RỰC CHÁY

Trên đường trở về thành phố, Quyền Hoa Thần gọi người giúp việc đến biệt thự ở phía đông trước. Hai giờ sau, bọn họ tới cửa biệt thự, cả căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ và gọn gàng.

Khang Chước mang theo túi xách từ thành phố S, đứng ở trong phòng khách của biệt thự nhìn trái nhìn phải.

Khi còn bé cậu và Doãn Đông Phàm từng tới đây chơi vài lần, hết thảy đều giống như trước. Tuy rằng giấy dán tường đã hơi ố vàng và bong tróc, đồ đạc cũng có vẻ cũ kỹ, nhưng vừa nhìn đã biết đây là dáng vẻ của một ngôi nhà, so với căn biệt thự của Quyền Hoa Thần trong tiểu khu thì trông có sức sống hơn nhiều.

“Đừng về nhà, cứ ở chỗ này đi, coi như là đi nghỉ mát.” Quyền Hoa Thần đứng ở phía sau cậu đề nghị.

Khang Chước nghĩ tới ngôi nhà vắng vẻ lạnh lẽo của mình, song lại nhìn xuống tấm thảm dưới chân, trong trí nhớ chợt hiện lên những hình ảnh cậu và Doãn Đông Phàm chơi đùa ở đây.

Lý trí nói với Khang Chước rằng, cậu đã làm phiền Quyền Hoa Thần rất nhiều, cậu nên về nhà và để Quyền Hoa Thần an tâm bận rộn công việc của mình, nhưng mà…

“Nhưng mà ngày mai tôi phải quay lại công ty làm việc, không thể ở bên em mọi lúc được. Nếu em không ngại phiền phức, có thể giúp tôi chăm sóc Lazzy, đổi lại, buổi tối tôi về dạy em bơi, em thấy thế nào?”

Khang Chước xoay người, trong ánh mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Được vậy ạ?”

Quyền Hoa Thần cười: “Đương nhiên là được. Nhân tiện, tôi còn có một chậu hoa, khi nào em rảnh thì có thể tưới nước cho nó.”

Sau giờ nghỉ buổi trưa, thừa dịp Khang Chước vẫn chưa ngủ dậy, Quyền Hoa Thần quay về tiểu khu một mình, mang theo Lazzy và đồ dùng của nó, cùng với chậu hoa lên xe, nhanh chóng trở lại biệt thự cũ.

Lúc hắn về đến nơi thì Khang Chước đã rời giường, khi Quyền Hoa Thần dừng xe trong sân, Khang Chước lon ton chạy từ trong nhà ra, chớp chớp đôi mắt to màu xám chào Quyền Hoa Thần, rồi sau đó ôm chầm lấy Lazzy vừa xông ra khỏi xe.

“Có phải Lazzy đói phát gầy rồi không? Khi chúng ta đi chơi bên ngoài thì nó ăn uống kiểu gì đây?” Khang Chước đau lòng xoa tai Lazzy.

“Yên tâm, bạn của tôi vẫn luôn thay tôi cho nó ăn, nghe nói nó còn mập lên hai cân nữa.” Quyền Hoa Thần ôm chậu hoa cùng đồ dùng của Lazzy đi vào trong nhà.

Lazzy vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy Khang Chước, nhưng được tới nhà mới thì nó càng hưng phấn hơn, nhanh như chớp đã chui tọt vào trong phòng. Khang Chước còn nhớ như in chuyện Lazzy phá nhà, vội vàng đuổi theo: “Lazzy mày không được cắn ghế sô pha, cả thảm cũng không được!”

Quyền Hoa Thần thu dọn đồ dùng của Lazzy xong, sau đó đặt chậu hoa lên bàn gỗ trong phòng khách, hắn ngắm nhìn những cánh hoa trắng muốt đang nở rộ, rồi lại xoay người nhìn về phía Khang Chước đang chơi đùa với Lazzy cách đó không xa. Hắn nghĩ thầm, cuối cùng hắn cũng đã mang được tất cả bảo vật về nhà.

Tạm thời bây giờ chuyện học bơi không quá cấp bách, hôm nay vừa trở về từ thành phố S, Khang Chước biết Quyền Hoa Thần rất mệt mỏi, hắn còn phải xử lý công việc, chuẩn bị cho ngày mai quay lại công ty, vậy nên Khang Chước không đề cập đến chuyện học bơi nữa.

Ngày hôm sau Quyền Hoa Thần đến công ty, Khang Chước ở nhà chơi cùng Lazzy một lúc. Hơn chín giờ, cậu lái xe cũ của Quyền Hoa Thần đi đến tiệm trà sữa mà cậu và Doãn Đông Phàm đã hẹn trước.

Có một số việc càng sớm được giải quyết thì càng tốt, chẳng hạn như đi khám bệnh, hoặc là chia tay.

Khang Chước và Doãn Đông Phàm hẹn gặp nhau lúc mười giờ sáng. Đúng mười giờ Khang Chước mới tìm được chỗ đậu xe, nhưng cậu không vội vàng đến tiệm trà sữa ngay, bởi vì dựa theo thói quen trước kia của Doãn Đông Phàm, y luôn đến trễ vài phút.

Khang Chước từ tốn đi đến tiệm trà sữa, lúc đi ngang qua bức tường kính thì phát hiện Doãn Đông Phàm đã ở đó.

Doãn Đông Phàm nhìn thấy Khang Chước, dùng sức vẫy tay với cậu qua tấm kính trong suốt.

Khang Chước đi vào trong tiệm, ngồi xuống đối diện Doãn Đông Phàm, thấy y đã tự gọi trước một cốc matcha sữa đá, cắm sẵn ống hút. Khang Chước liếc nhìn nó rồi đưa tay đẩy sang một bên.

Doãn Đông Phàm có chút căng thẳng ngồi thẳng lưng lên: “Anh không uống matcha sữa sao? Em nhớ trước đây anh đều uống vị này mà.”

Khang Chước nhìn thẳng vào mắt y và nói: “Có thể uống, nhưng không thích uống nhiều, anh thích uống nước trái cây hơn.”

Doãn Đông Phàm sững sờ nói: “Em không biết…”

“Không sao, đều là mấy chuyện nhỏ nhặt thôi.” Khang Chước dừng lại một lát, nghĩ phải nói chuyện chia tay với y thế nào thì đúng lúc này Doãn Đông Phàm tự mình lên tiếng trước.

“Em xin lỗi, Khang Chước. Trước kia em chỉ biết quan tâm đến cảm xúc của bản thân, chỉ nghĩ tới vui vẻ cho chính mình. Em không cố ý, em không biết… Em, em đã hoàn toàn tuyệt giao với Tô Vân Tường, em nghe lời anh sớm hơn một chút thì tốt rồi, cậu ta quả thật không phải người tốt…”

Khang Chước ngắt lời y: “Em đánh dấu cậu ta hai lần, làm cho cậu ta mắc chứng kích ứng, nhưng bây giờ em lại hoàn toàn mặc kệ bỏ rơi cậu ta ư?”

“Không phải là em muốn đánh dấu cậu ta! Lần đầu tiên là em say rượu, nhận nhầm cậu ta là anh, lần thứ hai là cậu ta giả vờ đáng thương để lừa em đánh dấu!”

Doãn Đông Phàm kích động, muốn kéo tay Khang Chước, nhưng Khang Chước né tránh, cậu cau mày lại khi nghe thấy y nói vậy.

“Em là Alpha, nếu em không muốn cắn cậu ta thì cậu ta còn có thể ép em há miệng sao?”

Hốc mắt Doãn Đông Phàm đỏ lên, đáng thương rũ tay xuống, hắn ngồi khom lưng, pheromone hương rượu rum tràn ngập trong không khí, tản ra tín hiệu thể hiện sự yếu đuối và cầu xin tha thứ, y nghẹn ngào nói: “Em biết sai rồi. Anh ơi, cầu xin anh tha thứ cho em đi mà, sau này em sẽ không bao giờ đánh dấu người khác nữa. Em thật sự biết sai rồi…”

Khang Chước nhìn bộ dáng đáng thương này của y, nhẩm tính trong đầu xem cậu đã nhìn thấy cảnh tượng tương tự bao nhiêu lần.

Mỗi một lần xin lỗi đều giống như là bản sao chép của lần trước, cùng một vẻ mặt, lý do thoái thác cũng chẳng khác nhau là bao, có lẽ chỉ có địa điểm xảy ra và bối cảnh của câu chuyện là thay đổi.

Khi còn bé, Khang Chước sống ở nhà Quyền Tiêu trong một khoảng thời gian tương đối dài, cậu và Doãn Đông Phàm chơi cùng nhau. Doãn Đông Phàm nhỏ hơn cậu một tuổi, nghịch ngợm lại hiếu động. Y thấy Khang Chước vẽ tranh thì cũng muốn vẽ cùng, vẽ loạn xì ngầu lên bức tranh vừa hoàn thành của Khang Chước. Y thấy Khang Chước đọc sách cũng muốn đọc chung một quyển, nhưng đọc lại thấy không thú vị, phải xé một trang trong đó gấp máy bay mới chịu. Hoặc là nhất định phải lái xe ô tô nhỏ của mình đâm vào tòa nhà bằng gỗ mà Khang Chước vừa dựng xong, đâm cho đến khi toàn bộ các khối gỗ đổ sập xuống…

Kết quả cuối cùng đều giống nhau, Khang Chước tức giận, Doãn Đông Phàm làm nũng nói lời xin lỗi, sau đó nhận được sự tha thứ.

Mỗi một lần đều xảy ra như vậy.

Bất luận có phạm phải sai lầm gì thì y cũng không cần phải trả giá đắt, chỉ cần rơi vài giọt nước mắt nói vài lời dễ nghe là Khang Chước sẽ không đành lòng trách cứ y.

Khang Chước không cảm thấy nước mắt của y là giả vờ, Doãn Đông Phàm không mưu mô thâm sâu đến vậy. Chẳng qua y chỉ đang từng bước tin chắc rằng sau mỗi lần được dung túng, cho dù y có mắc lỗi thì nhất định cũng sẽ được Khang Chước tha thứ, đã có chỗ dựa nên y chẳng sợ gì cả.

Nhưng mà lần này, Khang Chước sẽ không tha thứ cho y nữa.

“Anh không trách em.” Khang Chước nhìn vào mắt y nghiêm túc nói, “Nhưng Doãn Đông Phàm, anh sẽ không ở bên em nữa. Từ giờ trở đi, em chỉ là em trai của anh, chúng ta là người một nhà, có việc gì xảy ra thì anh vẫn sẽ cố gắng giúp em, nhưng không bao gồm việc cung cấp pheromone nữa.”

“Ý anh là sao? Khang Chước, anh có ý gì? Anh muốn chia tay với em?”

Giọng nói của Doãn Đông Phàm trở nên lớn hơn, khiến cho những vị khách khác trong tiệm trà sữa đều phải nhìn sang.

“Nói nhỏ thôi, không nên làm phiền đến người khác.” Khang Chước nghiêm túc nói, “Đúng vậy, hơn nữa không phải anh muốn chia tay với em, mà là chúng ta đã chia tay rồi, kể từ ngày em đánh dấu Tô Vân Tường.”

Từng giọt nước mắt của Doãn Đông Phàm rơi xuống, y khóc đến mức các đường nét trên khuôn mặt đều nhăn lại với nhau.

“Không được, em không đồng ý chia tay. Chúng ta đã yêu nhau bốn năm, chúng ta đã ở bên nhau từ nhỏ, anh không thể chia tay với em…”

Khang Chước phớt lờ câu “không đồng ý” trong miệng y, cậu nói với Doãn Đông Phàm: “Nếu em đã đánh dấu Tô Vân Tường, vậy thì hãy đối xử tốt với cậu ta. Anh thấy bình thường hai người chơi đùa rất vui vẻ mà, cậu ta lại đối xử tốt với em, em nên quay về tìm cậu ta đi.”

Chuyện gì muốn nói cũng đã nói xong, Khang Chước đứng lên, quyết định rời đi.

“Khang Chước, Khang Chước… Khang Chước, anh đừng đi!”

Doãn Đông Phàm cố gắng đuổi theo cậu, nhưng đầu gối không cẩn thận đập vào góc bàn, phát ra tiếng động rất lớn, y đau đến kêu lên thành tiếng, ngã xuống ghế ngồi.

Nhưng Khang Chước không hề quay đầu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi