quy Hải biến thành cảm xúc 囧囧.


" Cảm ơn mi đã cố gắng chọc cho ta vui, ta thích nhìn cái dáng vẻ vểnh cái đuôi nhỏ tập đi từng bước của ngươi." Thiếu niên lại nói thêm một câu.


Σ( °△°|||)︴。


Quy Hải nghe xong câu này, biểu tình của hắn hoàn toàn vỡ nát.


Chẳng phải chỉ có mỗi việc thừa thêm một cái đuôi nhỏ không biết hạ xuống như thế nào thôi sao? Chẳng phải có mỗi cái việc không biết bò thôi sao? Làm gì có chuyện cố ý chọc để y vui chứ. Xem ra cái dáng vẻ ngu ngốc lúc mình luyện tập bò đi sẽ bị thiếu niên ghi nhớ trong lòng.


Aizzzz, cái đuôi nhỏ đã thành thiên cổ hận.


Chính trong cái lúc mà Quy Hải đang 囧囧, ám thất cuối cùng cũng chịu ngừng lại không tiếp tục rung lắc nữa. Trong ám thất cũng không còn tối tăm nữa, bởi vì ám thất đã vỡ nát theo biểu tình của Quy Hải rồi...


Sóng biển xô tới khiến ám thất bị phân thành hai nửa trên dưới, nửa trên bị làn sóng cuồn cuộn cuốn đi, nửa dưới nằm dưới sự khống chế trong vô hình của thiếu niên, vẫn miễn cưỡng giữ được hình dạng của con thuyền, tuy nhiên cũng đã bị rách nát rất nhiều, trôi nổi dập dềnh theo từng cơn sóng.


Khi thấy ám thất bị sụp, thiếu niên không còn hôn Quy Hải nữa, đặt Quy Hải vào lòng bàn tay, để vào lồng ngực của mình, đồng thời thu lại vòng sáng, nhẹ nhàng từ không trung hạ xuống, đứng trên chiếc thuyền rách nát...


Theo nửa trên của ám thất bị tách ra cuốn trôi, tầm nhìn của Quy Hải cũng được mở rộng hơn. Từ khe hở ngón tay của thiếu niên nhìn ra, ngẩng đầu, là cả một bầu trời đầy sao,cúi đầu có thể nhìn thấy mặt nước trong vắt. Trên mặt biển còn nổi lềnh bềnh những mảnh vỡ, Quy Hải nhìn kỹ hơn thì phát hiện đó đều là những mảnh vỡ của con thuyền. Nơi xa xa đường chân trời, giống như còn nổi dập dềnh vài con thuyền...


Toàn bộ đều là mặt biển, có mảnh vỡ, phía xa còn sót lại vài chiếc thuyền bè, nhưng lại không có hải đảo...


Quy Hải nhìn đến đây, trong lòng bỗng giật thót... Hắn vẫn còn nhớ, chính bà lão đã đem trứng màu từ trong thạch bích ra. Mà vị trí của ám thất cũng là ở trên núi của hải đảo...


Cũng chính là nói, hải đảo khiến thiếu niên và hắn vừa mới trải qua một trận biến cố cực lớn đã không còn thấy nữa.


Lại xuyên việt rồi hay là sao nữa đây? Manh mối duy nhất nằm trên người bà lão...


Mà ngoại hiệu của bà lão là – Bạch nhật thần thâu Tuyết Y Tiên!


Quy Hải rối cục cũng nghĩ ra.


Khi ở trong trứng màu, Quy Hải đã ôn lại nội dung của " Bội Đức Thiên Tôn" rất nhiều lần, cũng nhớ một số chi tiết nhỏ. Chỉ là, trước đó Quy Hải lại biến thành rùa, cần phải thích ứng với thế giới này, tạm thời không liên hệ giữa mọi thứ trong truyện với hiện thực lại với nhau.


Hơn nữa, trong truyện phần lớn kể về nam chính làm thế nào để thăng cấp, đánh nhau sung sung sướng sướng, truyện liên quan đến " Bạch nhật thần thâu Tuyết Y Tiên" thì chỉ nói sơ qua... Tuy rằng nội dung trong truyện miêu tả không nhiều, nhưng nàng đích thực là một nhân vật cực kỳ lợi hại.


Ma giới sụp đổ tan rã, cao thủ tổn thất hơn nửa, Tiên giới quật khởi, tất cả là vì nàng!


Giống như danh hiệu của nàng vậy, nàng là một thần thâu vô cùng lợi hại. Đã từng dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người mà trộm đi một cực phẩm tiên đan mà Ma đế để lại " Cửu chuyển huyền linh đan"... Trong truyền thuyết, Cửu chuyển huyền linh đan có thể cứu sống người chết, thánh dược chữa trị thịt nát xương tan, đồng thời cũng là đan cực phẩm thăng cấp có thể khiến người phàm phi tiên, cải biến kinh mạch, khiến tiên nhân gia tăng thêm hàng vạn vạn năm công lực...


Quan trọng nhất là, trong Ma giới có lưu truyền một truyền thuyết, chỉ cần ai ăn "Cửu chuyển huyền linh đan" thì người đó sẽ kế thừa ngôi vị Ma đế.


Tại sao chứ, bởi vì chỉ có người ăn " Cửu chuyển huyền linh đan" được "Cửu chuyển huyền linh đan" cải biến kinh mạch, mới có thể dịch chuyển được ấn Ma đế, mở ra Ma giới bị niêm phong hàng nghìn năm, có thể sử dụng tất cả tài nguyên tu luyện mà Ma giới có...


Cho nên, đan dược có tác dụng cực kỳ lớn này đã trở thành đối tượng tranh giành của tất cả mọi người...


Khi Bạch nhật thần thâu Tuyết Y Tiên mất tích 16 năm vừa mới tái xuất giang hồ, tất cả mọi người đều tranh nhau nghe tin mà đến, tụ tập tại nơi mà nàng xuất hiện – Bích hải linh mạch... Cho dù là đến tranh giành "Cửu chuyển huyền linh đan" cũng được, đến để hỏi tung tích cũng được, đến để tìm phương thức dịch chuyển ấn Ma đế cũng được, tất cả cao thủ Ma giới có tham vọng với đan dược này hầu như tất cả đều gấp gáp đến đây. Cho nên bọn chúng có là có tham vọng nhưng mất lại là mất đi sinh mệnh.


Bởi vì Bạch nhật thần thâu Tuyết Y Tiên đã cho nổ Bích hải linh mạch. Bích hải linh mạch kéo dài hàng ngàn dặm, một khi bị nổ, tất cả sinh vật trong vòng vạn dặm không thể nào sống nổi, những cao thủ Ma giới đã đến trước có năng lực thông thiên, bị tổn thất hơn một nửa, Cửu đại ma quân chỉ còn lại ba...


Từ nay về sau, nhân tài Ma giới suy yếu, bị những kẻ tu tiên một mực áp chế, mãi tới khi nhân vật phản diện Sư Vân Phong chỉnh hợp lại bộ chúng của ma giới, trở thành Ma đế, so cao thấp với Tiên giới thiên tôn, Ma giới mới có chỗ đứng.


Sự việc này, trong lịch sử Ma giới vĩnh viễn được ghi lại.


Tuy nhiên, trong nguyên tác sự việc liên quan đến vụ nổ này, chỉ được miêu tả một cảnh rất nhỏ, lại không hề nhắc đến tên của Bạch nhật thần thâu Tuyết Y Tiên, không nhắc đến cuộc đời của nàng, cũng không hể nhắc đến nàng còn có một đứa con trai.


Trong nguyên tác, tác giả cho rằng "Cửu chuyển huyền linh đan" nằm trong tay Bạch nhật thần thâu Tuyết Y Tiên. Mà uy lực của vụ nổ này cực kỳ khủng khiếp, ngoại trừ ảnh hưởng của linh mạch ra, còn bao gồm hiệu quả phát nổ của "Cửu chuyển huyền linh đan" mới có thể khiến sáu Đại ma tôn công lực thượng thừa bị nổ chết. Từ đó về sau, cùng với cái chết của Bạch nhật thần thâu Tuyết Y Tiên, đan này cũng không rõ tăm tích.


Quy Hải ngóng nhìn thiếu niên vẫn đang yên lặng nhìn mặt biển kia, luôn cảm thấy rằng thiếu niên biết tung tích của Cửu chuyển huyền Linh đan.


Nhưng mà, biết thì cũng chẳng làm sao cả. Bởi vì, mối quan tâm trước mắt của Quy Hải là bản thân mình bao giờ mới có thể trốn thoát, lúc nào mới có thể đạt được tự do. Tuy rằng được chăm sóc cũng rất khá, nhưng Quy Hải cũng không muốn tiếp tục bị thiếu niên sờ sờ hôn hôn nữa! Vừa mới gặp mặt vài hôm hắn đã bị thiếu niên sờ mó không biết bao nhiêu lần rồi!


Hơn nữa, sau khi chạy trốn, hắn cần phải nỗ lực trưởng thành, trở nên mạnh hơn một chút, ít nhất cũng phải nói được tiếng người. Sau đó đi tìm Sư Vân Phong, để y sống lâu hơn một chút, thì bản thân mình cũng được sống lâu hơn một chút...


Song, đi mòn gót giầy thì không tìm được, đến lúc tìm được lại chẳng mất công.


Thiếu niên bên cạnh Quy Hải, hóa ra chính là Sư Vân Phong...


________________________________________


Tác giả có lời muốn nói:


※Trong truyện có BUG:


Quy Hải thích ăn thịt chín,


Nhưng mà rùa lại thích ăn thịt sống, ví dụ như cá tôm, ví dụ như giun, bón thịt chín hoặc là cá chết thì sẽ kiêu ngạo kiên quyết không ăn!


Quy Hải lén nhoài lười ra để bò, thực tế thì cách thức di chuyển của rùa không khác với chó mèo là bao.


Cho nên, bây giờ bên ngoài Quy Hải tuy rằng là rùa, nhưng đừng có dùng cách nhìn rùa mà nhìn hắn _(:з」∠)_


Hết chương 7

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi