RỰC SÁNG LÒNG TÔI

Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Cửa hàng đó cách nhà thuê không xa nhưng Bạch Trác xách sữa chua nên phải đổi hết tay, nọ tay kia mấy lần mới về được đến nơi.

Cô bước vào cửa rồi đứng ở tại chỗ lần mò tìm công tắc theo phản xạ, tuy nhiên lại không sờ được thấy nó như mọi lần. Cô sững sờ mất một lúc mới nhận ra đây không phải căn hộ mà mình mua ngày trước.

Bạch Trác chớp chớp mắt, cười thầm.

Bật đèn lên, cô để từng chai từng chai sữa chua vào trong tủ lạnh. Nhìn hai hàng sữa chua xếp ngay ngắn rồi lại nghĩ đến 10 tệ cướp được từ tay Hứa Yếm, Bạch Trác không giấu nổi nụ cười.

Hứa Yếm năm 17 tuổi vẫn chưa biến thành dáng vẻ cứng đầu, ngang ngạnh của mười mấy năm sau, đáng yêu hết sức.

Nhưng Bạch Trác vẫn luôn thích anh cho dù là Hứa Yếm của năm 17 tuổi hay năm 31 tuổi.

Việc cô thích Hứa Yếm không liên quan đến tính cách hay tuổi tác. Chỉ cần người đó là anh thì Bạch Trác đều thích.

Bạch Trác không biết rõ bố trí nội thất của căn phòng này. Để đồ xong cô không vội làm việc khác mà làm quen dần với từng ngóc ngách trong căn phòng. Nhưng cũng chỉ là một căn phòng thôi, nhìn lướt qua cũng không mất đến năm phút.

Khắp phòng toàn là dấu vết người khác để lại, từ cách trang trí đến mấy đồ nội thất đều không liên quan gì đến cô.

Mà đối với người hay việc chẳng liên quan đến mình, Bạch Trác chưa bao giờ có hứng thú tìm hiểu sâu.

Những thứ đó không thể nào khơi dậy sự hân hoan trong lòng Bạch Trác bằng tờ tiền cô đang nắm trong tay này.

Bạch Trác đặt tờ 10 tệ lên trên bàn giống như lúc đặt bức ảnh đã được dán lại của Hứa Yếm. Cô ngắm nhìn nó song với tâm trạng hoàn toàn khác biệt.

Cô cực kỳ vui mừng.

Một lúc lâu sau, Bạch Trác tìm một quyển sách và kẹp tờ tiền vào trong như tiêu bản. Cô khẽ khàng vuốt ve trang bìa như thể báu vật rồi mới cất lại quyển sách lên kệ.

Tiếp đó, Bạch Trác lấy sách giáo khoa cấp 3 ra để ôn tập. Cô muốn nhanh chóng điểm lại một lượt toàn bộ kiến thức, liên kết toàn bộ tri thức đang có trong đầu.

Khả năng ghi nhớ của Bạch Trác cực giỏi. Bởi vì trong đầu cô những kiến thức quan trọng của các môn học đều có hệ thống hoàn chỉnh, vì vậy với cô dung nhập những kiến thức này vào đầu thêm lần nữa cũng không quá khó khăn.

Nhiều lần hồi tưởng lại ba năm cấp 3, có một vài thứ như mắc kẹt lại trong đầu, trở thành một phần trên cơ thể cô, trước nay chưa từng bị quên lãng.

Từ nhỏ đến lớn, điều Bạch Trác không sợ nhất chính là việc học. Kiến thức là thứ công bằng nhất, chỉ cần bạn nỗ lực là có thể đạt được. Hơn nữa một khi bạn đã nắm được thì không ai có thể cướp nó đi.

Vì vậy, Bạch Trác không sợ.

Buổi tối ngày hôm đó, Bạch Trác viết một dàn ý khái quát trước, sau đó từ từ điền thêm những kiến thức ở sâu bên trong, những chỗ còn mơ hồ sẽ khoanh lại.

Việc này thực chất là một công trình dày công, cả quá trình vô cùng rườm rà và tốn thời gian, nhưng Bạch Trác lại không cảm thấy vậy. Cô ngồi thẳng lưng trước bàn học, viết từng nét bút lên mặt giấy, ngồi liền một lúc mấy tiếng đồng hồ mà không biết mệt mỏi.

Lúc cô viết xong chữ cuối cùng thì cũng đã được hòm hòm.

Bạch Trác buông bút xuống và vặn cổ, tay trái xoa bóp cho tay phải, không phải là quá mệt mà do lâu rồi không viết nhiều như vậy nên tay cô hơi tê.

Bạch Trác gập quyển vở chi chít chữ lại, chuẩn bị hết sách vở, đồ dùng cho ngày mai rồi mới đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Bạch Trác vừa đánh răng vừa ngẩng đầu lặng lẽ ngắm hình ảnh mình trong gương, nói đúng hơn là nhìn đôi mắt đang phản chiếu trên đó. Đã lâu lắm rồi cô chưa trông thấy ánh sáng trong đôi mắt này.

Nó không còn đượm buồn đau như trước nữa, hiện giờ sâu trong đôi mắt đó chất chứa hy vọng của cô đối với tương lai mai này.

Lúc nằm trên giường, Bạch Trác còn tưởng vẫn khó ngủ như trước, thế mà cô lại nhầm. Trong đầu cô không ngừng tái hiện lại những chuyện đã xảy ngày hôm nay, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng.

Hứa Yếm không phải là thuốc, nhưng đối với Bạch Trác, anh có tác dụng hơn bất kỳ loại thuốc nào.

__

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Trác đã tỉnh dậy. Cô chiên một quả trứng gà, nướng hai lát bánh mì làm đồ ăn sáng.

Ăn xong ra đến cửa cô bỗng khựng lại rồi quay vào, mở ngăn mát tủ lạnh lấy một lọ sữa chua rồi mới ra khỏi nhà.

Bạch Trác đeo cặp sách đi về hướng trường trung học số 1 Mạn Thành. Trường học chỉ cách chỗ cô ở mất 10 phút đi bộ, còn ngắn hơn khoảng cách đến trường cũ.

Trên đường đi, Bạch Trác bắt gặp rất nhiều học sinh mặc đồng phục bước vào cổng trường. Cô chuyển đến gấp quá nên chưa nhận được đồng phục, vì thế hôm nay cô vẫn mặc đồ của mình.

Các cô cậu học trò rảo bước trên đường thành tốp ba tốp năm, có một số người còn cầm bánh bao, sữa đậu nành trong tay để ăn sáng. Không biết họ đang nói chuyện gì mà rôm rả không ngừng… Song trên mặt ai ai cũng tràn ngập hơi thở của thanh xuân và tuổi trẻ.

Dáng vẻ căng tràn sức sống và hy vọng vào tương lai.

Trước cổng trường đã có những bạn khác ăn mặc chỉnh tề, có vẻ là người của hội học sinh ghi lại những bạn không mặc đồng phụ. Còn có vài thầy cô chờ tiếng chuông vào lớp vang lên để bắt học sinh đi muộn.

Quả nhiên, Bạch Trác vừa tới cổng trường đã bị chặn lại: “Bạn học lớp nào?”

Bút và sổ trong tay bạn nữ này đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ đợi viết tên lên.

“Bạn Bạch Trác là học sinh mới chuyển đến, không cần ghi tên.” Thầy giáo vốn đang đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, nét mặt trìu mến hỏi: “Em ăn sáng chưa?”

Bạch Trác ngẩng đầu nhìn ông ấy, trả lời: “Em ăn rồi ạ. Cảm ơn thầy quản sinh Đỗ.”

Nếu như Bạch Trác nhớ không lầm, hình như đây là thầy quản sinh.

“Đừng khách sáo.” Nụ cười của thầy Đỗ càng tươi hơn: “Nếu em gặp khó khăn gì thì có thể đến tìm… Dừng tay! Lôi lôi kéo kéo làm gì thế hả?”

“…”

Bạch Trác không sao, chỉ hơi nhíu mày. Mấy học sinh đi ngang qua bên cạnh đều bị dọa sợ mất mật. Bạn nữ đứng ghi tên vô thức bịt chặt tai lại, trong lòng thầm than: Đỗ pháo nổ lại tái xuất giang hồ rồi!

Giáo huấn hai học sinh kia vài câu xong, Đỗ Xương Huân mới sực nhớ ra Bạch Trác vẫn còn đang đứng ở phía sau. Ông quay người lại nhưng chỉ thấy bóng dáng cô rẽ vào hướng phòng học.

Nhìn theo bóng dáng đó, trong mắt ông chỉ thấy hào quang tỏa sáng, đó chính là niềm hy vọng suốt bao năm trong nghề của ông. Hai năm sau không biết bông hoa thủ khoa của Mạn Thành sẽ lạc vào nhà ai?

Nếu như có thể giữ được Bạch Trác thì đến lúc đó trường họ sẽ cực kỳ vẻ vang. Số 2, số 5, số 8… gì gì đó dạt hết sang một bên!

Nghĩ đến đây thôi, Đỗ Xương Huân đã dâng trào lòng nhiệt huyết cháy bỏng: “Bạn đang uống sữa đậu nành kia, em lại đây cho tôi.”

Lúc Bạch Trác đến cửa lớp thì giáo viên chủ nhiệm đã đứng đợi sẵn ở cửa, cô giáo đang lật xem bài thi.

Bạch Trác bước đến chào: “Em chào cô Điền.”

“Bạch Trác đấy à.” Điền Hồng gấp bài thi trong tay lại, cười niềm nở với Bạch Trác: “Em đã quen trường lớp chưa?”

Vừa mới sáng sớm còn chưa bước vào lớp, Bạch Trác không nói gì chỉ gật đầu.

Nhưng cho dù quen hay không thì cô vẫn sẽ ở đây cho đến khi thi đại học.

Thầy cô nào cũng yêu quý những học sinh giỏi, nhất là trông còn ngoan ngoãn nữa, Điền Hồng cũng không ngoại lệ. Càng nhìn Bạch Trác, bà càng thấy thích, gật gù và bảo: “Được rồi, vào lớp trước đã.”

Hôm nay là thứ Hai, các học sinh trong lớp đều đã đến gần hết, Bạch Trác đi theo Điền Hồng vào lớp. Các bạn hãy còn đang ồn ào thì chuyển hướng dần chú ý đến gương mặt xa lạ theo sau lưng cô chủ nhiệm, âm thanh nhỏ dần rồi im ắng hẳn.

Điền Hồng đặt bài thi lên bàn giáo viên, nhìn đám học trò đang hết sức tò mò, cô vừa cười vừa giới thiệu: “Đây là bạn Bạch Trác mới chuyển đến lớp chúng ta. Bạn Bạch Trác mới đến còn chưa quen với nhiều thứ, hy vọng các em giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn…”

Còn chưa dứt lời, đám học sinh phía dưới đã nhao nhao như chợ vỡ.

“Bạch Trác á? Sao cái tên này nghe quen quen thế nhỉ?”

“Đm không quen sao được? Đây là thánh lúc nào cũng đứng đầu kỳ thi giữa các trường còn gì. Tuần trước vừa được thầy cô các môn nhắc đến đấy.”

“Vãi nhái! Chính là cậu ấy à?”

“Không phải đâu! Không phải cậu ấy học ở trường danh giá gì đó sao! Sao lại chuyển đến trường chúng ta được?”

“Tớ chỉ có một suy nghĩ thôi, trường kia có thể thả người dễ như thế à?”

“Mọe! Học sinh xuất sắc thực sự đến đây luôn á?!”

“Lại còn là một học sinh xuất sắc vô cùng xinh xắn…”



Bạch Trác đứng tại chỗ lắng nghe, bình tĩnh đón nhận mọi lời cảm thán hoặc những ánh mắt nghi ngờ không thành tiếng của họ. Thậm chí cô còn không hề chớp mắt, cô chưa từng sợ trường hợp như thế này, cũng không hề để ý đến cái nhìn của người ngoài.

“Trật tự.” Thấy đám học trò phía dưới đã ầm ĩ hồi lâu, Điền Hồng đập bàn, đợi tất cả mọi người trật tự mới nói: “Các em đoán không sai, đây chính là bạn Bạch Trác đó, mong rằng sau này các em có thể học tập bạn. Không chỉ nhìn vào thành tích mà còn phải noi theo sự nỗ lực, những bí quyết và phương pháp học tập của bạn…”

Điền Hồng thao thao bất tuyệt. Thực ra trước khi vào lớp, Bạch Trác còn nghĩ rằng chủ nhiệm mới là một cô giáo lạnh lùng, ít nói, không ngờ cô giáo lại là kiểu người rất tận tâm tận tụy.

“… Được rồi. Sau đây chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh bạn Bạch Trác đến với đại gia đình lớp 10A, trở thành một thành viên của cả lớp ta.”

Bạch Trác sực tỉnh, cô giáo Điền đã nói gần hết mọi thứ rồi. Cô cúi đầu chào mọi người, giới thiệu ngắn gọn: “Chào mọi người, mình tên là Bạch Trác.”

“Bạch Trác, em ngồi ở chỗ hàng thứ 3 cạnh cửa sổ nhé.”

Giờ Bạch Trác cao 1m63, chiều cao nằm ở khoảng trung bình so với các bạn trong lớp, ngồi ở hàng 3 là vừa đẹp.

Bạn cùng bàn của Bạch Trác là một nữ sinh có mái tóc ngắn, rất thích cười. Đợi cô ngồi vào chỗ cô bạn mới giơ tay bắt chuyện làm quen: “Xin chào Bạch Trác, tớ tên là Tiêu Như Phỉ.”

Bạch Trác bắt tay cô gái: “Xin chào, tớ là Bạch Trác.”

“Bạch Trác, sắp xếp đồ đạc xong em đến văn phòng cùng cô một chuyến nhé.”

Bạch Trác gật đầu, đứng dậy đi theo phía sau Điền Hồng.

Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp reo lên, sân trường vắng tanh không còn bóng dáng học sinh nào nữa. Bạch Trác dựa vào sơ đồ của trường, vô thức nhìn lên tầng hai. Nếu không lầm thì lớp học ở phía trái tầng hai chính là lớp 11A.

Lớp 11A, lớp của Hứa Yếm.

Chỉ cần nghĩ đến việc có lẽ anh đang ngồi học trong căn phòng đó, cô liền cảm thấy vui vẻ, cả trái tim trở nên ấm áp.

Lúc này Bạch Trác đang đi dọc theo vườn hoa nhỏ. Bên trong bồn có trồng cây hoàng dương lá nhỏ quanh năm xanh tốt và một số loại cây xanh khác, mỗi dãy nhà học đều bao quanh một vườn hoa, vây thành hình vuông.

Vì vậy Bạch Trác không phát hiện ra, ở trên tầng hai phía sau lưng cô, người mà cô ngày đêm mong nhớ đang đi từ phòng vệ sinh về lớp học.

Khi cô đang nhìn lớp 11A, ánh mắt người đó cũng lướt qua cô.

Dường như Hứa Yếm vừa rửa mặt bằng nước lạnh, trên mặt anh còn đọng nước chưa khô.

Mạn Thành nằm ở phía Bắc, sáng sớm trời tháng 6 độ ẩm rất thấp, nước lạnh khiến cả người anh đều mang theo hơi giá buốt.

HẾT CHƯƠNG 13

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi