RỰC CHÁY

Khoảng chín giờ, Quyền Hoa Thần lái xe dẫn Khang Chước đến nhà máy, người phụ trách là quản lý Trương và hai trưởng bộ phận khác đã đợi sẵn ở cửa.

“Ngưỡng mộ danh tiếng của sếp Quyền đã lâu!” Quản lý Trương nhiệt tình bắt tay với Quyền Hoa Thần, cười tươi đến mức nếp nhăn trên mặt chất đống cùng một chỗ, ông nhìn thấy Khang Chước bên cạnh Quyền Hóa Thần liền hỏi, “Còn em trai này là?”

Quyền Hoa Thần còn chưa mở miệng thì Khang Chước đã tự mình giành nói trước: “Tôi là thư ký của sếp Quyền, tôi tên là Khang Chước.”

“Xin chào!” Quản lý Trương đưa tay về phía Khang Chước, nhưng lại bị Quyền Hoa Thần khéo léo ngăn cản lại.

“Hôm nay rất nóng, chúng ta đi vào trước đi.” Quyền Hoa Thần nói.

Giám đốc Trương lập tức đổi hướng cánh tay, làm tư thế mời: “Mời vào mời vào!”

Đây là lần đầu tiên Khang Chước đến xưởng vô trùng GMP, nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ.

Trước khi vào xưởng, bọn họ phải trải qua một số quy trình. Đầu tiên vào phòng thay giày đổi thành giày phòng sạch, sau đó vào phòng thay đồ thứ nhất cởi áo khoác ngoài và rửa tay, tiếp tục vào phòng thay đồ thứ hai thay quần áo phòng sạch, đồng thời tiến hành khử trùng cả cánh tay.

Khang Chước không biết mặc quần áo phòng sạch, khi người khác đang thay quần áo thì cậu cũng lớ ngớ mặc theo.

Quản lý Trương thấy cậu mặc lộn, muốn đưa tay giúp cậu chỉnh lại, nhưng Quyền Hoa Thần đã đi trước ông một bước giúp Khang Chước mặc xong quần áo.

Quản lý Trương và hai vị trưởng bộ phận liếc mắt nhìn nhau, ba người tinh tường lập tức cảm giác được thân phận của Khang Chước không đơn giản chỉ là một “thư ký”.

Sau khi đi qua buồng thổi khí, cuối cùng họ cũng đến xưởng sản xuất và bắt đầu tham quan.

“Sếp Quyền nhìn xem, phòng sạch trong nhà xưởng của chúng tôi có thể kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm, độ sạch, chênh lệch áp suất, lưu lượng không khí, vi sinh vật chìm, vi sinh vật lơ lửng…”

Quyền Hoa Thần vừa nghe quản lý Trương giới thiệu, vừa chú ý tới Khang Chước ở phía sau.

Dọc theo đường đi Khang Chước đều vô cùng yên lặng theo sau bọn họ, dường như rất chăm chú lắng nghe, cho dù nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ hết sức khô khan nhàm chán. Nhưng có lẽ cũng không thực sự nghiêm túc như bề ngoài, bởi vì cậu sẽ thỉnh thoảng nhìn chằm chằm một dụng cụ nào đó rồi ngẩn người, mãi cho đến khi Quyền Hoa Thần và những người khác đã đi thật xa thì mới hoàn hồn đuổi theo.

Quyền Hoa Thần biết rất rõ, tuy rằng Khang Chước tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì, giống như đã hoàn toàn ném chuyện ngày hôm qua ra sau đầu. Nhưng cậu làm sao có thể lấy lại tâm trạng sau khi bị Doãn Đông Phàm lừa dối chỉ trong một đêm được, cậu chỉ không muốn Quyền Hoa Thần lo lắng mà thôi.

“Phía trước có một lối đi bằng kính quan sát toàn cảnh, có thể quan sát tất cả hoạt động sản xuất trong xưởng…”

Quản lý Trương bước nhanh hơn, dẫn đầu tiến vào lối đi quan sát để dẫn đường.

Quyền Hoa Thần đi chậm lại sóng vai cùng Khang Chước, cố ý trêu chọc cậu: “Thư ký Khang nghiêm túc lắng nghe vậy sao? Lúc về viết cho tôi một bản báo cáo tóm tắt 800 chữ.”

Khang Chước nhỏ giọng trả lời hắn: “800 chữ là đủ rồi ạ?”

Quyền Hoa Thần nhướng mày: “Chê ít? Vậy thì 8000 chữ.”

“8000 lại quá nhiều rồi, 2000 đi, cháu vẫn có thể viết được 2000 chữ.” Khang Chước thành thật nói, hoàn toàn không nghe hiểu tâm tư xấu xa của Quyền Hoa Thần.

Quyền Hoa Thần mỉm cười: “Ồ, có năng lực thật đấy, em có muốn trực tiếp đến Toàn Hòa thực tập không? Chỉ cần làm thư ký của tôi, tôi sẽ trả lương cho em.”

Khang Chước cảm thấy cũng không phải không được: “Vậy cậu trả cho cháu bao nhiêu?”

“Tùy em muốn.” Quyền Hoa Thần hào phóng nói.

Khang Chước chưa từng ra khỏi trường học, độ hiểu biết đối với mức lương của thực tập sinh là bằng không, cậu thận trọng duỗi ra một ngón trỏ, thăm dò hỏi: “1000?”

Quyền Hoa Thần suýt chút nữa cười ra tiếng, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói trên mạng rằng —— Bạn không thể thuê được một người lao động nhập cư với giá 3000 tệ, nhưng lại có thể thuê được một sinh viên đại học.

Đám người quản lý Trương ở trong lối đi đợi cả lúc lâu vẫn không thấy ai, quay đầu nhìn lại thì thấy Quyền Hoa Thần đang trò chuyện cười nói với thư ký nhỏ, bầu không khí vô cùng “ngọt ngào”. Ba người cũng không dám quấy rầy, làm bộ tụ tập cùng một chỗ bàn chuyện công việc, chờ hai người kia tự mình đuổi theo.

Khang Chước quan sát vẻ mặt của Quyền Hoa Thần, cho rằng mình lấy hơi nhiều: “Vậy 800? 800 thì sao?”

Bạn thấy đấy, bây giờ chỉ cần 800 tệ là có thể thuê một sinh viên tài năng khoa Sinh học của đại học A.

“Quá cao rồi, thực tập sinh chỉ có thể được 500 tệ một tháng thôi.” Quyền Hoa Thần nhịn cười.

Khang Chước lúc này mới biết mình bị lừa, cắn răng tố cáo: “Tư bản!”

Quyền Hoa Thần thản nhiên tiếp nhận danh hiệu này.

Nhưng sau đó Khang Chước lại nhỏ giọng nói: “500 cũng được. Vậy nếu như hôm nay cháu bắt đầu làm việc, công ty có thể cho cháu thanh toán tiền mua quần áo và chi phí ở khách sạn rồi đúng không?”

Quyền Hoa Thần không thể chịu đựng được khi cậu luôn nói về việc muốn trả tiền, giống như nhất định phải vạch rõ giới hạn với hắn, không muốn dính vào dù chỉ một chút quan hệ, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn Khang Chước: “Em muốn trả tiền đến thế sao? Vậy chúng ta phải tính toán thật kỹ. Khi còn bé tôi đã mua cho em bao nhiêu cái bút, mời em ăn KFC bao nhiêu lần, còn có cả kem ốc quế. Em tự tính toán đi, tính toán rõ ràng mọi thứ rồi sau đó gửi hết vào tài khoản của tôi.” Nói xong hắn quay đầu bỏ đi.

Khang Chước rụt cổ, lóc cóc chạy theo sau, tiến đến bên cạnh Quyền Hoa Thần thì thầm: “Nhưng cậu ơi, những cây kem kia cháu chỉ ăn đúng phần chóp, còn lại đều là cậu ăn mà, cậu không thể tính tiền của cháu.”

Quyền Hoa Thần cười lạnh một tiếng: “Ăn một miếng thì tính tiền một miếng, nhớ kỹ đều tính hết cho tôi, dù sao tôi cũng là tư bản.”

Khang Chước tức giận không để ý tới hắn, tự mình tiến vào lối đi quan sát trước.

Đám người quản lý Trương thấy hai người này cuối cùng cũng tách ra, vội vàng tươi cười nghênh đón tiếp tục giới thiệu tình hình trong phân xưởng.

Hai giờ sau, toàn bộ chuyến tham quan kết thúc, Quyền Hoa Thần và Khang Chước dùng bữa nhẹ trong nhà máy, sau đó lái xe ra bãi biển.

Quyền Hoa Thần vốn định dẫn Khang Chước về khách sạn ngủ trưa, tránh thời điểm mặt trời đứng bóng nóng nhất. Nhưng tối hôm qua Khang Chước đã ngủ rất nhiều, tuyệt nhiên không thấy buồn ngủ, trên đường ngồi xe trở về vẫn ghé sát vào cửa sổ phụ nhìn biển rộng phía xa xa.

Quyền Hoa Thần thấy cậu chờ mong như vậy liền trực tiếp lái thẳng xe đến bãi biển.

Bọn họ đi tới siêu thị gần bãi biển trước, mua mũ che nắng, kính râm, kem chống nắng,.. Vì để Khang Chước có thể ngồi trên bãi biển nghỉ ngơi, Quyền Hoa Thần còn mua thêm ghế xếp dựa lưng và ô che nắng ngoài trời. Thấy Khang Chước nhìn chằm chằm chiếc quần đi biển hoa hòe cả hồi lâu, Quyền Hoa Thần lại vung tay, mua hai cái quần đi biển, mình một cái Khang Chước một cái.

Nửa giờ sau, hai người đi dép tông, đội mũ và đeo kính râm giống hệt nhau, mặc quần đi biển cùng kiểu dáng đi về phía bãi biển.

Quyền Hoa Thần phụ trách khiêng ô che nắng và ghế xếp, sải bước đi phía trước, Khang Chước phụ trách cầm nước, lon ton chạy theo.

Hạt cát ở rìa ngoài bãi biển không nhỏ, thêm vài viên đá nhỏ thô cứng lăn vào trong dép, cảm giác có hơi cộm chân, nhưng càng đi hướng ra biển cát lại càng nhỏ, vô cùng thoải mái khi bước lên bằng chân trần.

Từng đợt sóng biển nhào lên bãi biển rồi lại chậm rãi rút đi, để lại trên bờ vài chiếc vỏ sò. Khang Chước vừa đi vừa nhìn, đột nhiên phát hiện đống cát cách đó không xa bị khoan thủng một lỗ nhỏ, sau đó có một sinh vật nhỏ nhiều chân màu xanh chui ra.

Khang Chước hưng phấn đuổi theo Quyền Hoa Thần: “Cậu, cậu ơi! Cậu mau nhìn bên kia kìa, có cua! Một con rất nhỏ!”

Trên bãi biển lúc này không có nhiều người, Quyền Hoa Thần chọn một vùng có “phong thủy tốt”, dựng ghế xếp và ô của Khang Chước lên: “Muốn không? Tôi sẽ bắt cho em vài con.”

“Cậu bắt được chứ? Cháu thấy nó chạy nhanh quá.” Khang Chước tháo kính râm ra, đôi mắt màu xám đậm trong suốt sáng long lanh như hai viên pha lê dưới ánh mặt trời.

Quyền Hoa Thần cười nhẹ: “Nhìn cậu em đây.”

Thế là hai người ngồi xổm canh giữ trên bãi biển một lúc, chỉ chốc lát sau, Quyền Hoa Thần đã bắt được hai con cua nhỏ, đặt vào trong lòng bàn tay Khang Chước.

Con cua nhỏ cảm nhận được sự uy hiếp, vung cái càng bé xíu về phía Khang Chước. Khang Chước dùng một đầu ngón tay lật ngược chúng nó lại, vui vẻ cười ha ha không ngừng, Quyền Hoa Thần nhìn nụ cười của cậu cũng cảm thấy rất vui.

Nhưng ôm cua mãi như vậy thì không có cách nào xuống biển chơi, Quyền Hoa Thần suy nghĩ một chút, ngửa đầu uống một hơi hết chai nước khoáng của mình, sau đó bỏ chút cát và nước biển vào bên trong, rồi thả hai con cua vào.

Khang Chước nhìn con cua nhỏ trong chai, hai mắt sáng lên, giống như một đứa nhỏ ba tuổi lần đầu tiên đến thủy cung.

Quyền Hoa Thần nhìn thấy bên chân mình có một chiếc vỏ sò nhỏ xinh xắn, khom lưng nhặt nó lên, lấy tay phủi sạch sỏi cát rồi đưa cho Khang Chước.

Khang Chước cố gắng nhét vỏ sò vào chai nước khoáng, đáng tiếc miệng chai quá nhỏ không thể nhét vào được, vì thế cậu nhét vỏ sò bảo bối vào trong túi.

“Muốn xuống biển bơi không, hay là tiếp tục nghịch cua?” Quyền Hoa Thần nhìn về phía biển rộng.

Khang Chước nhìn theo tầm mắt của hắn, trông thấy mấy cái đầu người và phao bơi màu sắc đang nhấp nhô trên biển. Bất chợt có một con sóng lớn dâng cao lập tức nhấn chìm mấy cái đầu kia, một lúc sau mới nổi lên được.

Khang Chước không biết bơi, tuy rằng Quyền Hoa Thần đã chuẩn bị cho cậu một chiếc phao, nhưng sợ hãi đối với những thứ không biết là bản năng của sinh vật, cậu do dự một lát, sau đó nghe thấy Quyền Hoa Thần đổi ý: “Vậy thì không xuống biển nữa, đi dạo ở bãi cạn một chút chứ?”

Lần này Khang Chước đồng ý rất dứt khoát, cậu đặt chai đựng cua trên ghế xếp, cởi giày, theo sau Quyền Hoa Thần đi về phía biển.

Mặt trời trên đỉnh đầu rất nóng, nhưng biển cả lại dịu mát, mặt nước dập dềnh ngang mắt cá chân, làm cho con người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Khang Chước cảm thấy biển cả trước mắt đã rất đẹp, nhưng Quyền Hoa Thần lại kén chọn nói môi trường chung quanh đây bị ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, nói rằng bãi biển ở nước D còn đẹp hơn thế này, đó là nơi được xưng là “viên ngọc bích mà Thượng Đế để lại trên thế gian”.

“Nếu như em muốn, chúng ta có thể tìm thời gian bay tới nước D, cũng không phải quá xa, ngồi máy bay chỉ mất năm sáu tiếng.” Quyền Hoa Thần nhìn trộm Khang Chước từ phía sau kính râm.

Khang Chước cảm động nhưng cậu rất nhanh tỉnh táo lại, Quyền Hoa Thần dẫn cậu đến thành phố S cũng đã đủ phiền toái rồi, chẳng lẽ còn muốn hắn buông bỏ công việc dẫn mình ra nước ngoài nữa sao? Vậy cũng quá tùy hứng rồi, cậu bèn nói, “Không cần đâu ạ, cảm ơn cậu, ở đây cũng rất tốt rồi.”

“Không sao, sau này em muốn đi thì cứ nói với tôi, bất cứ lúc nào cũng được.”

Hai người đi trên bãi biển một lúc, cả người đều đổ đầy mồ hôi. Nước của Quyền Hoa Thần đã uống hết, nước của Khang Chước cũng sắp chạm đáy, hai người quyết định đi đến cửa hàng nhỏ bên bãi biển mua ít đồ uống.

Khách du lịch bên bờ biển dần dần nhiều lên, xếp thành một hàng dài bên ngoài tiệm nước giải khát, Quyền Hoa Thần bảo Khang Chước chui vào ô che nắng bên cạnh tránh nóng, còn hắn tự mình chờ xếp hàng dưới ánh mặt trời.

Bên cạnh cửa sổ của tiệm nước có treo một tấm bảng huỳnh quang, viết dòng chữ khuyến mãi giảm một nửa khi mua cốc thứ hai, đi cùng là tên các loại nước trái cây có hương vị khác nhau.

Quyền Hoa Thần không rõ Khang Chước muốn uống gì, liền gọi Khang Chước lại đây tự mình chọn.

“Khang Chước, Khang Chước?”

Khang Chước quay mặt về phía biển rộng, cũng không biết đang nhìn gì mà say sưa đến vậy, thậm chí Quyền Hoa Thần gọi tới mấy lần mà cậu cũng không biết. Rơi vào đường cùng, Quyền Hoa Thần đành đổi xưng hô khác gọi cậu:

“Bé ngoan!”

Lần này Khang Chước quay đầu lại, nhảy nhót hí ha hí hửng chạy tới, chỉ vào người đang lướt sóng ở biển xa, hưng phấn khoa tay múa chân: “Người kia thật là giỏi! Vừa mới lên sóng mà đã xoay vòng được như thế này này!”

Quyền Hoa Thần đẩy kính râm: “Thế thì có gì đâu, tôi cũng biết làm.”

“Wow! Thật không ạ?”

“Thật. Em chọn đồ uống trước đi, lát nữa tôi sẽ lướt sóng cho em xem.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi