RỰC CHÁY

Quyền Tiêu lái xe rời đi, Khang Chước đưa mắt nhìn theo hướng của bà, sau đó chậm rãi đi về phía cửa nhà Quyền Hoa Thần.

Quyền Hoa Thần không vào nhà, sau khi hắn cất đồ đạc vào bên trong thì ra ngoài chờ cậu, vừa hút thuốc vừa chờ, trên mặt đất đã có một đống tàn thuốc.

Từ lúc Khang Chước ở bên hắn, cũng không thấy hắn hút thuốc, cậu không biết hắn lại nghiện thuốc lá đến vậy.

Khang Chước cướp lấy điếu thuốc của hắn: “Anh Thần, đừng hút nữa, chúng ta vào nhà thôi.”

Quyền Hoa Thần nhìn chằm chằm cậu một lúc, ánh mắt tối tăm, khiến người ta nhìn mà đau lòng. Nhưng hắn nhanh chóng thu hồi vẻ mặt vừa rồi, lại tươi cười giống như thường ngày còn mang theo một chút trêu chọc: “Sao em không đi cùng Quyền Tiêu?”

Khang Chước hỏi ngược lại: “Tại sao em phải đi với dì?”

Tiếp đó cậu lại chuyển đề tài: “Em muốn đi thì cũng là về nhà bên cạnh, về với dì để làm gì, để Doãn Đông Phàm làm cho tức giận thêm à?”

Lúc này Quyền Hoa Thần thật sự nở nụ cười, bầu không khí căng thẳng ban nãy lập tức tan thành mây khói, hắn véo mặt Khang Chước: “Giỏi nha Khang Chước, giờ biết nói chuyện thế này rồi, em học theo ai?”

Khang Chước đỏ bừng mặt, nhưng vẫn ráng giữ vững khí thế, nói: “Học theo anh.”

Quyền Hoa Thần hài lòng gật đầu: “Tôi dạy thật tốt.”

Khang Chước không thể nhịn được nữa, lao vào trong ngực Quyền Hoa Thần muốn hôn, Quyền Hoa Thần ngại trong miệng mình có mùi thuốc lá, ngẩng đầu không cho cậu hôn. Thế là Khang Chước dùng những lời Quyền Hoa Thần từng nói đáp lại hắn: “Giờ mới đánh dấu được mấy ngày, hôn cũng không cho hôn à? Alpha vô tình.” Nói xong liền chạy đi.

Quyền Hoa Thần cười mắng cậu là nhóc con không có lương tâm.

Chờ đến khi Quyền Hoa Thần dọn dẹp xong tàn thuốc ở cửa rồi quay vào nhà định nấu cơm, hắn phát hiện tạp dề của mình không thấy đâu nữa. Hắn vừa nhìn về phía phòng bếp thì đã thấy Khang Chước đang xắn tay áo, mặc tạp dề, thành thục bưng nồi.

“Hôm nay anh lái xe vất vả rồi, để em nấu bữa tối.”

Quyền Hoa Thần nhướng mày nhìn cậu, không phản đối, hắn vắt đôi chân dài dựa vào khung cửa: “Được rồi, vậy xin hỏi đầu bếp, tối nay chúng ta ăn gì?”

Khang Chước tràn đầy hào hứng: “Mì trứng, anh ăn không? Em biết đánh trứng, chính là lấy trứng gà làm như này như này, rồi cuối cùng đổ vào trong nồi.”

“Ăn, nhất định phải ăn.” Quyền Hoa Thần nín cười đi tới, “Trong nhà còn có hai quả cà chua, làm mì trứng cà chua đi.”

Vì vậy, sau đó không lâu, đầu bếp Khang với sự hỗ trợ của phụ tá Quyền đã hoàn thành quá trình nấu mì trứng cà chua. Sau khi ăn thử, hai người đều cảm thấy mùi hương khá ngon.

Sau khi ăn tối xong, Khang Chước chủ động thu dọn bát đũa, ngụ ý bát cũng để cậu rửa.

Quyền Hoa Thần lại đuổi theo đến phòng bếp, tựa vào khung cửa: “Hôm nay thương tôi vậy sao?”

Quyền Hoa Thần cố ý trêu chọc cậu, muốn xem phản ứng xấu hổ của cậu, nhưng không nghĩ tới Khang Chước lại nói: “Sau này cứ để em rửa bát cho.”

Nghe xong lời này, khuôn mặt tươi cười của Quyền Hoa Thần vẫn không thay đổi, chỉ là trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác khó diễn tả thành lời. Khang Chước đang an ủi hắn theo cách mà cậu có thể làm được.

Quyền Hoa Thần chậm rãi đi tới phía sau cậu, cúi đầu hôn lên mặt cậu: “Quyền Tiêu đã nói gì với em?”

Ăn mì không cần dùng nhiều bát đũa, Khang Chước nhanh chóng rửa sạch chúng rồi đặt lên giá, nhẹ nhàng đáp lại: “Không có gì cả.”

Quyền Hoa Thần chờ cậu rửa tay sạch sẽ, giúp cậu cởi tạp dề rồi treo nó lên. Sau đó hắn đứng chắn trước người cậu, sờ đầu cậu nghiêm túc nói cho cậu biết: “Khang Chước, đừng chịu đựng một mình. Đây là chuyện của hai người chúng ta, chúng ta nên cùng nhau đối mặt, em nói xem đúng không?”

Bức tường trái tim mà Khang Chước vất vả mới xây dựng được chớp mắt đã sụp đổ thành gạch vụn.

Một người ôm lấy tất cả cảm xúc tiêu cực thật sự quá mệt mỏi. Khang Chước đã rất cố gắng kiên trì, cậu muốn cho Quyền Hoa Thần vui vẻ, để hắn không phải chịu ảnh hưởng từ Quyền Tiêu. Nhưng Quyền Hoa Thần luôn có thể dùng một câu nói đã đánh cậu trở về nguyên hình.

Những gì Quyền Tiêu đã nói với Khang Chước lúc ở trên xe khiến cậu chấn động rất lớn. Tuy rằng cậu không đồng ý với đánh giá của Quyền Tiêu đối với Quyền Hoa Thần, nhưng cậu cũng không có cách nào trách cứ hành vi của Quyền Tiêu. Trong màn bi kịch này, Quyền Tiêu cũng như Quyền Hoa Thần đều là người bị hại.

Sau khi nghe Khang Chước kể lại, Quyền Hoa Thần không hề tức giận, ngược lại cả người đều thả lỏng: “Quả nhiên chị ấy nghĩ như vậy.”

Quyền Hoa Thần kéo Khang Chước ngồi xuống sô pha, rót cho cậu một ly nước chanh ấm.

“Chị ấy không nói dối, từ góc nhìn của chị ấy thì mọi chuyện thật sự đã xảy ra như vậy.” Quyền Hoa Thần nhìn Khang Chước nói, “Bây giờ em có thể nghe phiên bản của tôi.”

Đây là lần đầu tiên Quyền Hoa Thần kể cho Khang Chước nghe về quá khứ của mình.

Bởi vì bọn họ quá thân thiết, ở chung quá lâu, khiến cho Khang Chước sinh ra ảo giác mình đã hiểu hắn rất rõ. Nhưng cho đến bây giờ Khang Chước mới phát hiện, mình hoàn toàn không biết gì về quá khứ của hắn.

“Thật ra tôi và người nhà họ Quyền không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, Quyền Tiêu cũng đã xem qua báo cáo giám định quan hệ ba con, nhưng chắc là bà ấy không chịu tin.”

Mỗi gia đình không hạnh phúc đều có bất hạnh của riêng họ, Quyền Hoa Thần cảm thấy câu nói này không sai một chút nào.

Trên dòng sông dài của đời người có vô số nhánh sông nhỏ, bạn nghĩ rằng bạn đã chọn đúng nhưng thực tế, nó chỉ là một lựa chọn đau khổ khác.

Quyền Khải Minh và Chu Viện là mối tình đầu của nhau, sau đó vì bối cảnh gia đình chênh lệch và lựa chọn tương lai khác nhau, bọn họ chia tay trong hòa bình. Quyền Khải Minh cưới mẹ của Quyền Tiêu, Chu Viện cũng gả cho Alpha khác mà bà cảm thấy phù hợp.

Nhưng chẳng ai ngờ được, Apha với bề ngoài có vẻ dịu dàng thành thật này lại có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, uống rượu say sẽ động thủ đánh Chu Viện. Về sau có thêm Quyền Hoa Thần thì kéo cả Quyền Hoa Thần vào đánh. Nhưng sau khi tỉnh rượu gã lại xin lỗi vô cùng chân thành, quỳ xuống khóc lóc than thở nhận sai với Chu Viện, cam đoan lần sau mình sẽ không uống rượu nữa.

Lúc Chu Viện sinh Quyền Hoa Thần ra đã mắc bệnh hậu sản, khoảng thời gian đó Alpha chăm sóc bà chu đáo, cũng bỏ cả rượu, tất cả mọi người đều nói gã là một người chồng tốt. Hơn nữa sau khi đánh dấu, Omega ỷ lại vào Alpha theo bản năng, Chu Viện dần dần tha thứ cho gã.

Thế nhưng sức khỏe của Chu Viện vẫn luôn tiềm ẩn một mối họa ngầm. Bởi vì phải dưỡng bệnh chăm con, Chu Viện bị buộc phải nghỉ việc, mà bất luận là chữa bệnh hay nuôi con đều cần tiền, áp lực chồng chất lên người Alpha càng lúc càng lớn. Gã lại bắt đầu uống rượu, lại bắt đầu đánh người, thế là cơn ác mộng của Chu Viện và Quyền Hoa Thần đã ập đến.

“Không cần phải bày ra vẻ mặt này, khi đó tôi còn quá nhỏ, không có nhiều ký ức đau buồn.” Quyền Hoa Thần sờ sờ mặt Khang Chước, giải phóng pheromone xoa dịu, “Bởi vì bình thường ở bên ngoài ba ruột của tôi ngụy trang rất tốt, dẫn đến không có ai tin lời mẹ tôi. Mọi người đều khuyên bà không nên ly hôn, dù sao bà ấy cũng không có việc làm, mà tôi vẫn còn rất nhỏ.”

Bước ngoặt xảy ra khi Quyền Hoa Thần được bốn tuổi. Một đêm nọ Alpha lại uống rượu, trong lúc giằng co làm cánh tay Quyền Hoa Thần bị thương. Lúc đầu Chu Viện không phát hiện ra, cho rằng chỉ là tổn thương cơ bình thường. Về sau Quyền Hoa Thần vẫn kêu đau, bà dẫn hắn đến bệnh viện nhi mới biết là gãy xương.

Bác sĩ vừa nhìn đã biết vết thương của đứa bé có vấn đề, bác sĩ nói trong bệnh viện có Quỹ cứu trợ dành riêng cho Omega. Nếu người chồng liên tục đánh đập, mà Omega lại không có nguồn tài chính, có thể lựa chọn nộp đơn xin cứu trợ, Quỹ sẽ giúp Omega giải quyết chuyện ly hôn và tẩy sạch dấu hiệu.

Chu Viện nhìn Quyền Hoa Thần nằm trên giường bệnh, hạ quyết tâm tiến hành nộp đơn.

Mấy ngày sau, Quyền Khải Minh đến bệnh viện thăm Quyền Hoa Thần, Chu Viện mới biết được, thì ra bệnh viện và Quỹ này đều đứng tên Toàn Hòa.

“Mẹ tôi sau khi tiếp nhận phẫu thuật tẩy dấu hiệu mới biết được, cái gọi là cứu trợ của Quỹ, thực tế đều là Quyền Khải Minh tự an bài. Ông ấy cho mẹ tôi và tôi chỗ ở cực kỳ tốt, sắp xếp bảo mẫu và bác sĩ riêng, bà ấy thậm chí còn không có cơ hội nói không. Cuối cùng chờ đến khi bà ấy hồi phục lại sau nỗi đau của đoạn tình cảm trước đó, chúng tôi đã nợ ông ấy nhiều đến mức không thể trả nổi… Mặc dù vào thời điểm ấy, mẹ tôi cũng không muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của ông và người vợ quá cố, nhưng sau đó bọn họ thật sự đã kết hôn. Nếu nói mẹ tôi là người thứ ba thì tôi cũng không có cách nào phủ nhận điều đấy.”

Khang Chước buồn bã nắm chặt góc áo Quyền Hoa Thần, giờ khắc này cậu cũng không biết nên nói gì.

Quyền Hoa Thần nắm tay Khang Chước, hắn dừng lại một lát rồi nói: “Quyền Khải Minh đối xử với chúng tôi rất tốt. Sau khi ông ấy và mẹ tôi kết hôn thì tôi đổi họ, gọi ông ấy là “ba”, người ngoài đều cho rằng tôi là con ruột của ông, dù sao cũng phải nói tôi đã có một thời niên thiếu rất tốt. Nhưng nhìn từ một góc độ khác, Quyền Tiêu khẳng định đã trải qua một khoảng thời gian tồi tệ.”

“Tôi luôn cảm thấy có lỗi với chị ấy, chị ấy hận tôi và mẹ tôi như thế nào cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng đồng thời còn có một vấn đề khác tồn tại đó là, ở thời điểm mẹ tôi khó khăn nhất, Quyền Khải Minh đã cho bà chỗ ở và chi phí sinh hoạt, sau đó cũng trả hết học phí cho tôi. Nếu tôi muốn báo đáp ông ấy, mau chóng trả hết phần nợ ân tình này, thì vào công ty của ông ấy làm việc cho ông là cách tốt nhất.”

Nhưng làm như vậy lại khiến Quyền Tiêu hiểu lầm, bà cho rằng Quyền Hoa Thần muốn tranh giành gia sản với bà. Thực chất Quyền Hoa Thần chỉ là muốn báo đáp Quyền Khải Minh mà thôi.

Bởi vì Quyền Tiêu từ chối giao tiếp, hiểu lầm giữa bọn họ giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng nổ tung vào năm Quyền Khải Minh qua đời vì bạo bệnh.

Quyền Khải Minh cảm thấy Chu Viện đã chịu rất nhiều oan ức vì phải đeo danh hiệu “người thứ ba” nhiều năm như vậy, hơn nữa ông cũng thật lòng thật dạ coi Quyền Hoa Thần như con trai mình. Vì thế trong di chúc ông chia đều toàn bộ tài sản của mình thành hai phần, một phần cho Quyền Tiêu, một phần cho Quyền Hoa Thần và Chu Viện.

Sau khi biết được di chúc, Quyền Tiêu lập tức tỏ vẻ phản đối, bà đi khắp nơi tìm luật sư nghĩ cách, đồng thời dùng thủ đoạn chèn ép Quyền Hoa Thần trong công ty. Bà cho rằng mình đã thành công ép Quyền Hoa Thần đến nước D, nhưng thực ra là Quyền Hoa Thần chủ động từ bỏ tài sản kế thừa, tự mình lựa chọn đi đến nước D.

“Vừa vặn khoảng thời gian đó em và Doãn Đông Phàm ở bên nhau, tôi không còn bất kỳ lý do gì để ở lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi