RỰC CHÁY

Mấy ngày nay tâm trạng của Khang Chước đều không ổn lắm, tuy rằng cậu đã rất cố gắng che dấu nhưng Quyền Hoa Thần vẫn có thể nhìn ra được.

Thời gian cậu im lặng trở nên nhiều hơn, còn thỉnh thoảng ngẩn người rồi chăm chú nhìn Quyền Hoa Thần, vả lại còn ngoan ngoãn quá mức.

Hôm trước, Quyền Hoa Thần nhìn trúng một bộ áo gió kiểu dáng khá đẹp, hắn mua một bộ cho mình, một bộ cho Khang Chước. Cũng bởi vì Quyền Hoa Thần nói thêm vài câu đẹp mắt, ngày hôm sau Khang Chước mặc ngay bộ áo gió kia đi tìm Quyền Hoa Thần. Phải biết nhiệt độ cao nhất trong ngày là 28 độ, cậu nóng đến mức đổ mồ hôi nhễ nhại cũng không nỡ cởi ra.

Khang Chước không biết, ánh mắt chờ mong cất giấu một chút lấy lòng khi ấy của cậu khiến Quyền Hoa Thần cảm thấy rất đau lòng.

Điều này khiến Quyền Hoa Thần nhớ tới một số cảnh tượng cũ trong bữa tiệc đêm giao thừa ở nhà họ Quyền.

Trong ba năm chuyển đến nước D, mỗi khi đến tết, hắn và Chu Viện vẫn sẽ trở về nhà cũ nhà họ Quyền ăn bữa cơm giao thừa. Đây cũng là cơ hội duy nhất trong năm để Quyền Hoa Thần có thể nhìn thấy Khang Chước.

Sau bữa tối, cả gia đình quay quần cùng nhau xem TV và trò chuyện, vì muốn làm người lớn trong nhà vui vẻ, Quyền Tiêu sai người mang mấy thùng vải thiều tươi đến, bảo Doãn Đông Phàm bày ra đĩa mang cho trưởng bối. Doãn Đông Phàm cảm thấy mấy chuyện như này thật phiền, y ngồi lì trên sô pha chơi điện thoại không chịu nhúc nhích, vẫn là Khang Chước kéo y lên, nói sẽ làm cùng y.

Quyền Hoa Thần ngồi ở góc trong cùng, nhìn Khang Chước bưng đĩa đi lần lượt đến trước mặt trưởng bối, gọi chú bác thím dì, nụ cười trên mặt vô cùng nhu thuận, lại mang theo một chút thận trọng dè dặt mà có lẽ chính cậu cũng không nhận ra.

Nhìn dáng vẻ Khang Chước cầm quả vải, Quyền Hoa Thần không khỏi liên tưởng đến một chú sóc đang cầm quả thông.

Cuộc trò chuyện nhàm chán trong bữa tiệc đêm giao thừa đã cho Quyền Hoa Thần có đủ thời gian suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu hắn thầm viết lên một câu chuyện cho chú sóc này.

Chú sóc đang cầm quả thông yêu quý của mình, nó cố gắng nói với những người đi ngang qua:

“Tôi tặng bạn quả thông của tôi, xin bạn hãy cho tôi một chút tình yêu đi.”

Một số người không quan tâm đến quả thông, họ quay người bỏ đi.

Có người thương hại nó, tiện tay bố thí một viên kẹo, nó cho rằng đó chính là yêu.

Cũng có người lấy đi quả thông của nó, rồi sau khi quay người lại tiện tay ném chúng đi.

Dường như mọi người đều không hiểu ý nghĩa của quả thông đối với một chú sóc.

Bây giờ, quả thông kia đã được đưa đến trước mặt Quyền Hoa Thần một cách đầy run rẩy.

Lấy đi quả thông là chuyện rất dễ dàng, nhưng Quyền Hoa Thần không chỉ muốn quả thông, hắn còn muốn giấu chú sóc vào trong túi rồi mang về nhà.

Nhưng phải làm thế nào mới có thể khiến chú sóc không cảm thấy sợ hãi đây?

Quyền Hoa Thần biết rõ, trong khoảng thời gian này Khang Chước đang phiền não vì điều gì.

Muốn biến Quyền Hoa Thần từ thân phận một “trưởng bối” chuyển hóa thành “người yêu”, thì trong thời gian này phải chịu bao nhiêu sự khảo vấn về đạo đức, chính Quyền Hoa Thần cũng đã tự mình trải qua những điều này.

Huống chi Quyền Hoa Thần còn là cậu của bạn trai cũ của Khang Chước.

Thế nhưng, cho dù Quyền Hoa Thần đồng cảm thì hắn cũng không thể làm được gì.

Sự thành thục và trầm tĩnh của người lớn tuổi luôn có sức hấp dẫn tự nhiên đối với những người trẻ. Nhưng việc dạy bảo và lừa dối thường chỉ cách nhau đúng một đường thẳng, có đôi khi đây thậm chí còn là một vấn đề quan trọng.

Nếu như muốn Khang Chước nhìn rõ khát vọng trong nội tâm mình, xác định rõ tình yêu của cậu dành cho Quyền Hoa Thần, vậy thì Quyền Hoa Thần cũng chỉ có thể đứng ở một bên không làm gì cả. Chờ cậu tự mình đi tới trước mặt Quyền Hoa Thần, chờ cậu tự mình nói đồng ý.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ mùng một tháng mười, Khang Chước đi theo Quyền Hoa Thần đến câu lạc bộ leo núi trải nghiệm hoạt động leo núi trong nhà.

Thực ra Khang Chước không thích vận động lắm, nhưng sau khi biết được sở thích của Quyền Hoa Thần, cậu tỏ vẻ rất hứng thú, môn thể thao nào cũng muốn thử một chút.

Quyền Hoa Thần quan sát thân thể nhỏ nhắn của Khang Chước, trong lòng không biết nói gì hơn.

Quyền Hoa Thần rất thích thể thao mạo hiểm, đối với hắn lướt sóng và leo núi đều là những môn cơ bản. Nếu thật sự phải nói thì Quyền Hoa Thần thích nhất là nhảy dù và trượt tuyết trên núi cao, nhưng suy sét đến hệ số nguy hiểm, Quyền Hoa Thần tuyệt đối sẽ không để Khang Chước thử hai môn thể thao này.

Nhưng cậu có thể chơi thử leo núi trong nhà.

“Lão Quyền đến rồi!”

Khang Chước đi theo Quyền Hoa Thần vào câu lạc bộ leo núi, nhìn thấy một người đàn ông tóc xoăn vàng mặc áo ba lỗ thể thao đi về phía bọn họ. Quyền Hoa Thần bắt tay chạm vai với anh, dường như hai người có quan hệ rất tốt với nhau.

“Ồ, còn mang theo một nhóc đẹp trai nữa.” Khi người đàn ông cười lên, đôi mắt của anh híp lại tạo thành một đường cong, nhìn trông giống một con cáo.

Quyền Hoa Thần giới thiệu với Khang Chước: “Đây là bạn tôi Liêu Nhất Phàm, câu lạc bộ leo núi trong nhà này chính là cậu ta mở.”

Hắn nói với Liêu Nhất Phàm: “Đây là Khang Chước, bạn nhỏ trong nhà tôi.”

Liêu Nhất Phàm đi quanh Khang Chước một vòng: “Chậc chậc chậc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này đi, thật xinh đẹp! Đúng rồi Khang Tiểu Chước, em nhuộm tóc màu gì thế? Đẹp kinh lên được, làm ở chỗ nào, giới thiệu cho anh.”

Khang Chước ngượng ngùng nói: “Em không nhuộm tóc, sinh ra đã vậy rồi, mẹ em là người nước R.”

“Ồ? Con lai à? Chẳng trách lại đẹp như vậy.”

Liêu Nhất Phàm thân thiết như gặp bạn lâu năm, lần đầu gặp Khang Chước đã muốn khoác vai bá cổ, nhưng Quyền Hoa Thần đứng bên cạnh đã đưa tay ngăn lại.

Liêu Nhất Phàm nhìn vào mắt Quyền Hoa Thần lặp tức hiểu ngay, bĩu môi cười: “Ông ki bo thế nhỉ? Ông nghĩ đi, trong lúc ông đi chơi vui vẻ bên ngoài thì tôi đã giúp ông cho chó ăn bao nhiêu ngày hả?”

Khang Chước lập tức tiếp lời: “Lần trước là anh hỗ trợ cho Lazzy ăn đó sao? Cảm ơn anh ạ.”

“Cái miệng nhỏ nhắn này thật ngọt, trách không được…” Dưới ánh mắt uy hiếp của Quyền Hoa Thần, Liêu Nhất Phàm không thèm để ý ôm bả vai Khang Chước dẫn cậu vào bên trong câu lạc bộ, “Nào nào, hôm nay lần đầu tiên em đến đây, anh dẫn em đi trải nghiệm miễn phí, không có trang bị à? Không thành vấn đề, tặng em một bộ luôn, người mới à? Không sao hết, anh sẽ cầm tay chỉ dạy em.”

Khang Chước không ứng phó được sự nhiệt tình của Liêu Nhất Phàm, liên tục quay đầu lại nhìn Quyền Hoa Thần phía sau: “Cậu ơi…”

Hai chữ “cậu ơi” vừa thoát ra, Liêu Nhất Phàm trợn to hai mắt như gặp phải quỷ, ánh mắt nhìn Quyền Hoa Thần giống như đang nhìn cầm thú.

Quyền Hoa Thần nhếch miệng cười, không cảm thấy xấu hổ chút nào, hắn lười để ý tới Liêu Nhất Phàm, đẩy tay anh đặt ở trên vai Khang Chước ra, tự mình ôm lấy Khang Chước đi về phía trước.

“Cậu ta là người như vậy, em đừng để ý tới cậu ta.” Quyền Hoa Thần nói.

Khang Chước biết Liêu Nhất Phàm không có ác ý, cậu tiến đến bên tai Quyền Hoa Thần nói: “Vừa nãy khi anh ấy nói chuyện, cháu có thấy khuyên lưỡi của anh ấy, chắc chắn anh ấy và Doãn Đông Phàm có thể nói chuyện cùng nhau.”

“Nhóc nghịch ngợm.” Quyền Hoa Thần nhéo mặt cậu.

Khang Chước cười hì hì.

Liêu Nhất Phàm thấy cặp đôi ngọt ngào này nói chuyện thì thầm, căn bản không cần tới anh. Anh sẽ không tự chuốc nhục nhã, chỉ nói một câu tự chọn trang bị, có việc gì thì gọi tôi rồi rời đi.

Giống như dạy Khang Chước bơi lội, Quyền Hoa Thần giảng giải cách leo núi cũng tỉ mỉ không kém.

Đầu tiên hắn dẫn Khang Chước khởi động làm nóng cơ thể, sau đó chọn trang bị thích hợp, đưa cậu tới trước vách đá.

“Nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, em tự mình leo lên thử là biết.” Quyền Hoa Thần kiểm tra dây an toàn cho Khang Chước lần cuối, “Đi đi.”

Đây là lần đầu tiên Khang Chước leo núi, cậu leo rất trắc trở, thường xuyên không biết nên giẫm lên khối gờ nào, Quyền Hoa Thần đứng phía dưới hướng dẫn cho cậu.

Tuyến đường Khang Chước đang leo là tuyến đường 5,9 có độ khó thấp nhất, các gờ bám tay và kê chân đều tương đối lớn, tổng cộng chỉ cao ba mét. Khang Chước leo một hơi được hai mét, kết quả bị kẹt lại ở đoạn cuối cùng.

Tay chân của cậu mở ra rất lớn, bám vào bốn gờ trên dưới trái phải, không thể nhúc nhích, giống như một con ếch bị trói chặt tứ chi.

Quyền Hoa Thần nín cười, bảo cậu buông tay phải với lên gờ bám ở phía trên. Nhưng Khang Chước buông tay sẽ mất thăng bằng, cậu cứ mắc kẹt ở bước cuối cùng thành công như vậy.

Liêu Nhất Phàm nhìn thấy cũng tiến lại gần chỉ huy: “Khang Tiểu Chước, em đồng thời buông cả tay cả chân bên phải ra, dùng sức mạnh cốt lõi của em với lên gờ bám phía trên!”

Khang Chước run rẩy giữa không trung, suy sụp nói: “Em không có sức mạnh cốt lõi!”

Liêu Nhất Phàm vui vẻ cười ha ha.

Mười phút sau, cuối cùng Khang Chước cũng phải buông tay rơi xuống vì kiệt sức.

Tuy rằng đã có dây an toàn hỗ trợ nhưng Quyền Hoa Thần vẫn đưa tay đón lấy cậu, dặn dò cậu lúc xuống phải nhớ kỹ giẫm lên gờ bám.

Liêu Nhất Phàm thấy vậy chép miệng ngay: “Cao có bao nhiêu đâu, không ngã được.”

Khang Chước không còn sức lực, ngồi một bên uống nước nghỉ ngơi, Quyền Hoa Thần đi làm nóng người chuẩn bị, Liêu Nhất Phàm ngồi xuồng bên cạnh nói chuyện phiếm với cậu.

Khi ngồi gần Khang Chước mới phát hiện, thì ra Liêu Nhất Phàm không chỉ có khuyên lưỡi, anh còn có khuyên môi và khuyên mũi. Hơn nữa mái tóc vàng thời thượng của anh luôn khiến Khang Chước liên tưởng đến đám bạn của Doãn Đông Phàm, cậu theo bản năng dựng lên phòng bị với loại người này.

Nhưng mà hàn huyên được mấy câu, Khang Chước dần dần thay đổi cái nhìn đối với anh.

Liêu Nhất Phàm rất tò mò về Khang Chước, nhưng lúc trò chuyện không hề xúc phạm tới cậu, rất khéo nói chuyện.

Khi anh hỏi Khang Chước về trường học và chuyên ngành, Khang Chước hơi do dự một chút, bởi vì cậu bất giác nhớ đến phản ứng của đám bạn Doãn Đông Phàm đối với chuyên ngành và trình độ học vấn của mình. Cho nên Khang Chước nói rất qua loa, chỉ nói mình học chuyên ngành Sinh học ở đại học A.

“Giỏi thật đó, đại học A luôn, chuyên ngành Sinh học?” Liêu Nhất Phàm hào hứng, “Anh nghe nói sinh viên Sinh học giống như sinh viên Y khoa đều phải mổ xẻ động vật, chuyện này là thật hay giả vậy?”

Khi biết Khang Chước mới 19 tuổi đã là nghiên cứu sinh năm nhất, hơn nữa còn đi theo Lưu Minh làm nghiên cứu tuyến thể, Liêu Nhất Phàm lập tức kích động nói: “Đỉnh dữ nha! Anh nghe nói trước đây có một giáo sư đã đưa ra lý thuyết về việc khai phá tiềm năng của tuyến thể Beta, có phải là thầy hướng dẫn của em không?”

Khang Chước gật đầu, còn Liêu Nhất Phàm sắp đập nát đùi mình.

Khang Chước hơi đỏ mặt, cậu có thể cảm nhận được sự chân thành của Liêu Nhất Phàm, lời khen ngợi và ngưỡng mộ của anh đều xuất phát từ nội tâm, không phải lời nói xã giao, giọng điệu cũng không quái gở. Khang Chước cảm thấy một vướng mắc nào đó trong lòng mình đã được cởi bỏ.

Chẳng mấy chốc Quyền Hoa Thần đã khởi động xong, bắt đầu leo núi.

“Câu lạc bộ leo núi của bọn anh có tổng cộng bốn tuyến đường tương ứng với bốn độ khó, dựa theo màu sắc mà phân biệt. Ban nãy em leo lên là tuyến đường màu xanh lá cây đơn giản nhất, bên cạnh lần lượt là màu vàng, màu đỏ và màu tím.” Liêu Nhất Phàm giới thiệu với Khang Chước, “Màu tím có độ khó 5,11b, rất khó nắm lấy các gờ bám, cần phải tính toán đường đi thật kỹ lưỡng.”

Vậy mà lúc này Quyền Hoa Thần lại đang đứng ở trước tuyến đường màu tím. Trước tiên hắn lấy tay xoa bột magie ở sau lưng, đưa tay thử nắm lấy gờ bám, tiếp đó dùng sức đạp một bước——

Không quá ba giây sau, ánh mắt của hầu hết mọi người trong phòng đều bị Quyền Hoa Thần hấp dẫn.

Thân hình cường tráng, động tác linh hoạt, từng khối cơ bắp căng phồng đều đang tuôn trào sức mạnh. Vừa rồi Khang Chước dồn hết sức lực cũng không leo được tới ba mét, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã vượt qua đoạn đường ấy.

Liêu Nhất Phàm nở nụ cười: “Lão Quyền vẫn điên như trước, không hổ là kẻ chơi đùa với Bouldering.”

Khang Chước quay đầu nhìn anh, không rõ chữ “điên” này là có ý gì. Theo cậu thấy, không có người nào lý trí thận trọng hơn Quyền Hoa Thần.

“Em còn nhỏ nên chắc chắn không biết, từ khi còn học cấp ba cậu ta đã cực kỳ điên rồi. Hồi lớp 12, còn hai tháng nữa là thi đại học, người khác đều hận không thể ngủ luôn trong sách. Chỉ có cậu ta chạy đi đánh bóng vào tiết tự học tối lúc 11 giờ. Buổi đêm chỉ ngủ bốn năm tiếng, ngày hôm sau thức dậy đi thi, đứng top 10 lớp.”

“Sau đó lúc cậu ta học đại học, từng chơi nhảy bungee một thời gian nhưng cảm thấy không đủ kích thích. Rồi tới khi học nghiên cứu sinh còn kéo anh đi học nhảy dù. Lần đầu tiên nhảy xuống, gọi cậu ta là gì anh cũng gọi hết, anh bị dọa, còn cậu ta thấy thích thú.”

Liêu Nhất Phàm nháy mắt với Khang Chước: “Bọn anh là bạn học cấp ba, bây giờ vẫn là bạn bè.”

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi