RUNG ĐỘNG


Từ ngày lấy giấy chứng nhận, Chu Tịnh Kỳ liền dọn tới căn hộ của Hàn Lâm Viễn, hai ngừoi dọn khỏi ký túc xá.

Cuộc sống hôn nhân vô cùng ngọt ngào.
Hôm nay Hàn Lẫm Viễn cần phải tham dự một hội nghị chiến lược quan trọng.

Thông báo cho Chu Tịnh Kỳ không cần đợi anh về ăn cơm.
Tham gia hội nghị còn có nhiều bạn bè tromg giới làm ăn của anh.

Ngừoi tham gia còn có Tô Vĩ Thành.
Sau hội nghị là tiệc đứng, Hàn Lâm Viễn cùng Tô Vĩ Thành mỗi ngừoi cầm một ly rượu đứng ngoài ban công trò chuyện, tránh xa náo nhiệt trong phòng bao.
Hàn Lâm Viễn lắc lắc li rượu trong tay :"Hôm đó gặp Cố Diễm Tinh ở khu dã ngoại, không có chuyện gì chứ?
Tô Vĩ Thành nhấp một ngụm rượu, không nhanh không chậm trả lời:Có thể có chuyện gì được chứ, cô ấy tránh mặt tớ, tớ không tìm được cơ hội nói chuyện riêng nào.

Như vậy cũng tốt, bây giờ tớ không đủ tinh lực để nói chuyện yêu đương.
Chuyện kia vẫn chưa tìm thêm được manh mối gì à?
Tô Vĩ Thành chán nản lắc đầu:Manh mối gần như đã đứt đoạn rồi, khó tìm ra điểm đột phá lắm.
Không còn chút dấu hiệu nào có thể tìm ra được nữa à

Thật ra là còn, nhưng rất khoa tìm kiếm.

Trên người con bé coà một vết bớt, nhưng vị trí lại tận phía trong đùi non.

Giờ con bé cũng đã là người trưởng thành, vết bớt đó không có khả năng cho ai nhìn thấy cả.
Tô Vĩ Thành uống cạn ly rượu, nhìn Hàn Lâm Viễn: Cậu vừa mới kết hôn, đừng cứ lo mãi về chuyện này nữa, chăm sóc gia đình cho tốt vào
Không cần cậu nhắc, cô ấy là mạng sống của tôi.

Dĩ nhiên tôi phải chăm sóc tốt rồi
Tớ không thể ngờ ngừoi cao ngạo như cậu, kết hôn rồi lại có một mặt dịu dàng như vậy.
Cũng giống cậu đối với Cố Diễm Tinh thôi.

Cậu có về luôn không, vợ tớ ở nhà mỗi mình, tớ về muộn quá sẽ lo lắng.
Tô Vĩ Thành cừoi:Giờ còn trở thành ngừoi bám vợ nữa.

Hàn Lâm Viễn về tới nhà thì thấy Chu Tịnh Kỳ đang ngồi xem chương trình giải trí, có vẻ rất vui, mắt cô cong lên như hỉnh trăng khuyết.
Hàn Lâm Viễn tới phía sau, ôm cô, vùi đầu vào hõm cổ cô tham lam hít lấy hương thơm.

Xem vui vậy cơ à.
Buồn cười lắm, anh ngồi xuống xem đi, em nấu canh giải rượu cho anh
Hàn Lâm Viễn ôm chặt cô không buông:Không cần, hôm nay anh chỉ uống một ly rượu vang.

Anh lên tắm đã.
Hàn Lâm Viễn tắm xong thì Chu Tịnh Kỳ đang ngồi tựa đầu giường đọc sách, cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh thon thả.
Hàn Lâm Viễn miệng lưỡi khô khốc, đi tới vén chăn rúc vào bên ngừoi cô, há miệng ngậm cắn cái cổ thơm tho.

Chu Tịnh Kỳ bị nhột, đẩy anh ra nhưng không được.
Chỉ có hôm đầu tiên đăng ký là anh được ăn thịt, sau đó thấy cô mất sức, mệt mỏi quá nên đành nhịn lại, mấy ngày nay chỉ ngoan ngoãn ngủ chứ không hề làm gì cô.
Hôm nay đã sắp không nhịn được nữa, Hàn Lâm Viễn cọ nhiệt lên ngừoi cô, làm bụng dứoi của cô nhộn nhạo.
Vợ ơi, anh nhịn mấy hôm rồi.

Em đã đỡ hơn chưa?
Vừa nói bàn tay đã chui vào trong áo cô, lần mò lên trên.
Chu Tịnh Kỳ bị nhột, kéo tay anh ra, tay vừa trượt xuống, không đi ra ngoài mà lại tìm vào trong quần.

Chu Tịnh Kỳ đã không thể chống đỡ được những trêu trọc của anh, cả người mềm nhũn trôi xuống giường.
Đàn ông đã nhịn mấy chục năm, giờ mới nến được vị thịt, căn bản một lần không thể thoả mãn.

Sau lần thứ ba phun ra, cuôi cùng Chu Tịnh Kỳ cũng được buông tha.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi