RỰC CHÁY

Hơn chín giờ tối, mọi người cũng đã ăn xong, định chuyển cuộc chơi đến hộp đêm nhảy nhót. Khang Chước nói mình không thoải mái nên sẽ không đi cùng, bảo họ cứ đi chơi vui vẻ, nhưng Doãn Đông Phàm lại khăng khăng muốn đưa cậu về nhà.

Nguyên một buổi tối, việc Doãn Đông Phàm làm cho Khang Chước hài lòng nhất chính là mang theo tài xế nhà mình tới đây.

Khang Chước ngồi phịch xuống ghế sau, ăn một bữa cơm khiến thể xác và tinh thần của cậu đều mệt mỏi. Hiện tại cậu chỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Doãn Đông Phàm lại không để yên cho cậu.

“Khang Chước, Khang Chước, đừng ngủ nữa. Mới vừa nãy trong bữa cơm anh có ý gì, thật sự làm em mất mặt lắm luôn đấy.”

Khang Chước mệt mỏi mở mắt ra, không rõ Doãn Đông Phàm say rượu lại phát điên gì nữa: “Làm sao vậy?”

Doãn Đông Phàm híp mắt, khoanh tay trước ngực: “Hôn không cho hôn, pheromone cũng không cho, anh nhìn các Omega khác xem. Alpha muốn cái gì là cho cái gì đó, anh không thể học theo bọn họ một chút nào sao?”

Tài xế vẫn đang ngồi phía trước, Khang Chước không muốn tán gẫu chuyện này với Doãn Đông Phàm ở trên xe. Cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại rồi nghỉ ngơi cho khỏe, vì thế nói với Doãn Đông Phàm: “Ừ, biết rồi, là lỗi của anh.”

Quả nhiên sau khi nghe xong, thái độ của Doãn Đông Phàm cũng dịu xuống, y xích lại gần Khang Chước: “Vậy anh phải bồi thường cho em, mau hôn em một cái đi.”

Khang Chước đẩy y: “Xuống xe rồi nói sau.”

Doãn Đông Phàm cười hớn hở, lúc thì khen Khang Chước thật xinh đẹp, lúc thì hạ cửa kính xe hét lớn ra bên ngoài, hoàn toàn tiến vào trạng thái say khướt điên cuồng. Khang Chước ngăn cản y mấy lần mà không làm gì được, đành mặc kệ y.

Tài xế đưa Khang Chước về nhà trước, Khang Chước xuống xe ở cổng tiểu khu, bảo Doãn Đông Phàm về nhà nghỉ ngơi sớm một chút. Doãn Đông Phàm vẫn nhớ lời Khang Chước đã đồng ý với y từ lúc ở trên xe, nhất định phải xuống xe với cậu, nói muốn đưa cậu đến trước cửa nhà.

Dọc theo đường đi Doãn Đông Phàm đều ngân nga giai điệu của khúc nhạc đang thịnh hành, vừa đi vừa nhảy nhót. Khang Chước thấy y vui vẻ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy mấy chuyện mà cậu gặp phải trong bữa cơm tối cũng không tính là gì.

Mặc dù bạn bè của Doãn Đông Phàm không thân thiện, nhưng Khang Chước có thể cảm giác được, Doãn Đông Phàm thật lòng thích mình. Tuy rằng có đôi khi y cũng sẽ cáu gắt, nhưng tâm địa không xấu, y chỉ có hơi tùy hứng mà thôi.

Hai người tay trong tay đi bộ tới cửa nhà Khang Chước, Doãn Đông Phàm bắt đầu đòi thù lao.

“Anh ơi, đã lâu lắm rồi anh không cho em pheromone của anh.”

Doãn Đông Phàm có vẻ ngoài đẹp trai với nụ cười tỏa nắng, là kiểu Alpha khi chơi bóng rổ ở trường chắc chắn sẽ hấp dẫn một lượng lớn Omega vây xem. Y biết mình có một gương mặt đẹp, cũng biết nên sử dụng ưu thế này như thế nào. Tỷ như lúc này đây, y cụp mi đáng thương làm nũng với Khang Chước, y biết rõ Khang Chước nhất định không chịu nổi.

Khang Chước không chịu được ánh mắt của y, liền quay đầu tránh đi. Cậu cẩn thận nghĩ lại, hình như lần trước cho Doãn Đông Phàm pheromone là trước kỳ thi đại học của y, thật sự đã qua rất lâu rồi.

Pheromone của Alpha và Omega có độ phù hợp cao khi dung hòa vào nhau sẽ tạo ra một loại nguyên tố hóa học kích thích các dây thần kinh tuyến thể, sẽ làm cho cả cơ thể và tinh thần của cả Alpha và Omega được thỏa mãn rất nhiều. Nếu như không muốn đánh dấu, chỉ cần giải phóng pheromone vào trong không khí cũng có thể làm cho đối phương cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Pheromone hương rượu rum của Doãn Đông Phàm đã lan tràn ra ngoài, mang theo nhiệt độ quấn lấy Khang Chước. Y cúi đầu, ghé sát vào người Khang Chước, lặng lẽ thúc giục cậu.

Hương pheromone quen thuộc khiến Khang Chước dao động, trái tim cậu nhảy lên kịch liệt. Đêm hè nóng nực làm cho cả người cậu đổ một tầng mồ hôi mỏng dính nhớp, kéo theo không khí xung quanh cũng nóng dần lên.

Khang Chước không chịu nổi sự áp chế của pheromone Alpha, bắt đầu hé miệng thở dốc, cuối cùng cũng thả ra pheromone của mình.

Hương thơm ngọt ngào nồng đậm của hoa nhài lan tỏa từ tuyến thể sau gáy, dần dần hòa tan vào rượu rum.

“Anh của em thật tốt.” Doãn Đông Phàm ngửi mùi hoa nhài trong không khí, chậm rãi cúi đầu xuống, dính sát vào Khang Chước, “Anh ơi, để em đánh dấu đi, anh đã đồng ý với em rồi. Chờ em thi đại học xong sẽ để em đánh dấu mà.”

Khang Chước mờ mịt nhìn y, ánh mắt không thể nào tập trung: “Đánh dấu?”

“Ừm.” Doãn Đông Phàm vươn tay, vuốt ve dọc theo sống lưng của Khang Chước đi lên trên, cuối cùng dừng lại ở nơi hơi phồng lên sau gáy cậu.

Làn da tại tuyến thể thật sự rất mẫn cảm, đầu ngón tay của Doãn Đông Phàm vừa chạm vào thì toàn thân Khang Chước đều run rẩy. Cậu bất giác muốn đẩy Doãn Đông Phàm ra, nhưng người trước mắt là Alpha, không nói đến sự áp chế của pheromone, cậu cũng không thể chống cự đối phương về mặt thể lực.

“Đông Phàm…chờ một chút!”

Doãn Đông Phàm hoàn toàn không quan tâm đến Khang Chước đang giãy dụa, y cầm hai tay Khang Chước khóa lại sau lưng, ôm lấy Khang Chước vùi đầu vào gáy cậu. Cồn rượu nóng rực đốt cháy đại não mơ màng của y, cùng với sự kích thích từ pheromone hương nhài thơm ngọt, y sắp nhẫn nhịn đến cực hạn rồi…

Bỗng nhiên.

“Hai đứa đang làm gì vậy?”

Một giọng nói rất lạnh, lạnh như trận mưa cuối hè đầu thu.

Khang Chước lập tức tỉnh táo lại, cậu nhìn thấy Quyền Hoa Thần dắt chó đứng cách đó không xa. Hắn đang nhíu mày nhìn chằm chằm bọn họ, trong ánh mắt dường như còn tràn đầy vẻ chán ghét.

Cảm giác xấu hổ bóp lấy tim Khang Chước, cậu theo bản năng giữ chặt góc áo của Doãn Đông Phàm trốn về sau lưng y. Nhưng Doãn Đông Phàm vừa nhìn thấy Quyền Hoa Thần đã cười đùa tí tửng tiến lên chào hỏi, hoàn toàn không chú ý tới động tác của Khang Chước.

Cứ như vậy, mảnh vải nhỏ kia trượt khỏi đầu ngón tay của Khang Chước một cách dễ dàng.

Khang Chước sửng sốt một lúc rồi thu tay lại.

Tiếng nói chuyện của Doãn Đông Phàm và Quyền Hoa Thần loáng thoáng bên tai cậu. Hình như Doãn Đông Phàm hỏi Quyền Hoa Thần sao đã trễ thế này còn ra ngoài dắt chó đi dạo, Khang Chước không nghe rõ Quyền Hoa Thần đã trả lời cái gì, hai người lại nói thêm vài câu, Quyền Hoa Thần bất chợt lớn giọng.

“Làm càn! Cháu tự nhìn lại bộ dạng của mình đi? Còn ở trước mặt mọi người nữa, không biết xấu hổ hả?”

Vài ký ức tồi tệ cuồn cuộn trào dâng trong tâm trí, Khang Chước không thể ở lại dù chỉ một giây nào nữa. Cậu không dám nhìn hai người trước mặt, chỉ nói một câu “Tôi đi trước” rồi vội vàng chạy về nhà.

Khoảnh khắc cửa lớn đóng lại sau lưng, bóng tối khiến người ta an tâm che khuất tầm nhìn của cậu. Khang Chước thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chỉ có thể buông lỏng một hơi mà thôi, câu nói khi nãy và lời khiển trách mấy năm trước của Quyền Hoa Thần dần dần chồng chéo lên nhau.

“Cháu có biết mình đang làm gì không, cháu không biết xấu hổ hả?”

Đây không phải là lần đầu tiên Quyền Hoa Thần phá đám cậu và Doãn Đông Phàm âu yếm.

Đêm giao thừa năm đó, trong bữa cơm gia đình náo nhiệt của nhà họ Quyền, Doãn Đông Phàm dẫn Khang Chước đến vườn hoa nhỏ phía sau nhà cũ.

Khi đó bọn họ mới bắt đầu yêu đương, Khang Chước 16 tuổi vừa mới phân hóa thành Omega không bao lâu, còn Doãn Đông Phàm 15 tuổi phân hóa thành Alpha sớm hơn Khang Chước một năm. Chỉ trong một năm đó, Doãn Đông Phàm đã cao hơn Khang Chước nửa cái đầu, có thể dễ dàng khống chế Khang Chước.

Y vừa thả pheromone của mình, vừa nỉ non bên tai Khang Chước rằng anh ơi em rất thích anh, cho em một chút pheromone đi.

Tuyến thể của Khang Chước phát triển không ổn định, nhỏ hơn Omega bình thường một chút. Nó chỉ vừa mới phân hóa, là một khối nho nhỏ núp dưới làn da yếu ớt sau gáy, còn rất sớm để trưởng thành hoàn toàn. Vì vậy nó căn bản không thể chống lại luồng pheromone nồng đậm của Alpha đang công kích tới.

Khang Chước chỉ cảm thấy gáy mình đau nhức như bị kim châm, đồng thời mang theo một chút tê dại, không lâu sau cậu không kháng cự được nữa liền giải phóng pheromone của mình ra, là một hương hoa nhài nhàn nhạt.

Thừa dịp đêm giao thừa hỗn loạn, hai thiếu niên lặng lẽ trốn vào vườn hoa nhỏ hẹn hò, cả hai cho rằng sẽ không ai phát hiện. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người ở cách đó không xa quát lớn:

“Hai đứa đang làm gì vậy?”

Khang Chước giật mình, cậu nghe ra đó là giọng nói của Quyền Hoa Thần, quả thực là xấu hổ đáng giận muốn chết. Cậu muốn lôi kéo Doãn Đông Phàm cùng nhau chạy trốn, nhưng Doãn Đông Phàm lại không thèm để ý mà đi lên trước, mặt dạn mày dày chào hỏi Quyền Hoa Thần.

Sau đó Khang Chước nghe thấy Quyền Hoa Thần nói ——

“Hai đứa mới bao nhiêu tuổi? Lén lút trốn ở đây ra cái thể thống gì nữa? Cháu còn cười, cháu có biết mình đang làm gì không, cháu không biết xấu hổ hả?”

Cháu không biết xấu hổ hả?

Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang nổ tung trên đỉnh đầu Khang Chước, trong phút chốc máu trong cơ thể Khang Chước chảy dồn lên não.

Những lời kia của Quyền Hoa Thần có vẻ như là nói với Doãn Đông Phàm, nhưng thực chất từng câu từng chữ đều đang khiển trách Khang Chước.

Quyền Tiêu đưa Khang Chước đến tham gia tiệc giao thừa nhà mình là vì thông cảm cho Khang Chước đã mất mẹ từ sớm, ba lại ở nơi khác, năm mới không ai chăm sóc cậu, chứ không phải để cậu lén lút chạy ra ngoài sau bữa cơm tối làm những chuyện không đứng đắn với Doãn Đông Phàm.

Cảm giác xấu hổ và tội lỗi như sóng thần đổ ập lên người Khang Chước. Khang Chước không thể ở lại thêm nữa dù chỉ một khắc. Cậu không chào hỏi tiếng nào rồi tự mình chạy vội về nhà cũ, viện cớ thân thể không thoải mái, nhốt mình trong phòng cả đêm, sáng sớm hôm sau rời khỏi nhà họ Quyền.

Chính từ lần đó trở đi, Khang Chước dần dần nhận ra, Quyền Hoa Thần bất mãn chuyện cậu và Doãn Đông Phàm yêu đương, có lẽ là cho rằng cậu phù phiếm.

Chẳng qua Khang Chước cảm thấy điều này hoàn toàn có thể hiểu được. Dù sao cũng là cậu làm sai, Quyền Hoa Thần nghĩ như vậy thì cũng không có gì đáng trách.

Nhưng tại sao cứ nhất định phải là Quyền Hoa Thần chứ?

Làn sóng xấu hổ ban đầu từ từ rút đi, chỉ còn lại nỗi chua xót khổ sổ tràn ngập trong lòng. Khang Chước đứng ở huyền quan đen kịt, nhiều lần hồi tưởng lại ánh mắt khi nãy của Quyền Hoa Thần.

Rõ ràng một tuần trước Quyền Hoa Thần còn rất dịu dàng bóc tôm gỡ xương cá giúp cậu, còn nói có việc gì thì có thể gọi điện thoại cho hắn. Rõ ràng khi còn bé Quyền Hoa Thần vẫn rất thích cậu mà.

Tại sao phải để cho Quyền Hoa Thần đến phá vỡ một mặt yếu đuối của cậu chứ?

Tạ1 sao Quyền Hoa Thần không thể đứng về phía cậu?

Lúc trước Khang Chước cho rằng, cậu và Doãn Đông Phàm yêu sớm chắc chắn sẽ bị mọi người phản đối, nhưng cậu hai nhất định sẽ ủng hộ bọn họ.

Thế nhưng sự thật lại vừa vặn trái ngược.

Dù là Khang Thế Thành hay ba mẹ của Doãn Đông Phàm, tất cả đều ngầm chấp nhận cho hai người họ qua lại. Ngoại trừ Quyền Hoa Thần, chỉ có một mình Quyền Hoa Thần.

Cuối cùng Khang Chước cũng nhớ ra, kể từ khi cậu và Doãn Đông Phàm ở bên nhau, Quyền Hoa Thần không còn tới đón cậu tan học, cũng không đi ăn riêng với cậu, không còn cười với cậu và không còn tới gần cậu nữa.

Sau đó không lâu, Quyền Hoa Thần đi tới nước D, bọn họ biến thành những người xa lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi