RUNG CẢM TỪ EM

Chương 7: Nhung Lê che chở em trai


Nhà bà Vương Nguyệt Lan ở cửa thôn, trong nhà nuôi hai con chó, đang sủa ỏm tỏi ở cổng.


"Đều tại Nhung Quan Quan!" Nhung Tiểu Xuyên mách: "Nó mắng con, còn đẩy con nữa."


Bà Vương Nguyệt Lan buông bát cơm xuống, xỉa tay vào trán con trai mình, "Mày không có tay à, nó đẩy mày, mày không biết đẩy lại sao? Mày giống hệt ba mày, tướng tá cao to chỉ tổ phí cơm, chả có làm được tích sự gì."


Chồng bà Vương Nguyệt Lan tên Nhung Bình Quý, năm nay đã hơn năm mươi tuổi, dáng người cao dong dỏng, "Bà bé cái mồm lại đi."


Bà Vương Nguyệt Lan giọng oang oang, vừa mở miệng là cách mười mét cũng nghe thấy, "Tôi nói sai chỗ nào? Rõ ràng con trai nó giống ông." Bà trừng mắt trách chồng mình, "Toàn là vô tích sự."


Ông Nhung Bình Quý rót chén rượu, cúi đầu uống không nói lời nào.


Bên bàn cơm ngoại trừ gia đình họ, còn có một cô gái trẻ, là cháu gái của bà Vương Nguyệt Lan, đang lơ đãng gắp thức ăn.


Bà Vương Nguyệt Lan gắp đùi gà bỏ vào bát con trai: "Sau này mày tránh xa cái thằng con hoang Nhung Quan Quan kia ra, cả nhà nó đều là kẻ giết người, ai biết có di truyền hay không." Dạy con xong, bà ta lại quay sang dạy cháu: "Còn cháu nữa Đồng Đồng, cháu đừng nghĩ chuyện vớ vẫn nữa, tên giao hàng kia mắt mọc trên đỉnh không ưng cháu, cháu cũng đừng lẽo đẽo theo người ta. Đúng là mặt mũi nó đẹp trai, nhưng đẹp trai đâu ăn thay cơm được, cháu nên nghe lời mẹ cháu, sớm tìm một gia đình khá giả kết hôn, còn kéo dài nữa sẽ thành gái lỡ thì, đến đó chỉ có đợi người ta chọn mình thôi."


Hà Đồng khó chịu dằn đũa xuống bàn: "Cháu no rồi."


"Cháu có nghe lời cô nói không..."


Bấy giờ có người gõ cửa.


Bà Vương Nguyệt Lan hỏi với ra: "Ai đấy?"


Người bên ngoài không đáp, lại gõ thêm mấy tiếng đùng đùng.


"Gõ gì mà gõ mãi thế, đừng gõ nữa." Bà Vương Nguyệt Lan đặt bát đũa xuống, đứng dậy ra mở.


Cửa vừa mở ra, một luồng sáng chói mắt đã soi thẳng vào.


Bà Vương Nguyệt Lan đưa tay che lại, nheo mắt nhìn đối phương, "Hai anh em cậu đến đây làm gì?" Bà ta khinh khỉnh nhìn một lớn một nhỏ ngoài cửa nhà từ trên xuống dưới, "Có việc gì không?"


Nhung Lê giẫm một chân lên bậc cửa: "Tới tính sổ."


Nhung Quan Quan đứng sau anh trai, mái đầu nhỏ lấp ló.


Bà Vương Nguyệt Lan thân hình béo ục, che hơn nửa cửa, nói cạnh khóe: "Không phải đòi tiền thuốc thôi sao, nhà tôi dư sức trả, có cần đến tận nhà đòi không?"


"Tôi không lấy tiền."


"Vậy cậu muốn làm gì?"


"Bảo con trai bà xin lỗi em tôi." Giọng anh hết sức thản nhiên.


Bà Vương Nguyệt Lan cười gằn: "Cậu tự xem lại mình đi, trẻ con cãi nhau là chuyện bình thường thôi. Hơn nữa, Nhung Quan Quan nhà cậu cũng đẩy con trai tôi, tôi còn chưa bắt em cậu xin lỗi con tôi đấy."


Nhung Lê giật mũ áo hoodie ra, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn trơn màu bạc: "Không xin lỗi cũng được, em trai tôi đổ máu, để con bà cũng đổ máu giống vậy là huề."


Giọng anh điềm nhiên như đang nói về thời tiết, âm sắc nhàn nhạt thờ ơ. Với dáng vẻ điển trai của mình, nếu ánh mắt Nhung Lê bớt đi vẻ sắc bén cũng có thể xem như là ôn hòa vô hại.


Bình thường bà Vương Nguyệt Lan đã quen ngang tàng, sao có thể dễ dàng bị dọa, "Gì đây, cậu còn muốn đánh con tôi hả?"


"Tôi không đánh."


Anh đi thẳng vào nhà, bỏ đèn pin sang một bên, cầm một cái bát không trên bàn, ước lượng trong tay, sau đó buông ra. “Xoảng” một tiếng, bát vỡ nát.


Cả nhà bà Vương Nguyệt Lan đều thất thần.


Nhung Lê ngồi xổm xuống, lựa chọn mảnh vỡ, nhặt mảnh sắc bén nhất: "Nhung Quan Quan, em sang đây."


Nhung Quan Quan "dạ" một tiếng rồi lạch bạch chạy đến, vẻ mặt vẫn ù ù cạc cạc.


"Cầm lấy." Nhung Lê đưa mảnh vỡ cho em mình.


Hồi lâu sau cậu nhóc mới chần chừ vươn bàn tay múp míp của mình đến.


Bà Vương Nguyệt Lan lập tức kéo con mình ra sau, đỏ mặt tía tai quát lên: "Nhung Lê, cậu dám!"


Mảnh vỡ kia còn chưa đưa đến tay Nhung Quan Quan đã bị Nhung Lê rút lại. Anh nhấc chân dài, câu vào ghế, kéo đến ngồi xuống, cầm mảnh vỡ rạch hai vết trên bàn, "Giết người sẽ di truyền, con trai của kẻ giết người có gì không dám làm."


Hà Đồng ngồi yên bên cạnh, đây là lần đầu tiên cô ở gần với anh thế này, gần đến mức có thể thấy rõ nốt ruồi nơi khóe mắt anh, và cả sự vô cảm và lạnh lẽo nơi đáy mắt anh. Anh như đóa hoa xinh đẹp, song đến gần mới phát hiện không phải là hoa thật, mà chỉ là tiêu bản, bởi vì nó không có sức sống, không có hơi thở.


Dáng vẻ này của anh khiến người ta lạnh toát sống lưng.


Bà Vương Nguyệt Lan lắp bắp: "Cậu, cậu..."


Nhung Lê ngước đôi mắt hạnh, hai mí mắt hằn rõ cong cong, còn đẹp hơn cả mắt con gái, đáy mắt tĩnh lặng, hờ hững.


Anh hỏi lại: "Có xin lỗi hay không?"


Nhung Tiểu Xuyên bị dọa đến khóc thét.


Hiển nhiên Nhung Lê không thích tiếng trẻ con khóc lóc, hàng mày chau lại khó chịu, lấy bao thuốc lá ra, rút một điếu thuốc, lại sờ vào túi mới phát hiện quên mang bật lửa.


Anh quay sang hỏi ông Nhung Bình Quý: "Có lửa không?"


Ông Nhung Bình Quý run run đưa bật lửa đến. Anh châm thuốc, rít một hơi, cau có cất lời: "Nhanh lên chút được không?"


Bà Vương Nguyệt Lan dù sao cũng là đàn bà chân yếu tay mềm, đừng thấy bình thường chua ngoa mà lầm, thật ra bà ta chỉ dám ức hiếp người hiền lành. Khi nãy Nhung Lê đập bát, bà ta nào dám hó hé gì nữa.


Ai mà không sợ con của kẻ giết người chứ.


Ông Nhung Bình Quý kéo con trai ra: "Mau xin lỗi Quan Quan đi."


Nhung Tiểu Xuyên đã bị dọa đến ngây người, bị ông Nhung Bình Quý đánh cho hoàn hồn lại, hối thúc: "Nhanh lên!"


"Hu hu hu hu..." Nhung Tiểu Xuyên khóc đến mức xì cả nước mũi thành bong bóng, "Xin lỗi hu hu hu hu..."


Nhung Quan Quan nhìn chằm chằm bong bóng nước mũi kia, khẽ khụt khịt mũi mình, "Sau này cậu không được mắng anh tôi nữa."


"Không mắng nữa hu hu hu hu..."


"Vậy tôi tha thứ cho cậu."


"Hu hu hu hu..."


Nhung Lê ngậm điếu thuốc, cho tay vào túi áo.


Bà Vương Nguyệt Lan kinh hoảng lôi con trai về phía sau, đề phòng nhìn Nhung Lê. Một giây sau, thấy anh lấy ra một tờ tiền màu đỏ nhăn nhúm, cầm mảnh vỡ kia đè lên.


"Đền bát cho bà." Anh còn vứt tàn thuốc đang cháy vào trong tô canh, cầm lại đèn pin đặt trên đất, cất giọng khàn khàn do vừa hút thuốc: "Đi thôi."


Nhung Quan Quan đuổi theo.


Đợi người ra khỏi sân, bà Vương Nguyệt Lan mới ngồi bệt xuống đất, khẽ mắng "đồ điên".


Ngoài sân, chó sủa hai tiếng rồi yên lặng trở lại, ánh đèn pin soi chiếu cả con ngõ. Gió thu cuốn lá bay khắp trời, lượn từ bóng tối đến ánh đèn trắng lóa, không biết hương hoa quế trong sân nhà ai được đưa theo làn giò, làm cảnh thu tiêu điều này thêm chút ý thơ sầu muộn.


"Nhung Quan Quan."


Cậu nhóc ngước mặt lên: "Dạ?"


Nhung Lê đi phía trước, bước chân chậm rãi, giọng điệu cũng thong thả: "Đừng học theo anh."


"Học gì ạ?"


"Đứng đánh người ta bị thương, đừng hành xử bằng bạo lực, đừng vô cảm, đừng sống như cái xác không hồn." Anh như người ngoài cuộc, thong dong dạy em trai mình, "Cho dù dòng đời có đưa đẩy em, em cũng đừng biến chất."


Đừng giống anh, sống trong cảnh tối tăm mù mịt.


Nhung Quan Quan không hiểu, vẻ mặt ngơ ngác.


Nhung Lê không giải thích nhiều, "Tóm lại, đừng học theo anh."


"Anh sợ em lấy bát đập Nhung Tiểu Xuyên hả?"


Nhung Lê không nói lời nào.


Giọng cậu nhóc vẫn còn non nớt, nhưng lại quả quyết lạ thường: "Em sẽ không làm thế đâu."


Nhung Lê khẽ ừ.


"Anh."


Tay áo anh bị kéo lại, mắt nhìn thẳng đôi mắt trong veo của đứa trẻ. Đôi mắt ấy trong đến mức có thể thấy được bóng dáng thối nát của chính anh bên trong.


"Cho anh ăn chocolate này."


Nhung Quan Quan đưa tay, viên chocolate tròn trịa nằm gọn nơi lòng bàn tay.


Nhung Lê thoáng giật mình, gạt đi: "Anh không ăn ngọt."


"Tại sao?"


"Không tại sao cả."


"Nhưng kẹo ngon mà."


"Đừng làm phiền anh."


"Vâng ạ."


Nhung Quan Quan yên lặng, Nhung Lê rảo bước nhanh hơn.


Bỗng phía sau có người lớn tiếng gọi anh lại, anh quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ hớt hải chạy đến, mắt đỏ hoe, nghẹn giọng: "Xin lỗi anh."


Là Hà Đồng, cháu gái của bà Vương Nguyệt Lan.


Anh nói phũ phàng: "Tôi không biết cô."


Dứt lời anh bỏ đi, bóng lưng hòa tan với bóng đêm, còn Hà Đồng ngồi xổm trên đất bật khóc.


Thật ra thì họ chưa hề quen biết nhau, chẳng qua mỗi tuần cô ấy đều đến cửa hàng anh, hoặc nhận hàng, hoặc mua chút quà vặt. Có khi cô sẽ núp ở đằng xa ngắm nhìn anh chơi game, phơi nắng, nhìn anh lật tung cả kệ hàng chỉ vì tìm mãi không ra một món đồ cần giao nào đó... Những điều này anh vốn không biết, tương tư đơn phương luôn làm lòng dạ người ta rối rắm.
***
Tối đó, Nhung Lê tắm cho Nhung Quan Quan, đây là lần đầu tiên anh đích thân tắm cho em trai trong vòng nửa năm qua. Nhung Quan Quan mừng rỡ, đến nằm mơ cậu cũng thấy anh trai đút cơm, mặc quần áo cho mình.


Buổi sáng tỉnh lại, cậu nhóc phát hiện ra một việc, "Anh, chuột lại ăn chocolate của em nữa rồi."


Thiếu ba viên, bực thật!


Nhung Lê đang bóc vỏ trứng luộc nước trà trong sân, bình thản bảo: "Ra ăn sáng đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi