RỰC CHÁY LÒNG ANH


Hai ngày sau, cậu thanh niên bị bỏng cánh tay kia đến khoa cấp cứu của bệnh viện tìm Lật Trình Tịnh để thay băng.
Vết thương không có vấn đề gì lớn, Lật Trình Tịnh sát trùng sơ qua, liên tục dặn dò bệnh nhân không được chạm vào nước.
Đỗ Dữ Thâm đi cùng vẫn dán mắt vào mặt Lật Trình Tịnh, rất nhanh liền phát hiện đối phương tựa hồ đã hoàn toàn coi mình như người xa lạ, thậm chí còn không thèm nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, tâm trạng ảm đạm.
Cậu nhóc lém lỉnh nhìn anh họ - sao anh còn không dám chào hỏi cô ấy?
Đỗ Dữ Thâm mím môi, thần sắc ngưng trọng, muốn nói lại thôi.
Khi họ cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện, Đỗ Dữ Thâm không tránh khỏi bị em họ chế nhạo, cuối cùng lấy hết can đảm, bấm số điện thoại trong danh bạ, nhìn chằm chằm nửa phút, cuối cùng gửi một tin nhắn ngắn cho Lật Trình Tịnh: Hôm nay rất cảm ơn em.
Đỗ Dữ Thâm đợi đến tối vẫn không nhận được hồi âm nên có chút thất vọng.
Một loại hối hận mãnh liệt dâng lên trong đầu, anh ta hối hận đã rời đi không lời từ biệt, dù sao hành vi như vậy quá bất lịch sự, phần khác, hành động này là hèn nhát, dù không thể có kết quả thì cũng nên nói với cô một lời cho rõ ràng.
Đỗ Dữ Thâm thở dài, vươn tay ấn sống mũi, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt Lật Trình Tịnh.
Chiều thứ sáu, Lật Trình Tịnh bất ngờ nhận được điện thoại của một đồng nghiệp làm chung ở bệnh viện tỉnh.

Nữ đồng nghiệp này và Lật Trình Tịnh cùng quê, vừa về quê thăm người thân trong kỳ nghỉ này, hỏi cô có thời gian ra ngoài ăn bữa cơm hay không.
Lật Trình Tịnh vui vẻ đồng ý, dù sao thứ bảy cô được nghỉ, thay vì ở nhà một mình, cô có thể ra ngoài tụ tập với đồng nghiệp cũ.
Đồng nghiệp cũ hỏi cô có biết quán cà-phê nào yên tĩnh hay không, Lật Trình Tịnh nghĩ ngay đến quán cà phê ở tầng dưới của công ty Đàm Lệ Nhi.
Họ nhanh chóng ấn định thời gian và địa điểm.
Sáng hôm sau, Lật Trình Tịnh đến chỗ hẹn, cô mặc bộ đồ thể thao đơn giản thoải mái, thời gian hẹn là 10h30, cô đến quán cà phê hơi sớm.
Quán cà phê lúc 10 giờ sáng hầu như không có khách, Lật Trình Tịnh ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ, lễ phép nói với nhân viên phục vụ: "Tôi còn chờ bạn, khi nào cô ấy đến thì chúng tôi sẽ gọi món ăn." Sau đó cô gọi một ly nước chanh, yên tĩnh ngồi chờ.
"Lật Trình Tịnh."
Lật Trình Tịnh quay mặt, hơi ngẩng đầu, thần sắc biểu lộ khó tin.
Đỗ Dữ Thâm có chút lúng túng nhìn cô, ngập ngừng hỏi: "Em có thời gian không? Tôi có thể nói vài lời với em không?"
Đỗ Dữ Thâm đến quán cà phê chờ dì của anh ta, bà ấy nhiệt tình giới thiệu anh ta đến "You and Me" đăng ký làm thành viên.

Do sự nhiệt tình của dì, anh ta đồng ý, nhưng đến giờ hẹn thì dì anh ta lại nhắn, nói sẽ đến muộn, đang ngồi chờ bất chợt ánh mắt nhìn thấy Lật Trình Tịnh bước vào.
Ánh mắt anh ta dán chặt vào Lật Trình Tịnh từ khi cô bước vào, rất tiếc, cô không hề để ý hoàn cảnh xung quanh.
Nghĩ một lúc, Đỗ Dữ Thâm quyết định đến chào hỏi cô.
Chưa kịp đợi cô trả lời, Đỗ Dữ Thâm đã ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với cô.
Lật Trình Tịnh hơi nhíu mày, đáng tiếc người đàn ông đối diện đang rũ mắt, hoàn toàn không nhìn thấy biểu hiện của cô.
Đỗ Dữ Thâm lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lật Trình Tịnh, trực tiếp nói: "Có phải đang thắc mắc tại sao tôi lại xuất hiện ở đây không? Vì chuyển công tác, rất có thể tôi sẽ đến chi nhánh ở đây với tư cách là giám sát kinh doanh, tôi tới trước để nhìn tổng thể hoàn cảnh chung của công ty, nhân tiện gặp gỡ một số đồng nghiệp."
Anh ta nói xong còn lúng túng cười, hai gò má hơi ửng đỏ.
Lật Trình Tịnh trầm tư, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: "Anh tới đây là muốn nói chuyện này sao?"
"Không, điều tôi muốn nói là," Đỗ Dữ Thâm nhìn vào mắt Lật Trình Tịnh, cảm thấy vô cùng áy náy với cô, "Thật xin lỗi, lúc đó...!Tôi không nên rời đi mà không nói lời tạm biệt."
"Ồ, ra vậy." Lật Trình Tịnh nhàn nhạt nói, "Không sao, tôi không để trong lòng."
Đỗ Dữ Thâm cố gắng tìm kiếm cảm xúc từ cô, nhưng vô ích, anh ta không nhìn ra chút biến động nào trong đáy mắt của cô, xem ra cô thật sự không để tâm.

Lật Trình Tịnh uống một hớp nước trong ly, chậm rãi đặt xuống, thẳng thắn nói: "Tôi kết hôn rồi."
Đỗ Dữ Thâm nghe thấy bốn chữ này, trái tim như bị thứ gì đó hữu hình nắm lấy, lập tức cảm thấy đau đớn thực sự.
"Tôi kết hôn trước sinh nhật 29 tuổi." Lật Trình Tịnh khẽ cười.

"Hôm nay ra đường vội quá nên không đeo nhẫn cưới."
Đỗ Dữ Thâm hoài nghi nhìn cô, không ngờ cô lại kết hôn sớm như vậy, thậm chí vừa rồi anh ta còn tưởng rằng mục đích cô đến đây cũng giống anh ta, là đi xem mắt một người nào đó.
Nghe thấy từ "kết hôn" từ miệng cô khiến anh ta giật mình, lời nói đã chuẩn bị sẵn, nhưng giờ nghĩ lại, tất cả đều đã vô nghĩa.
Đỗ Dữ Thâm đưa tay sờ trán, nhẹ thở dài rồi chúc mừng.
Lật Trình Tịnh không nói gì.
"Dù sao tôi cũng nợ em một lời xin lỗi chân thành." Đỗ Dữ Thâm hít sâu một hơi, ngồi thẳng người lên, nhìn vào mắt cô, nói: "Tôi bỏ đi lúc em đang gặp khó khăn, thậm chí còn không để lại lời từ biệt, ngẫm lại, tôi quả thật là kẻ hèn nhát."
Quá quan tâm đến lợi ích của bản thân, sợ phải gánh vác trách nhiệm, anh ta đã từ bỏ người phụ nữ khiến trái tim mình loạn nhịp.
"Tôi là một người đàn ông thô tục, vì vậy tôi chỉ biết tính toán cho bản thân mình." Đỗ Dữ Thâm cười nhạo chính mình.
"Bản chất con người là bảo vệ bản thân mình trước." Lật Trình Tịnh bình tĩnh nói: "Từ đầu đến cuối tôi đều không cảm thấy anh làm sai điều gì."
Bởi vì cô không có tình cảm sâu sắc với Đỗ Dữ Thâm nên sự ra đi đột ngột của anh ta không gây tổn hại gì cho cô, thậm chí còn nằm trong dự đoán của cô.
Tôi lại hi vọng em trách tôi, Đỗ Dữ Thâm thầm nghĩ, cảm thấy cổ họng có chút chua xót.
"Chồng em, anh ta là người như thế nào?" Vài giây sau, anh ta vẫn nhịn không được hỏi cô.
"Anh ấy rất tốt, rất phù hợp với tôi." Lật Trình Tịnh thẳng thắn nói với Đỗ Dữ Thâm, đồng thời nói thêm: "Tôi biết anh ấy từ rất sớm, chúng tôi cũng chỉ tình cờ gặp lại.

Cả hai đều cảm thấy phù hợp nên quyết định nhanh chóng kết hôn."
Đỗ Dữ Thâm nghe được lời này, cổ họng càng chua xót.
Đúng vậy, một người phụ nữ xinh đẹp và đoan trang như cô sẽ không thiếu người theo đuổi.

Khi đó anh ta đã phải theo đuổi rất lâu cô mới đồng ý thử hẹn hò.
Trong bốn lần gặp mặt đó, cô cư xử hào phóng, đàng hoàng, chủ động chịu một nửa tiền ăn uống và xem phim chứ không hề có ý lợi dụng chút nào.
Lúc đó anh ta vô cùng ngạc nhiên, tưởng mình đã tìm được kho báu.

Hai người bằng tuổi, cô xinh đẹp dịu dàng, có công việc ổn định, biết thông cảm và tôn trọng anh ta, cũng không ham vật chất gì.

Đỗ Dữ Thâm lúc đó đã xác định sẽ tiến xa hơn với cô.
Nếu gia đình cô không nợ nần chồng chất, bố cô không lâm bệnh thì mọi chuyện đã êm đẹp như ý nguyện của anh ta.
Nghĩ đến đây, Đỗ Dữ Thâm cảm thấy vô cùng hối hận, đồng thời cũng có một nỗi buồn lan ra trong lòng - Sợ rằng sẽ không bao giờ gặp được người phụ nữ khiến trái tim anh ta rung động nhiều như vậy nữa.
Lật Trình Tịnh yên lặng nhìn, phát hiện anh ta có vẻ muốn nói nữa, liền nói trước: "Xin lỗi, tôi có hẹn với một người bạn, cô ấy sẽ đến ngay thôi."
Đỗ Dữ thâm hiểu rằng cô không muốn ở gần anh ta thêm một phút nào nữa, dù sao cũng là một người đàn ông đàng hoàng và lịch sự, vì vậy lặng lẽ đứng dậy, nói xin lỗi một lần nữa rồi rời khỏi ghế sofa một cách chán nản.

Đồng nghiệp cũ của Lật Trình Tịnh đặc biệt mời cô ra ngoài để hỏi thăm tình hình bệnh viện hiện tại của cô, bao gồm cả tiền lương và khối lượng công việc, dường như cũng có ý định xin chuyển về bệnh viện tuyến 2 ở quê.
Lật Trình Tịnh và đồng nghiệp cũ dùng bữa nhẹ trước khi cáo từ ra về.
Về đến nhà, vừa bước vào cửa cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, trong không khí thoang thoảng có một mùi hương quen thuộc, tim đột ngột đập nhanh, cô cởi giày đi đến phòng khách.
Cô bước nhanh ra ban công để xem ——
Ngu Dịch đang ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công nghỉ ngơi.
"Anh về rồi?" Lật Trình Tịnh không thể tin được, giọng điệu kích động, "Sao đột nhiên lại trở về? Một câu cũng không báo trước với em?"
Ngũ Dịch hai tay ôm sau đầu, quay lại nhìn cô, cười hỏi: "Vậy em có vui không?"
Lật Trình Tịnh lập tức như uống một ly mật ngọt, không tự chủ nói: "Đương nhiên là vui rồi."
Ngu Dịch liền đứng dậy vươn tay, Lật Trình Tịnh tiến lên ôm lấy chồng mình.
Anh siết chặt cánh tay cường tráng, bao trọn lấy cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, hỏi: "Có nhớ anh không?"
Lật Trình Tịnh gật đầu.
Cô đã không gặp anh một thời gian dài, tất nhiên là nhớ anh kinh khủng.
Hai người ôm như vậy một lúc lâu, cô mới ngẩng mặt nhìn anh chăm chú, rất nhanh liền nghe thấy anh nói: "Em sụt cân nữa à?"
Lật Trình Tịnh cười không nói.
Giọng điệu của Ngu Dịch có chút bất đắc dĩ: "Nhìn em thế này anh lại đau lòng."
"Anh cũng sụt cân rồi." Cô cảm thán, "Anh vất vả lắm phải không?"
"Không sao, anh quen rồi." Anh không ngừng vòng tay qua eo cô, tựa hồ không muốn buông ra dù chỉ một giây, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô như đang cân nhắc, sau đó nói: " Mẹ em nói em gầy đi nhiều, anh lo lắng sức khoẻ em không tốt, xin nghỉ hai ngày để về thăm em."
Thì ra là như vậy, Lật Trình Tịnh chợt hiểu ra.
Anh nói xong vẫn nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt đầy ẩn ý.
"Anh ăn trưa chưa? Có đói không? Để em nấu chút gì cho anh nhé?" Lật Trình Tịnh quan tâm nói.
"Đừng làm rộn quá, để anh gọi đồ ăn ngoài được rồi." Ngu Dịch nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, lại đổi lời: "Anh gọi canh bổ dưỡng cho em là tốt nhất, uống một chén là tăng liền hai cân."
"Sao lại có canh thần kỳ như vậy chứ?" Lật Trình Tịnh cười cười, chăm chú nhìn mặt anh, trong lòng vô cùng ấm áp, "Em ăn bên ngoài rồi, anh gọi món gì mình thích là được."
"Ăn bên ngoài?" Ngu Dịch chậm rãi đưa tay vuốt tóc vợ, tò mò hỏi: "Em đi một mình hay là đi với ai?"
Lật Trình Tịnh kể cho anh nghe chuyện hẹn ăn tối với đồng nghiệp cũ.
Ngu Dịch cong ngón tay, gõ nhẹ lên trán cô, nói: "Vậy thì ăn thêm cùng anh."
Anh lại nhìn kỹ gương mặt cô, đau lòng nói: "Em gầy thật đấy."
Ngu Dịch gọi rất nhiều đồ ăn, hết hộp này đến hộp khác, gần như chất đầy cả bàn ăn.
Lật Trình Tịnh thật ra không đói vì đã ăn một bữa đơn giản rồi, nhưng dưới sự động viên dỗ dành của Ngu Dịch, cô lần lượt ăn thêm mấy món nữa, coi như cùng ăn với anh.
Ăn gần hết, Ngu Dịch đưa tay sờ bụng cô, vẻ mặt khó hiểu: "Sao vẫn không có thêm miếng thịt nào?"
"Ai mà lên cân nhanh như vậy" Lật Trình Tịnh phì cười, "Mai em trèo lên cân là biết."
Ngu Dịch rút tay lại, nắm lấy tay cô: "Cho dù không có anh ở bên, em cũng phải ăn cơm đầy đủ, hiểu chưa?"
"Em biết rồi, em sẽ ăn đúng bữa." Lật Trình Tịnh có chút bất đắc dĩ, cô đã lớn như vậy rồi, còn nhờ chồng nhắc nhở ăn uống đầy đủ.

Nhưng mà lời dặn dò của anh khiến cô cảm thấy rất ấm lòng, lúc này cô đang chìm đắm trong bình yên và hạnh phúc, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Ngu Dịch vội nắm lấy tay cô hôn lên.
Lật Trình Tịnh không khỏi mỉm cười với anh, nụ cười trong sáng thuần khiết mang theo chút ôn nhu ngọt ngào quen thuộc, thanh xuân trong trẻo trong đôi mắt cô vô tình chảy vào tim anh, khuôn mặt cô gần trong gang tấc tỏa ra hơi ấm.

Hồi tưởng lại, ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã không khỏi rung động, đồng thời nảy sinh d*c vọng chiếm hữu với cô.
Anh đột nhiên hỏi: "Mà này, hôm nay ngoài gặp đồng nghiệp cũ ra, em có gặp ai nữa không?"
Lật Trình Tịnh không đáp: "Sao anh lại hỏi vậy?"
"Trên đường đi xe về anh tình cờ nhìn thấy em." Ngu Dịch cố ý bình tĩnh nói, nhất thời không rời mắt, muốn xem phản ứng thật sự của cô.
Lật Trình Tịnh chợt hiểu vì sao trong ánh mắt anh lại có vài cảm xúc khiến cô có cảm giác khác lạ từ nãy đến giờ, hóa ra anh đã nhìn thấy.
Cô bắt gặp ánh mắt của anh, không có ý định nói dối: "Có, trong lúc chờ đồng nghiệp cũ thì em có gặp lại một người quen, cũng chào hỏi vài câu."
Ngu Dịch hỏi: "Nam?"
Lật Trình Tịnh nói: "Ừ."
"Anh ta là ai? Bạn của em à?" Ngu Dịch nghiêm túc hỏi.
Tay Tịnh Tịnh vẫn đặt trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, dần dần cảm thấy lực anh nắm tay cô không tự chủ tăng lên, cô hiển nhiên có thể cảm nhận được phản ứng tinh tế của anh — không dễ chịu.
Cô có thể nói dối, nhưng vì không muốn lừa dối anh, cô vẫn nói với anh sự thật, kể cả việc cô gặp Đỗ Dữ Thâm như thế nào, họ cũng đã ở bên nhau một thời gian, hẹn hò bốn lần, sau đó anh ta đơn phương chọn chấm dứt mối quan hệ với cô vì sợ gánh nặng gia đình.
Cô không muốn giấu anh chuyện này, huống chi đây đã là chuyện quá khứ, cô nghĩ anh cũng sẽ không để tâm.
Sau khi Ngu Dịch nghe cô nói xong, vẻ mặt cũng không có nhiều thay đổi, một lúc sau mới hỏi: "Em từng rất thích anh ta à?"
"Không thể nói là rất thích, nhưng lúc đó em cảm thấy ổn nên quyết định cho mình một cơ hội, cố gắng tìm hiểu anh ấy"
"Cảm thấy ổn?" Ngu Dịch nghe thấy những lời này, ánh mắt khẽ động, bắt gặp ánh mắt của cô, vội hỏi: "Anh ta là mẫu người em thích sao?"
Lật Trình Tịnh nghe anh nói như vậy, cũng hiểu anh đang để tâm, không khỏi nhẹ giọng nói: "Ngu Dịch, chuyện này đều là quá khứ, hơn nữa em và anh ta cũng chỉ ăn tối vài lần, xem qua một bộ phim, cũng không có tiếp xúc nhiều, hiện tại nghĩ lại, quả thật không hơn gì người xa lạ."
"Anh ta là hình mẫu em thích à?" Ngu Dịch lại hỏi.
Lật Trình Tịnh nghiêm túc trả lời: "Không, cả hai hoàn toàn không thích hợp."
"Nếu không có sự việc của bố em, hẳn hai người đã ở bên nhau rồi?" Ngu Dịch trực tiếp hỏi điều anh muốn biết.
Lật Trình Tịnh ngập ngừng một lúc, thật ra cô không muốn nghĩ đến những câu hỏi giả định này, nhưng Ngu Dịch đã hỏi nên cô phải trả lời anh: "Không phải, em đã nói hai người không thích hợp.

Dù không có biến cố gia đình, sau một thời gian tiếp xúc hẳn là sẽ nhận ra không có kết quả."
Ngũ Dịch bình tĩnh nhìn cô, anh không thích cô dừng lại, đó là biểu hiện của sự do dự.
Anh đương nhiên cũng đoán được, nếu như việc làm ăn của cha cô không có vấn đề gì, cô và người đàn ông kia sẽ đến với nhau.
Anh quá hiểu cô, biết cô luôn thận trọng trong các mối quan hệ, nếu không có sự trân trọng và tình cảm với một người đàn ông, cô sẽ không đồng ý hẹn hò với anh ta.
Điều này khiến anh phải để tâm - cô từng từ chối anh, nhưng lại dễ dàng chấp nhận sự theo đuổi của người đàn ông khác.
Thậm chí hôm nay hai người còn ngồi đối diện nói chuyện trong quán cà phê mà anh và cô gặp nhau lần đầu tiên sau khi tái hợp, điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
"Ngu Dịch, anh nắm chặt quá." Lật Trình Tịnh nhìn tay mình.
Nghe vậy, Ngu Dịch buông tay cô ra, nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt căng thẳng, nhưng cũng không nói thêm lời nào.
Lật Trình Tịnh liếc nhìn mu bàn tay đỏ ửng của mình, vết xước trên mu bàn tay đã mờ đi rất nhiều, có lẽ nhất thời anh không chú ý, một lúc sau cô mới nói: "Đều là chuyện quá khứ, anh cũng không cần để ý."
"Không cần để ý." Ngu Dịch chuyển ánh mắt, nhíu mày nhìn cô, rốt cuộc không khỏi biểu lộ nội tâm khó chịu, "Nhưng mà em chưa từng nói với anh là em từng hẹn hò, hôm nay lại còn thản nhiên ngồi đối diện ôn chuyện với anh ta."
"Em không phải cùng anh ta ôn chuyện." Lật Trình Tịnh không ngờ anh lại dùng từ này, lập tức thanh minh, "Tin hay không tuỳ anh, nhưng em đã nói rõ với anh ta rằng em đã kết hôn."
"Hôm nay anh trở về là để cho em một bất ngờ, cho nên hôm qua chỉ ngủ chưa đầy bốn tiếng." Trong mắt Ngu Dịch hiện rõ cảm xúc đè nén, "Ngược lại, khi trở về em lại cho anh thấy thái độ như vậy."
"Anh đang trách em sao?" Lật Trình Tịnh cảm thấy khó tin, hỏi ngược lại anh, "Nghĩ kỹ lại đi, em đã làm gì sai hay là do anh quá so đo?"
"Em nghĩ thế nào?" Giọng điệu của Ngu Dịch đột nhiên trở nên lạnh lùng, "Em còn cho rằng anh quá so đo sao? Anh lái xe một đường vừa mệt vừa đói về nhà, nhìn thấy em tán gẫu với người khác, anh còn cảm thấy vui vẻ được sao?"

"Nhưng em không có cùng anh ta tán gẫu." Lật Trình Tịnh nhấn mạnh, thu hồi cánh tay đang bị anh nắm, nghiêm túc nói: "Ngu Dịch, em chưa bao giờ hỏi chuyện quá khứ của anh, anh cũng đừng nhắc lại chuyện của em.

Chúng ta đã kết hôn rồi, nói những chuyện đã qua có ích gì không?"
"Đúng, là anh đang ghen." Ngu Dịch đột nhiên đứng dậy, cáu kỉnh đá chiếc ghế sang một bên, nói thẳng: "Anh không thích vợ mình đi gặp đàn ông khác một mình."
Lúc này, anh chỉ muốn nghe cô nói câu gì đó kiểu như "đừng giận, lần sau em sẽ không nói chuyện với anh ta nữa" hay bất cứ câu nào có thể xoa dịu tâm trạng anh lúc này, nhưng cô không nói.
Lật Trình Tịnh đứng dậy, tiến lên mang chiếc ghế đặt lại chỗ cũ, dùng hết sự bình tĩnh nói với anh: "Anh nên tin tưởng em."
Ngu Dịch lạnh lùng đáp: "Tin em sao? Làm sao biết được lúc anh đi vắng em có ra ngoài tìm anh ta hay không?"
"Anh nói như vậy là quá đáng rồi." Lật Trình Tịnh hoài nghi nhìn anh, "Bây giờ anh đang nghi ngờ nhân cách của em sao? Chẳng lẽ ở bên nhau lâu như vậy, anh vẫn không tin tưởng em một chút nào sao?"
"Muốn anh tin thì em không nên ngồi nói chuyện phiếm với anh ta." Ngu Dịch lạnh lùng phản bác, châm chọc nói: "Em còn muốn qua lại với anh ta làm gì, anh ta chỉ muốn chơi đùa em với em thôi, khi gia đình em có chuyện liền bỏ đi sợ phiền phức, bây giờ lại cảm thấy không cam tâm."
Lật Trình Tịnh hoàn toàn câm lặng.
Ngu Dịch quay đầu nhìn đi chỗ khác, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Mắt nhìn đàn ông của em quá tệ, đàn ông như vậy mà em cũng từng thử hẹn hò."
Lật Trình Tịnh hơi nghiêng người, chống tay lên ghế, vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Còn anh thì sao? Trước đây anh qua lại với bao nhiêu người phụ nữ? Em chưa từng hỏi về quá khứ của anh là vì em tôn trọng anh, em nghĩ mình nên có được sự tôn trọng tương tự."
Ngu Dịch thờ ơ nói: "Anh chưa từng nói em không được hỏi, là do em không quan tâm thôi."
Lật Trình Tịnh ngước mắt nhìn anh, đột nhiên nói: "Anh chưa từng thích người khác sao? Vậy em có thể nghĩ, là do anh bị các cô gái khác từ chối nên mới đến cầu hôn em không?"
Ngu Dịch nghe cô nói như vậy, ánh mắt cứng đờ, thậm chí trong nháy mắt xông lên một tia địch ý rõ ràng, anh quay mặt nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ hỏi cô: "Ai nói với em? Ai nói bậy bạ gì trước mặt em?"
"Không ai nói, em tự đoán." Lật Trình Tịnh buông tay trên ghế, trong lòng như bị ngâm trong nước lạnh, hơi thở dồn dập, quay bước ra phòng khách.
Ngu Dịch đi vài bước đã đuổi kịp cô, trực tiếp đi tới nắm tay cô, nhưng cô đã kịp lùi ra xa.
Lật Trình Tịnh ngồi xuống sô pha, cố gắng bình tĩnh lại.
Ngu Dịch không buông cô ra, thân thể cao lớn ấm áp bao lấy người trên sô pha, cánh tay dài đặt ở lưng sô pha bên cạnh vai cô, khoảng cách gần như vậy, ánh mắt anh như nguồn sáng rực rỡ: "Ai nói với em?"
"Em nói là em tự đoán." Lật Trình Tịnh quay mặt đi.
Một giây sau, lòng bàn tay Ngu Dịch nâng mặt cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mặt mình, trầm giọng nói: "Sao không tự mình hỏi anh? Em vẫn là không tin anh, chỉ tin lời người ngoài?"
"Cũng như nhau thôi, anh cũng không tin em." Lật Trình Tịnh nghẹn lời, không tự chủ được nhíu mày, "Anh nhất định phải nói chuyện như vậy với em sao?"
Ngu Dịch buông cằm cô ra, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô như thường lệ, nói mấy câu đơn giản: "Chuyện em muốn biết thì cứ hỏi, anh sẽ không giấu em bất cứ thứ gì."
Tâm trạng Lật Trình Tịnh lúc thăng lúc trầm, cô cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng nhất thời cảm giác không còn chút khí lực để tiếp tục.
Cô yên lặng nhìn chằm chằm Ngu Dịch, một lúc lâu sau mới quyết định nói với anh: "Cái gì em cũng không muốn biết.

Em không có hứng thú với quá khứ của anh, anh thích ai, không thích ai, không quan trọng, nhưng anh đừng quên, trước khi kết hôn anh từng hứa sẽ kiềm chế bản thân."
"Sao anh dám quên." Ngu Dịch cười khẩy, đứng dậy ra khỏi phòng khách.
Không lâu sau, Lật Trình Tịnh nghe thấy tiếng đóng cửa, mới biết anh đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại cô.
Anh đột nhiên vội vã về nhà cùng cô, điều này khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng không biết vì sao lại vì một sự cố nhỏ mà trở nên như bây giờ.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi dép của mình, cảm thấy hơi choáng váng một lúc.
Cô có sai không?
Trong lúc nhất thời, những gì cô muốn nói đều sắp ra khỏi miệng, suýt chút nữa đã muốn thừa nhận với anh rằng cô thật sự ghen tị khi anh thích người khác, cũng quan tâm anh có thật lòng với cô hay không, nhưng cuối cùng cô không thể nói nên lời.
Cô lựa chọn tin tưởng anh, trong tiềm thức cô xác định anh sẽ không làm chuyện tổn thương cô.
Nhưng sự tôn trọng và tin tưởng như vậy dường như không làm cho mối quan hệ của họ tốt hơn.
*******************************************
Ngu Dịch xứng đáng nhận gạch đá ở chương này, chị em cứ ném thoải mái, nhưng mà yên tâm, cái gai của nữ chính sắp được nhổ bỏ hoàn toàn rồi ????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi