RỰC CHÁY

“Ngày mai không phải cuối tuần sao, sao cậu không về nhà?” Trong căng tin, Chử Vệ Lâm xúc cơm lên miệng vừa ăn vừa nói không rõ ràng, “Nếu cuối tuần không phải trực thì tôi cũng về nhà.”

“Tối nay tôi muốn làm xong bài tập môn thực hành.” Khang Chước gọi một bát bún gạo, gắp từng sợi một để ăn. Mười phút sau, bún không những không vơi đi mà còn trương đầy lên.

“Bài tập môn thực hành á? Cái bài tập cỏn con đó có đáng để cậu lãng phí một đêm thứ sáu tuyệt vời không?” Chử Vệ Lâm không hiểu, “Nếu cậu muốn chờ số liệu gì gì đó thì bảo tôi, dù sao tôi cũng phải ở lại phòng thí nghiệm.”

Khang Chước đảo bún trong bát không nói gì, đúng lúc này, điện thoại cậu đặt ở bên cạnh hiện lên một thông báo tin nhắn. Khang Chước lập tức mở ra xem, sau khi phát hiện chỉ là tin quảng cáo, cậu mất mát đặt điện thoại xuống.

“Chờ tin nhắn của ai thế?” Chử Vệ Lâm vừa nhìn thấy dáng vẻ thẫn thờ của Khang Chước là biết đã có chuyện xảy ra. Anh vội vã và sạch cơm trong khay, đang định khuyên bảo cậu mấy câu thì bỗng nhiên điện thoại của mình cũng bắt đầu rung lên.

Chử Vệ Lâm nhìn lướt qua tên người gọi trên màn hình, không những không nghe điện thoại mà còn đẩy nó ra xa. Mười mấy giây sau, cuộc gọi không có người nhận tự động ngắt máy.

Hai người nhìn nhau, một lát sau, Khang Chước hỏi anh: “Điện thoại của ai vậy? Sao anh không nghe?”

“Haizz…” Chử Vệ Lâm thở dài, anh bưng khay cơm lên, “Đi thôi, về phòng thí nghiệm, vừa đi vừa nói.”

Trên đường từ căng tin quay lại phòng thí nghiệm, Chử Vệ Lâm ấp a ấp úng cả lúc lâu cũng không nói tới trọng điểm, Khang Chước chỉ biết được người khiến anh rối rắm như vậy lại là Diêu Viễn.

Cho dù là buổi tối thứ sáu nhưng trong phòng thí nghiệm vẫn có vài người bạn đồng môn siêng năng ở lại làm nghiên cứu. Chử Vệ Lâm bị bầu không khí học thuật này lây nhiễm, cuối cùng cũng tìm điểm mở đầu câu chuyện.

Anh đã mua hai chai đồ uống từ máy bán hàng tự động, kéo Khang Chước đến chỗ ngồi của mình, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm bắt đầu mở một cuộc thảo luận học thuật.

“Như chúng ta đã biết thì tuyến thể của Beta không phát triển, không có thụ thể hormone steroid của Omega, không thể liên kết với các phối tử của Alpha, đồng thời không có khả năng tạo ra các thụ thể để kích hoạt những tín hiệu truyền tới sau đó. Vì vậy Beta sẽ không bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha, sẽ không sinh ra cảm giác ỷ lại, yêu thích hoặc là thần phục, nhưng dù vậy, ờm… Một Beta đã có phản ứng sinh lý và cảm xúc tương tự đối với một Alpha, xin hỏi giáo sư Khang, đây là vì sao.”

Khang Chước uống đồ uống mà Chử Vệ Lâm đưa cho, giả vờ như mình hoàn toàn không biết Beta và Alpha trong miệng anh là ai, trịnh trọng trả lời: “Bởi vì những nhân tố cần thiết cho tình yêu là amphetamine hay dopamine đều được tổng hợp ở trong thân não, không nhất định phải thông qua tuyến thể mới có cảm giác. Cho nên việc Beta có cảm tình với Alpha hoặc Omega đều là chuyện vô cùng tự nhiên.”

“Tôi đang hỏi về phản ứng sinh lý và cảm xúc, không phải hỏi cái gì … mà yêu hay không yêu.” Chử Vệ Lâm đột nhiên đỏ mặt, nhưng dưới ánh mắt nhìn thấu hồng trần của Khang Chước, anh buộc phải thỏa hiệp, “Thôi được rồi, coi như là yêu đi…”

Tiếng nói chuyện của bọn họ có hơi lớn, một đàn anh trong phòng thí nghiệm thò đầu qua, bảo bọn họ yên tĩnh một chút.

Khang Chước và Chử Vệ Lâm nói xin lỗi, cầm đồ uống đi đến cửa sổ ngoài hành lang hóng gió.

Chử Vệ Lâm tiếp tục đề tài vừa rồi.

“Cho dù Beta và Alpha ở bên nhau, thậm chí là kết hôn, nhưng sau khi tiến vào hôn nhân, tình cảm phụ thuộc nhiều hơn vào endorphin – một loại thuốc an thần để duy trì cuộc sống suôn sẻ và lâu dài. Do có sự hiện diện của tuyến thể, các cặp vợ chồng AO có độ phù hợp pheromone cao sẽ sản xuất nhiều endorphin hơn, duy trì hôn nhân tốt hơn. Và độ phù hợp của họ đã được Thượng đế khắc trên chuỗi DNA, từ khi sinh ra là nửa còn lại của nhau rồi. Bởi vậy, nhiều dữ liệu khảo sát cho thấy tỷ lệ ly hôn của các cặp vợ chồng AO chỉ dưới 0,5%, tức là trong 200 cặp vợ chồng chỉ có đúng 1 cặp ly hôn, trong khi AB hoặc BO có tỷ lệ ly hôn lên đến 40%, gần một nửa.”

Khang Chước nghi hoặc: “Tôi tưởng anh không để ý đến giới tính, không phải trước đây anh đều không kiêng kỵ nam nữ dù là Alpha Beta hay Omega sao?”

Chử Vệ Lâm lập tức phản bác: “Không phải tôi, mà là một vị Beta nào đó! Những gì tôi kể nãy giờ là hoàn cảnh khốn khó của một người bạn Beta! Liên quan gì đến tôi đâu? Không phải chúng ta đang tâm sự linh tinh sao, cậu cứ nói ra quan điểm của cậu đi.”

Khang Chước liền nói: “Tôi cũng đã đọc một báo cáo khảo sát tương tự, kết luận báo cáo chỉ ra rằng các tác động tâm lý ảnh hưởng tới Omega sau khi AO đánh dấu là không thể định lượng được. Cộng với việc xóa dấu hiệu cực kỳ rắc rối và những tác dụng phụ khác, rất nhiều gia đình AO nhìn trông có vẻ hài hòa, nhưng thực tế thì là được ngày nào hay ngày ấy. Mà gia đình AB hoặc BO không có dấu hiệu ràng buộc, không bị ảnh hưởng bởi kỳ phát tình, kỳ nhạy cảm và các vấn đề khác, ly hôn bốc đồng cũng chiếm một phần trong đó. Vì vậy anh không thể sử dụng dữ liệu và xác suất để giới hạn lựa chọn của mình, phải xem xét đến cả sự khác biệt tính cách giữa mỗi cá nhân nữa.”

Chử Vệ Lâm không nói gì thêm, Khang Chước biết rõ anh đang nghĩ gì. Trong mắt Chử Vệ Lâm, Diêu Viễn luôn chặn đường đào hoa của anh, hai người bọn họ chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, bản thân lại có cảm tình với kẻ thù ấy, cho dù Chử Vệ Lâm có vô tâm đến đâu cũng bắt đầu phiền não.

Chẳng qua Khang Chước cảm thấy, không có pheromone cũng có lợi.

Cảnh tượng ôm Quyền Hoa Thần trong xe lúc ban ngày xẹt qua trước mắt, Khang Chước nắm chặt chai nước giải khát.

“Nếu như không có sự hấp dẫn sinh lý của pheromone nhưng vẫn sinh ra những cảm xúc như ái mộ và ỷ lại, vậy nhất định đó chính là thích. Không giống như Alpha và Omega, hở một chút là đã bị pheromone kích động, so với động vật cũng chẳng khác là bao.”

Khang Chước rất ít khi nói khó nghe như vậy, Chử Vệ Lâm lắp bắp kinh hãi. Anh quan sát vẻ mặt chán nản của Khang Chước, không đoán được có phải cậu lại cãi nhau xung đột với bạn trai cũ hay không, chỉ có thể thử khuyên bảo.

“Cũng không thể nói thế. Tuy rằng tuyến thể quả thật là cơ quan sinh dục được con người lưu giữ lại để sinh sản cho đời sau, nhưng muốn sinh hay không, sinh với ai thì đều là lựa chọn sau khi con người tiến hành quá trình suy nghĩ kỹ lưỡng.”

“Pheromone chỉ là công cụ để lựa chọn bạn đời, cũng như không thể vì morphine dễ gây nghiện mà bỏ qua giá trị dược liệu của nó. Tương tự như vậy, không thể vì một lần lầm lỡ bị pheromone hấp dẫn mà cảm thấy pheromone thật phiền phức. Hơn nữa, một lượng lớn dữ liệu cho thấy độ phù hợp pheromone của AO có tương quan tỷ lệ thuận với độ phù hợp tính cách và mức độ hạnh phúc của cuộc sống sau khi kết hôn, vì vậy pheromone vẫn rất hữu hiệu.”

Biểu cảm của Khang Chước cũng không tốt hơn, Chử Vệ Lâm cảm thấy vấn đề của Khang Chước còn nghiêm trọng hơn nhiều so với của mình. Bởi vì cảm xúc mà anh đối mặt cùng lắm là mâu thuẫn và vướng mắc trong tình yêu AB. Mà Khang Chước dường như đang tự chán ghét bản thân, cậu trực tiếp chối bỏ nhóm người AO mà mình thuộc về.

Chử Vệ Lâm có chút lo lắng cho cậu: “Khang Chước, có phải là có Alpha nào bắt nạt cậu không?”

Omega rất dễ bị thương tổn do thể chất vốn có của mình, Chử Vệ Lâm lo lắng có Alpha cố ý dùng pheromone ép buộc Khang Chước.

“Không có.” Khang Chước lắc đầu, vẫn chán nản như cũ, “Không liên quan gì đến Alpha, là vấn đề của tôi.”

“Vậy… cậu muốn nói với tôi không? Biết đâu tôi có thể giúp.”

Khang Chước ngẩng đầu nhìn Chử Vệ Lâm, trong con ngươi màu xám đậm chất đầy một thứ trĩu nặng nào đó, nhưng cậu vẫn lắc đầu.

Nói gì đây?

Nói là cậu bị pheromone của cậu của bạn trai cũ mê hoặc, còn có cả một sự thôi thúc không nên có?

Có đánh chết Khang Chước cũng không nói những lời này ra khỏi miệng.

Cậu vẫn cảm thấy, Quyền Hoa Thần là cậu của mình, là trưởng bối nuôi dưỡng cậu từ nhỏ đến lớn. Hắn là một Khang Thế Thành, là một Quyền Tiêu khác, là trưởng bối mà Khang Chước rất quý cũng rất tôn trọng, Quyền Hoa Thần chắc chắn cũng nghĩ như vậy.

Khang Chước không dám tưởng tượng Quyền Hoa Thần sẽ nhìn cậu như thế nào sau khi biết chuyện này.

Liệu hắn có cảm thấy Khang Chước ghê tởm không?

Toàn thân Khang Chước rét run.

Quyền Hoa Thần là người đầu tiên Khang Chước cảm thấy đặc biệt yêu thích, cảm giác này không giống như cảm giác cậu và Doãn Đông Phàm ở bên nhau.

Khi ở bên cạnh Doãn Đông Phàm, Khang Chước luôn là bên bị dựa vào, bởi vì cậu không muốn y ở chỗ mình có chút xíu nào không vui. Vậy nên Khang Chước rất ít khi nói đến những điều buồn phiền với Doãn Đông Phàm, cậu là anh trai, cậu phải mạnh mẽ.

Mà khi ở cùng Quyền Hoa Thần, Khang Chước luôn là bên được chăm sóc, bởi vì Quyền Hoa Thần là người toàn trí toàn năng. Hắn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu những vết thương lòng mà Khang Chước cảm thấy xấu hổ khi nói về chúng, sau đó lại dịu dàng chữa trị. Khang Chước cũng không cần phải làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh hắn là đã thấy thoải mái dễ chịu, cho nên Khang Chước sẽ không nhịn được buông thả bản thân muốn nhiều hơn nữa.

Khang Chước vô cùng sợ hãi.

Nếu hiện tại cậu gặp Quyền Hoa Thần, chắc chắn Quyền Hoa Thần sẽ nhìn thấu cậu.

Có lẽ xuất phát từ sự bao dung của trưởng bối, Quyền Hoa Thần sẽ không trách cứ cậu, nhưng hắn nhất định sẽ thay đổi mật khẩu cửa nhà, không cho phép Khang Chước sang cho Lazzy ăn, cũng sẽ không dẫn cậu đến bờ biển hoặc dạy cậu bơi lội…

Cuối cùng, hắn sẽ giống như ba năm trước, kiên quyết đi đến nước D rời khỏi Khang Chước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi