RUNG CẢM TỪ EM

Chương 16: Nắm tay


Trong phòng tối mờ, cậu bé đẩy cửa đi vào, đèn hành lang bên ngoài hắt ánh sáng vào bên trong, cậu thấy mặt đất bừa bộn, còn mẹ thì đang nằm giữa vũng máu.


"Mẹ." Cậu hoảng sợ gọi, thân thể run run chạy đến, "Mẹ."


Người trong vũng máu vẫn nằm yên bất động.


Hắt xì!


Cậu bé quay đầu, cửa phòng chầm chập khép lại, thấy phía sau có bóng người xuất hiện...


"Nhung Lê."


Nhung Lê vẫn không tỉnh, đang vùng vẫy trong giấc mơ.


"Nhung Lê." Từ Đàn Hề sờ lên trán anh.


Nhung Lê đột ngột mở mắt ra, một tay tóm lấy tay cô, tay khác mò đến con dao dưới gối, đồng thời lôi phắt cô đến đến, kề dao vào cổ họng cô.


Lọn tóc đen thoáng chốc bị cắt đứt, rơi xuống lưỡi dao.


"Là tôi đây."


Nhung Lê ngước mắt, nương theo ánh sáng lờ mờ, anh thấy rõ mặt Từ Đàn Hề, và cả chính anh trong mắt cô. Anh thoáng thất thần, ngơ ngác nhìn cô.


"Anh Nhung."


Từ Đàn Hề lại gọi anh, cổ tay vẫn bị anh siết chặt, còn lòng bàn tay anh thì nóng hôi hổi.


Anh đang sốt đây mà.


Nhung Lê hoàn hồn lại, lập tức buông tay ra, rút con dao về giấu dưới gối. Ánh mắt anh đã tỉnh táo lạnh lùng, ẩn chứa nét phòng bị rõ rệt: "Ai cho cô vào đây?"


Từ Đàn Hề vẫn còn hoảng sợ, hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn vào cổ tay mình, dấu tay anh hằn đỏ trên da thịt trắng ngần của cô.


"Là em gọi chị Từ đến." Nhung Quan Quan cầm cốc nước trong tay, "Anh, anh bị ốm rồi."


Không biết có phải do sốt hay không, ánh mắt Nhung Lên ươn ướt, tia máu đỏ quạch, giọng cũng khản đặt: "Ra ngoài đi."


"Dạ." Nhung Quan Quan đặt cốc nước lên bàn rồi rời đi.


Nhung Lê ngẩng đầu: "Cô cũng ra ngoài đi."


Anh vứt áo hoodie ở cuối giường, từ giọt mồ hôi lạnh chảy xuống yết hầu, thấm ướt áo phông tay ngắn, đôi môi khô và trắng bệch.


Từ Đàn Hề mở hộp y tế: "Tôi là bác sĩ."


Cô lấy ra nhiệt kế, Nhung Lê lập tức ghé đến, rút nhiệt kế đi. Thanh nhiệt kế nhỏ dài xoay vòng giữa ngón tay anh, rồi hướng dọc xuống, anh buông tay, nhiệt kế rơi thẳng vào túi áo cô. Anh lùi người lại: "Tôi không gọi bác sĩ."


Tư thế hiển nhiên đang đuổi khách.


Từ Đàn Hề tính tình hiền lành, cũng chịu khó kiên nhẫn, "Anh đang sốt."


Anh giơ tay phủi đi mấy sợi tóc đen bị mình cắt đứt nằm rải rác trên chăn, lặp lại lần nữa: "Tôi không gọi bác sĩ."


"Anh đang sốt cao, tay rất nóng." Theo lễ giáo, cô giữ một khoảng cách với anh, nhỏ giọng hỏi han: "Anh có triệu chứng gì khác không? Có đau đầu không?"


Nhung Lê ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng không lớn nhưng gằn rõ từng từ: "Cô không nghe thấy lời tôi nói à?"


Có lẽ do bị ốm, anh không buồn vờ vịt lễ độ, tỏ rõ thái độ xa cách, ánh mắt đanh lại hung tợn, giống như một con nhím.


Nếu không phải là anh, nếu không phải anh bị ốm, Từ Đàn Hề sẽ không một mình ở trong căn phòng này, không ở cùng phòng với một người khác phái, càng không mặt dày không chịu rời đi thế này.


"Nghe." Đây là lần đầu cô nổi tính ương bướng, nói với giọng cứng rắn không màng lịch sự: "Tôi từng học một chút trung y, anh Nhung, mạo phạm."


Cô ghé người đến, khom lưng xuống.


Nhung Lê tức khắc lùi về sau, luống cuống: "Từ Đàn Hề..."


Cô đặt tay lên cổ tay anh.


Thường ngày cô luôn ôn hòa, không hay cãi nhau với người ta, mặt đỏ gay: "Khi nãy anh đã nắm tay tôi, giờ tôi nắm lại là huề."


Cánh tay định rút ra của Nhung Lê khựng lại.


Được, coi như trả cho cô vậy.


Cô đặt ngón tay lên mạch cổ tay anh, mi mắt buông rủ, do khom lưng nên phần tóc bên cạnh rủ xuống, che đi vành tai đang đỏ bừng của cô.


Ngón tay cô lạnh ngắt, trên người thoảng hương hoa quế.


"Bình thường anh ngủ ít lắm hả?"


Nhung Lê sốt đến choáng váng, mùi hoa quế thoang thoảng mê hoặc khứu giác của anh, khiến anh ngờ nghệch, máy móc trả lời: "Ừ."


Anh thường xuyên mất ngủ, nếu không uống thuốc ngủ, hoặc là không ngủ được, hoặc sẽ thấy ác mộng.


"Sốt là do bị cảm lạnh." Từ Đàn Hề bắt mạch xong rút tay lại, người nhích về sau một chút, "Chỗ tôi không có nhiều thuốc, nếu mai anh vẫn không hạ sốt thì phải đến bệnh viện."


Trong phòng ánh sáng mờ mờ, ánh mắt anh luôn dõi theo người mình có thể thấy rõ.


Cô lấy ra hai lọ thuốc trong hộp và bút, yên lặng cúi đầu viết chữ lên thân lọ, "Tôi đã viết liều dùng trên lọ." Cô đặt lọ thuốc trên tủ đầu giường, đóng hộp thuốc lại, "Anh nên hạn chế lạm dụng thuốc ngủ."


Dặn dò xong, cô rời đi.


Nhung Lê nhìn lướt qua mặt tủ, thuốc ngủ của anh đang đặt trong góc, trên đó còn có ai lọ thuốc cô để lại, và cốc nước do Nhung Quan Quan rót.


Anh nằm xuống, nhắm hờ mắt, nhưng chưa đến năm phút sau lại mở ra, mò tới điền thoại, bật game lên bắn súng đùng đoàng.


Đến Nhung Lê bị bắn chết năm lần, Nhung Quan Quan lại mò đến phòng, "Anh, em mang canh giải cảm đến cho anh này."


Nhung Lê đang lái xe trong game, đồng đội gọi anh phía sau, anh không để ý, "Ở đâu ra?"


Nhung Quan Quan vẫn bưng bát, dè dặt nói: "Do chị Từ nấu."


Là canh gừng nấu với táo đỏ.


Nhung Lê không nhìn vào di động, mà nhìn vào bát canh màu sắc chẳng mấy đẹp đẽ: "Anh không uống đâu."


Nhung Quan Quan đưa bát canh đến cho anh trai, dỗ dành hệt như bà Đào Thủy dỗ cháu: "Ngọt lắm, trong canh cho rất nhiều đường đỏ."


Nhung Lê khó chịu gắt giọng: "Mang đi chỗ khác đi."


Nhung Quan Quan than thở: "Em mỏi tay quá."


Anh cậu vẫn không nhận.


"Anh, tay em sắp gãy rồi."


Nhung Lê dừng xe lại ven đường trong game, nhận lấy bát canh.


Nhung Quan Quan thấy cốc nước vẫn còn nguyên trên bàn, lại cầm lọ thuốc đến: "Anh, còn phải uống thuốc nữa."


Nhung Lê nhìn lướt qua chữ viết trên thân lọ, "Cô ấy đi chưa?"


Cô ấy? À, là chị Từ.


"Chưa ạ."


Nhân vật trong game "hự" một tiếng, đã bị bắn chết.


Nhung Lê vứt điện thoại sang một bên, đổ mấy viên thuốc ra, uống cùng với canh gừng. Uống xong anh mặc áo hoodie vào, đi xuống lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi