RỰC CHÁY

0.

Thời không song song: Nếu như không có gia đình Doãn Đông Phàm…

1.

Đầu tháng chín, thời tiết vẫn nóng nực như trước, tiết cuối cùng buổi sáng của Quyền Hoa Thần là tiết thể dục, hắn chơi bóng đổ mồ hôi đầy người rồi mới quay về. Hắn vội vàng vào nhà, muốn tắm qua trước khi ăn cơm, ai ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy một cậu bé đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà mình.

Đứa nhỏ thoạt nhìn trông mới năm tuổi, cậu cúi đầu ngồi trên sô pha, bởi vì chân ngắn nên không chạm tới đất, bàn chân đung đưa nhẹ nhàng giữa không trung, sau lưng cậu còn đeo một chiếc cặp sách lớn. Quyền Hoa Thần ước chừng kích thước của cặp sách kia phải bằng một phần hai người đứa nhỏ này.

Cậu bé thấy Quyền Hoa Thần đẩy cửa tiến vào, vội vàng vịn ghế sô pha đứng lên, không ngờ cặp sách lớn phía sau quá nặng, người cậu không đứng vững, trực tiếp ngã “ầm” một tiếng nằm sấp trên mặt đất. Chiếc cặp to đùng kia giống như một ngọn núi Ngũ Chỉ Sơn, đè nặng khiến cho đứa nhỏ mất cả lúc lâu cũng không đứng dậy được.

Quyền Hoa Thần lập tức bật cười, hắn ném bóng rổ và balo trong tay sang một bên, vừa đi về phía sô pha vừa gọi vào trong nhà: “Mẹ! Có một đứa nhỏ sắp bị cặp sách đè chết này.”

“Nói linh tinh cái gì đấy!” Chu Viện cầm cốc nước trái cây từ trong phòng bếp đi ra, vừa vặn nhìn thấy Quyền Hoa Thần đang nâng eo cậu bé ôm người lên khỏi mặt đất, “Khang Chước sao con lại ngã? Con ngã có đau không?”

Khang Chước lắc đầu, cố hết sức ngửa đầu nhìn thiếu niên đã đỡ cậu dậy, rất ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh ạ.”

Lúc này Quyền Hoa Thần mới chú ý tới, đứa nhỏ này là con lai, mái tóc màu hạt dẻ, khuôn mặt vô cùng thanh tú, còn có một đôi mắt to xinh đẹp, đồng tử màu tro xám, giống như một con búp bê.

“Không cần cảm ơn.” Quyền Hoa Thần gẩy gẩy tóc cậu, tóc của đứa nhỏ vừa mỏng vừa mềm, giống như lông tơ của động vật nhỏ. Quyền Hoa Thần không nhịn được sờ thêm vài cái, hỏi Chu Viện, “Đây là đứa nhỏ nhà ai vậy mẹ?”

“Con trai của dì Aya con đó, tên là Khang Chước, lúc trước mẹ đã kể với con rồi. Gần đây sức khỏe… của Aya không được tốt, phải nằm viện, ba Khang Chước lại bận rộn, mẹ bèn đón thằng bé về nhà. Sau này đây chính là em trai con, con phải chăm sóc em nhiều hơn.” Chu Viện đưa nước trái cây cho Khang Chước, bảo cậu ngồi xuống sô pha rồi uống.

“Con chăm sóc nó? Mẹ, mẹ nên nhớ là sang năm con còn thi đại học đấy.” Quyền Hoa Thần quay lại huyền quan nhặt balo và bóng rổ của mình lên, đi về phía cầu thang dẫn lên lầu hai, “Con ghét nhất là trẻ con. Nếu nó vừa khóc vừa làm loạn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi học tập của con, thì mai con sẽ tống nó đi.”

“Thằng ranh này nói bậy gì đấy!”

Quyền Hoa Thần đi lên lầu, Chu Viện tức giận thở dài, bà vừa quay đầu lại thì trông thấy Khang Chước đang mở to đôi mắt xám nhìn chăm chú vào bóng lưng của Quyền Hoa Thần. Thấy Chu Viện nhìn mình, cậu tự vịn ghế sô pha chầm chậm leo xuống, ôm cặp sách lớn của mình, hỏi thật khẽ: “Dì ơi, con phải về nhà sao ạ?”

Chu Viện cảm thấy trong lòng xót xa, bà ngồi xổm xuống ôm Khang Chước: “Không về nhà không về nhà, nói muốn đưa em đi là anh trai nói đùa thôi, chúng ta cùng nhau đi xem phòng của bé ngoan có được không?”

Một tay Chu Viện dắt theo Khang Chước, một tay xách cặp sách của cậu lên: “Ôi trời, cặp sách của con nặng thật đó, nhét gì vậy? Không phải đồ đạc của con đều được bảo mẫu thu dọn để hết trên lầu rồi sao?”

2.

Chờ đến khi Quyền Hoa Thần ý thức được trong nhà thật sự có thêm một đứa em trai, thì Khang Chước đã ở lại trong nhà hắn hai tháng. Quyền Hoa Thần đang học lớp 12, Khang Chước đi nhà trẻ, thời gian nghỉ ngơi và đi học của bọn họ khác nhau, bình thường rất ít khi chạm mặt. Thỉnh thoảng gặp được một lần cũng là vào cuối tuần, chỉ có điều sau khi Khang Chước nhìn thấy hắn sẽ lặng lẽ trốn đi.

Một buổi chiều chủ nhật nào đó, Quyền Hoa Thần tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, hắn xuống nhà muốn tìm đồ uống uống trong tủ lạnh. Lúc vào phòng bếp hắn nhìn thấy Khang Chước đang chơi ghép hình trên thảm ngoài phòng khách, lúc trở về tranh mới ghép được một nửa đã bị bỏ lại, không thấy đứa nhỏ đâu, có thể là đi vệ sinh.

Xuất phát từ tò mò, Quyền Hoa Thần cầm chai coca từ từ đi tới ngắm nhìn. Hình như đây là tranh ghép toàn bộ nhân vật Disney, mới ghép được đèn thần Aladdin và gấu Winnie ở cạnh trái. Nhìn số mảnh ghép còn lại, ít nhất cũng phải có hơn trăm mảnh, đủ cho đứa nhỏ chơi vài ngày.

Quyền Hoa Thần đứng ở bên cạnh nhìn một lúc, đột nhiên có chút nóng lòng muốn thử, muốn bắt đầu ghép mấy mảnh, nhưng lại sợ lát nữa Khang Chước quay về sẽ om sòm lên với hắn, vẫn là thôi quên đi. Hắn đang định xoay người rời đi thì đột nhiên nghe thấy phía sau sô pha truyền đến tiếng động nhỏ —— “Ức”.

Quyền Hoa Thần cảm thấy là lạ liền đi vòng qua nhìn xem, chỉ thấy Khang Chước đang núp sau ghế sô pha, che miệng hoảng sợ nhìn Quyền Hoa Thần trước mặt, giống như đang nhìn người khổng lồ, sau đó —— “Ức”!

“Em trốn ở đây làm gì?”

Quyền Hoa Thần thực sự dở khóc dở cười, hắn suýt chút nữa cho rằng trong nhà có chuột chui vào.

“Em hấc…không ồn ào.” Khang Chước trông cực kỳ sợ hãi, từ góc nhìn của Quyền Hoa Thần nhìn qua, Khang Chước co tròn ngồi xổm trên mặt đất giống như một bé mèo con đang run lẩy bẩy.

Quyền Hoa Thần không biết cậu sợ thứ gì, hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu: “Anh cũng không nói em ồn ào, phía sau sô pha không bẩn à mà em trốn ở đây, đi ra.”

Khang Chước ngồi xổm rất lâu, khi đứng lên chân cậu có chút tê mỏi, loạng chòa loạng choạng. Quyền Hoa Thần nhìn mà thấy lo, hắn đặt chai coca xuống, hai tay nâng cánh tay Khang Chước ôm một phát lên, để cậu ngồi trên cánh tay mình.

“Sao lại nhẹ thế này? Hai tháng nay mẹ anh ngược đãi em không cho em ăn cơm à?” Lần đầu tiên Quyền Hoa Thần ôm trẻ con, cảm giác không tệ, còn đung đưa lên xuống.

Khang Chước sợ ngã, vội vàng vươn hai tay ôm lấy cổ Quyền Hoa Thần, tiếp đó —— “Hấc”.

“Sao nấc mãi vậy? Uống chút nước đi.” Quyền Hoa Thần đặt cậu xuống sô pha, vặn nắp chai coca mình mới uống được hai ngụm đưa cho cậu.

Khang Chước uống một hớp, cảm thấy đỡ hơn một chút, trả lại coca cho Quyền Hoa Thần: “Cảm ơn anh ạ.”

“Vừa nãy em trốn sau ghế sô pha làm gì hả?” Quyền Hoa Thần lại hỏi.

“Nấc, ồn ào.” Lúc Khang Chước nói xong không dám nhìn vào mắt Quyền Hoa Thần.

Quyền Hoa Thần không hiểu logic của đứa nhỏ này: “Nấc có gì ồn ào? Mỗi lần em nấc đều trốn đi sao?”

Khang Chước lắc đầu, đôi mắt màu xám nhìn lướt qua Quyền Hoa Thần thật nhanh, sau đó lại rũ xuống.

Chỉ với động tác như vậy, Quyền Hoa Thần lập tức hiểu ra: “Là em sợ làm ồn đến anh sao? Sợ anh đuổi em đi à?”

Lúc này Khang Chước không gật đầu cũng không lắc đầu, cậu nhìn chằm chằm mũi chân đang dựng thẳng lên của mình, nhỏ giọng nói: “Em không ồn ào.”

Trong phút chốc, Quyền Hoa Thần cảm thấy vô cùng tội lỗi, chỉ vì một câu nói tùy tiện lúc trước của hắn, mà đứa nhỏ này sợ tới mức suốt hai tháng nhìn thấy hắn cũng không dám lên tiếng. Nhìn dáng vẻ ban nãy của cậu, có lẽ đã xuất hiện bóng ma tâm lý với Quyền Hoa Thần rồi.

Quyền Hoa Thần nhất thời không biết nên xin lỗi đứa nhỏ như thế nào, hắn liếc qua nhìn xuống mảnh ghép trên mặt đất, thử hỏi Khang Chước: “Có muốn cùng nhau chơi ghép hình không?”

Sau đó Quyền Hoa Thần chơi ghép hình với Khang Chước cả buổi chiều, Khang Chước còn sợ hắn hay không thì Quyền Hoa Thần không biết, nhưng đến ngày sinh nhật của Quyền Hoa Thần cậu sẽ nhét thiệp sinh nhật mình tự vẽ vào khe cửa phòng ngủ của hắn.

Những ngày về sau, trên đường đi học về Quyền Hoa Thần đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt sẽ thỉnh thoảng ghé vào mua một miếng bánh ngọt nhỏ hoặc kẹo mút mang về nhà.  Bạn học nhìn thấy bèn ép hỏi Quyền Hoa Thần đang yêu đương đúng không, sao lại mua mấy món mà con gái thích ăn.

Quyền Hoa Thần mắng bảo bọn họ cút: “Mua về cho em trai tôi.”

Bạn cùng lớp: “Ơ, ba mẹ cậu sinh đứa thứ hai rồi hả? Chuyện từ khi nào vậy?”

“Mẹ tôi trộm từ nhà người khác.” Quyền Hoa Thần nói nhảm rất nghiêm túc, xong rồi còn đắc ý, “Là con lai, trông đáng yêu lại còn cực kỳ ngoan ngoãn, lần sau ôm ra cho mấy cậu ngắm một chút.”

3.

Lúc Aya qua đời, là khi kỳ thi đại học của Quyền Hoa Thần mới kết thúc chưa được bao lâu.

Khoảng thời gian đó hầu như ngày nào cũng hội họp bạn bè, buổi tối Quyền Hoa Thần về nhà cũng rất muộn. Khang Chước còn đang đi mẫu giáo, có đôi khi Quyền Hoa Thần sẽ đưa đón cậu đi học.

Khi đó Khang Chước đã rất thân thiết với hắn, cậu ở nhà nhìn thấy Quyền Hoa Thần sẽ dính lấy hắn. Quyền Hoa Thần thậm chí còn không biết mình đã làm gì, hắn chỉ thỉnh thoảng hứng lên, cho cậu hai viên kẹo, cùng cậu ghép mấy mảnh ghép, mà vật nhỏ này đã không thể rời khỏi hắn.

Có lúc Chu Viện cố ý trêu chọc Khang Chước, hỏi Khang Chước thích bà hơn hay thích Quyền Hoa Thần hơn. Khang Chước sẽ nói thích cả hai, nhưng nếu phải chọn một, Khang Chước sẽ chọn Quyền Hoa Thần. Và nếu như lúc này Quyền Hoa Thần cũng ở đây, vậy cậu sẽ nhích qua từng chút một, ngồi bên cạnh Quyền Hoa Thần, muốn Quyền Hoa Thần ôm.

Niềm yêu thích của trẻ nhỏ thực sự rất đơn giản và rõ ràng.

Trước kia Quyền Hoa Thần cảm thấy trẻ con phiền toái đáng ghét, giờ hắn lại cảm thấy cũng rất đáng yêu, không khác gì cún con mèo nhỏ, cho một cục xương đã vẫy đuôi ngay rồi.

Quyền Hoa Thần từng cho rằng nuôi một đứa trẻ rất dễ, mãi cho đến ngày Aya hấp hối.

Chu Viện và Quyền Khải Minh đã đến bệnh viện trước, Chu Viện gọi điện thoại bảo Quyền Hoa Thần đến nhà trẻ đón Khang Chước.

Đó là một buổi sáng mùa hè nóng nực, Quyền Hoa Thần đưa Khang Chước đến nhà trẻ chưa đầy hai tiếng đã phải đón cậu ra ngoài.

Đương nhiên Khang Chước vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu còn rất vui vẻ vì hôm nay có thể gặp được Quyền Hoa Thần sớm như vậy.

Khi hai người ra khỏi nhà trẻ, Khang Chước nắm tay Quyền Hoa Thần, lúc cậu phấn khích nói với hắn hôm nay mình cùng đám bạn trong lớp chơi trò chơi gì, cuối cùng Quyền Hoa Thần cũng có thể hiểu được nuôi dạy con cái là một chuyện rất khó. Bởi vì cho dù có bảo vệ cậu tốt đến đâu, thì vận mệnh muốn đánh bại một người cũng thật sự quá dễ dàng, tin dữ ập tới không quan tâm tuổi tác lớn nhỏ, vào một ngày nào đó nó sẽ đột nhiên đổ ập xuống, Khang Chước buộc phải tiếp nhận, mà Quyền Hoa Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“Anh ơi chúng ta đi đâu vậy?” Lúc ngồi lên xe Khang Chước hỏi Quyền Hoa Thần.

“Đến bệnh viện thăm mẹ.” Quyền Hoa Thần nói.

“Mẹ khỏe chưa ạ?” Khang Chước chờ mong hỏi.

Quyền Hoa Thần không trả lời được.

Khang Chước nhận ra bầu không khí nặng nề trong xe, cũng không nói nữa.

Sau khi Aya nhìn thấy Khang Chước, dường như đã buông xuống tất cả mọi thứ, bà nhắm mắt lại thật nhẹ nhàng, giống như đang chìm vào giấc ngủ. Tiếng chuông báo của máy điện tâm đồ đột ngột vang lên, báo hiệu màn đêm che lấp chùm sáng mặt trời cuối cùng, gió thổi đi một chiếc lá rụng còn sót lại.

Không ai nói cho Khang Chước biết Aya đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khang Chước đã nằm sấp bên giường bà khóc lớn.

“Mẹ ơi mẹ tỉnh lại đi, xin mẹ đừng chết…”

Thì ra cậu còn nhỏ như vậy đã biết thế nào gọi là “chết”.

Chu Viện nhìn không nổi nữa, tựa vào trong ngực Quyền Khải Minh khẽ khóc nức nở, Khang Thế Thành sững sờ đứng ở bên giường bệnh, không biết ông đang suy nghĩ gì. Quyền Hoa Thần ngồi xổm bên cạnh Khang Chước, lặng lẽ lau nước mắt cho cậu, đợi đến khi cậu khóc mệt, Quyền Hoa Thần ôm cậu lên, cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Cơ bản bắt đầu từ ngày đó, Quyền Hoa Thần đi đâu cũng sẽ mang Khang Chước theo.

Đầu tiên, hắn ở nhà với Khang Chước trải qua một tuần khó khăn nhất, ngày ngày cùng cậu ăn cơm ngủ chung. Lúc Khang Chước khóc nhớ mẹ, Quyền Hoa Thần sẽ ôm cậu vào trong ngực dỗ dành.

Sau đó, khi Khang Chước đã tốt hơn một chút, Quyền Hoa Thần ra ngoài tụ tập với bạn học hoặc chơi bóng đều mang Khang Chước đi cùng.

Lúc hội họp ăn cơm, Khang Chước ngồi bên cạnh Quyền Hoa Thần, ngoan ngoãn chờ Quyền Hoa Thần bóc tôm cho cậu ăn. Tất cả mọi người đều rất thích Khang Chước, mỗi người thay nhau đút cho cậu ăn một miếng thịt, tối đó cậu ăn no đến mức nấc lên không ngừng.

Lúc Quyền Hoa Thần chơi bóng, mấy nam sinh thay phiên nhau lưu lại một người ngồi đọc sách với Khang Chước dưới bóng cây. Có đôi khi bọn họ cũng khiêng Khang Chước lên vai, để cậu ôm bóng ném vào rổ.

Khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Khang Chước bị rám nắng một vòng, nhưng dẫu sao cậu sẽ không bật khóc tỉnh giấc vì gặp ác mộng vào ban đêm nữa. Cũng bởi vậy mà Quyền Hoa Thần vinh dự nhận được danh hiệu “Vú em độc thân” giữa đám bạn của mình.

Quyền Hoa Thần thoải mái tiếp nhận danh hiệu này, bởi vì hắn đã cẩn thận suy nghĩ. Trong mùa hè này, thậm chí trong một năm qua, số lần Khang Thế Thành xuất hiện đều chỉ đếm trên đầu ngón tay, thật sự hao tâm tổn sức chăm sóc đứa nhỏ ngoại trừ Chu Viện thì chính là hắn, Khang Chước gọi hắn một tiếng “Ba”, hắn cũng nhận.

Nhiều năm sau, lúc đi ngủ Quyền Hoa Thần vẫn ôm Khang Chước vào trong lòng, lúc này hắn sẽ cảm thấy may mắn vì Khang Thế Thành vô trách nhiệm. Nếu ông là một người ba xứng chức, Khang Chước sẽ không thể ở lại nhà họ Quyền, Quyền Hoa Thần cũng không thể hoàn toàn tham dự vào quá trình trưởng thành của Khang Chước, chỉ sợ cũng rất khó có được tình yêu của Khang Chước.

Dù sao, bọn họ cũng cách nhau mười hai tuổi, năm đó Khang Chước học tiểu học, Quyền Hoa Thần đã vào đại học A.

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi