RỪNG THÉP


Trans: Hoàng Anh+ Beta
Anh lướt qua Chu Cẩn, bước tới tủ quần áo, cởi áo sơ mi, lấy ra một chiếc áo choàng tắm màu xám định mặc vào.
Chu Cẩn ung dung đứng dựa bên tủ quần áo nhìn ngắm anh, ánh mắt quá mức nóng bỏng.
Giang Hàn Thanh mím môi mỏng, bất lực hỏi: “Chu Cẩn, em đừng bày bộ mặt gian xảo đó, được không?”
“Được thôi.”
Thấy lỗ tai anh lại đỏ lên, Chu Cẩn tiếp tục châm chọc anh, hỏi: “Vậy anh đi tắm rửa, có cần em giúp không?”
Giang Hàn Thanh lại từ chối: “Không cần.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được, được.”
Chu Cẩn đi thẳng đến tủ quần áo, cởi bộ quần áo đang mặc xuống và thay một bộ mặc ở nhà.
Chiếc áo lót màu đen bó chặt lấy khuôn ngực trắng như tuyết của cô, hơi vểnh lên và đầy đặn, cùng với vòng eo thon và đôi chân dài, đường nét cơ thịt được tập luyện thường xuyên đều rất cân đối và đẹp đẽ.
Trên người Chu Cẩn chưa từng có thương nào quá nghiêm trọng, nhưng lại chằng chịt những vết thương nhỏ, lại thêm làn da trắng sáng tự nhiên của cô, những miệng vết thương nhỏ đó lộ rõ càng khiến người khác thêm đau lòng.
Đặc biệt là vết răng và dấu hôn mà Giang Hàn Thanh để lại cho cô vẫn chưa biến mất hoàn toàn, vì vậy khi cô mặc đồ lót đứng trước mặt anh như này, âm thầm kí.ch thích cảm giác tội lỗi của Giang Hàn Thanh.
Anh rất muốn ôm cô vào lòng.
Chu Cẩn mặc quần áo xong, kéo tóc trong cổ áo ra, nói: “Em đi nấu cơm, anh cẩn thận đừng để nước ngấm vào chân đấy.”
“Ừm.”
Căn bệnh sạch sẽ của Giang Hàn Thanh lại phát tác khiến anh cảm thấy khó chịu liền đi vào phòng tắm lau người, sau khi bước ra, Chu Cẩn đã chuẩn bị xong bữa ăn.
Chu Cẩn thường bận rộn với công việc, không hay vào bếp, có thời gian cũng chỉ kịp rửa bát đĩa, cho nên kỹ năng nấu nướng của cô không tính là quá tuyệt vời, chỉ ở mức có thể ăn được.
Nhưng Giang Hàn Thanh không chê là được.
Trong bữa ăn, Chu Cẩn liên tục cầm điện thoại trả lời tin nhắn, đồng thời nhận được cuộc gọi từ đội trọng án để tìm hiểu về tiến độ công việc mới nhất.
Cái chết của Hạ Vũ trong khi chống lại lệnh bắt giữ chắc chắn đã giáng một đòn mạnh vào cán bộ chủ chốt của hậu cần Hằng Vận, vốn dĩ còn sợ Hạ Vũ – người cắn răng không chịu hé nửa lời như hắn cuối cùng cũng bắt đầu chủ động khai báo sự việc.
Chuỗi thương mại này phụ thuộc vào hậu cần Hằng Vận và các hoạt động buôn bán trái phép ma túy, con người và vũ khí, chiếm giữ “Đường dây Tân Hải” mờ ám dưới thành phố Hải Châu, dần dần được đưa ra ngoài ánh sáng.
Từ những nhà cung cấp phía trên đến những người mua ở nguồn dưới, chân tướng cũng được lộ ra.
Nhưng Đàm Sử Minh biết rõ, chỉ có một công ty hậu cần Hằng Vận là không đủ bản lĩnh làm ra loại chuyện phi thường như vậy, đằng sau họ chắc chắn phải có hậu thuẫn lớn mạnh hơn thế.
Đặc biệt là “lão Bọ Cạp” Thích Nghiêm, sau lần hành động của núi Khuông, hắn ta dường như bốc hơi khỏi nhân gian, không thể tìm thấy dấu vết, mà chú Thất người nắm rõ tình hình duy nhất, sau khi bị bắt cũng nhất quyết không chịu mở miệng nhận tội.
Thích Nghiêm biến mất.

Đối mặt với bốn chữ này, Chu Cẩn không khỏi nhíu mày.
Chu Cẩn báo với Giang Hàn Thanh về tiến độ và nói: “Hắn sẽ không lẩn trốn năm hay sáu năm nữa, có lẽ đã chuẩn bị đợi thời cơ để quay trở lại?”
Giang Hàn Thanh uống cạn bát cháo rồi mới trả lời: “Chúng ta vẫn còn một con át chủ bài cuối cùng, không cần sợ hắn sẽ không xuất hiện.”
“Ai?”
Chu Cẩn dừng lại, sau đó chợt hiểu ra: “Thích Chân!”
Nhưng liệu Thích Chân có đồng ý đứng ra làm chứng?
Chu Cẩn nhớ đến dáng vẻ sợ hãi của Thích Chân khi cầm con dao ngày hôm đó.
[Tôi muốn sống một cuộc sống yên bình, vợ chồng tôi rất hạnh phúc.

Các người buông tha cho tôi đi, tha cho tôi, tôi thực sự không biết gì hết …]
[Tôi chết rồi, các người sẽ không đến nữa phải không?]
Chu Cẩn nhanh chóng lắc đầu, nói: “Bà ta sẽ không sẵn sàng đứng ra hỗ trợ cảnh sát đâu.

Hơn nữa Thích Nghiêm là một tên điên.

Một khi chọc tức hắn, sẽ càng khiến nhiều người lâm vào nguy hiểm.”
Giang Hàn Thanh đồng ý với suy nghĩ này của Chu Cẩn, việc lấy con át chủ bài là Thích Chân ra để đánh vào đòn tâm lý phòng thủ của Thích Nghiêm, là cách hiệu quả nhất nhưng cũng là cách nguy hiểm cao nhất.
Cũng giống như năm năm trước, Giang Hàn Thanh đã dùng chính mình làm mồi nhử để dụ Thích Nghiêm cắn câu.

Nhưng anh có thể không màng tính mạng của chính mình, cũng không thể đánh cược sinh mạng của người khác.
Vẻ mặt của Chu Cẩn có chút thất vọng, cô hy vọng có tin tức tốt nào đó sẽ đến từ đội trọng án, cộng thêm chuyện của Chu Xuyên…
Câu nói ngày hôm đó của Triệu Bình trước khi chết khiến cô rất bận tâm, nhưng hiện tại lực lượng cảnh sát đang tiến hành truy quét chuỗi giao dịch của hậu cần Hằng Vận, nhất thời không có động thái điều tra lại vụ án của Chu Xuyên.
Giang Hàn Thanh thấy cô mặt mũi đăm chiêu, mãi một lát sau mới đứng dậy thu dọn bát đĩa.

Chu Cẩn không muốn anh bị ngấm nước, nên phụ trách rửa bát, còn Giang Hàn Thanh chịu trách nhiệm lau chùi.

Hai người đứng cạnh nhau bên bồn rửa, nước chảy ào ào.
Động tác của Chu Cẩn rất nhanh gọn, bởi vì cô biết Giang Hàn Thanh có tiêu chuẩn cao và tất cả chén đũa phải được tráng rửa ba lần, cô mới chuyển cho Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh cúi đầu lau chùi cẩn thận, một lúc sau mới nói: “Gần đây thầy tìm thấy một nhân chứng mới trong vụ án giết người hàng loạt Hoài Quang, vợ cũ của Trần Lập.”
Vẻ mặt Chu Cẩn khó hiểu: “Trần Lập? Vợ cũ của anh ta?”

Năm đó, Trần Lập đã ra đầu thú với cảnh sát, tự nhận mình là hung thủ trong vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang, cuối cùng Giang Hàn Thanh đã lật lại vụ án, Trần Lập chỉ nhận tội thay cho Thích Nghiêm.
Vợ cũ và con trai của Trần Lập đã bặt âm vô tín sau khi ra nước ngoài, mãi cho đến gần đây, vợ cũ của anh ta mới trở về Trung Quốc.
Từ sau khi Giang Hàn Thanh biết được chuyện này từ chính miệng Vương Bành Trạch, sợ đêm dài lắm mộng, ngay sau đó anh đã cùng với Vương Bành Trạch đến thăm hỏi người phụ nữ đó.
Giang Hàn Thanh rất giỏi trong việc khắc chế sự phòng bị tâm lý của một người.

Khi anh nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của với con trai trong nhà cô Trần, là ảnh tốt nghiệp, và còn có giấy chứng nhận từ thiện quyên góp cho trẻ em nghèo, anh liền biết nên làm thế nào để thương lượng với một người phụ nữ như vậy.
Giang Hàn Thanh nói một câu gần giống như đe dọa…
“Nếu cô không muốn hợp tác, cảnh sát chỉ có thể buộc con trai cô trở về Trung Quốc để điều tra.

Nó vừa tốt nghiệp và tìm được một công việc tử tế ở nước ngoài, điều này ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của nó … cũng không liên quan gì phải không?”
Vợ cũ của Trần Lập vốn đang cắn rứt lương tâm, khi nghe những lời này của Giang Hàn Thanh, trong lòng liền hoảng sợ, nắm lấy cánh tay anh và nói: “Chuyện này không liên quan gì đến thằng bé hết.

Nó không biết gì cả.

Tiền là do tôi nhận.”
Theo lời khai của vợ cũ Trần Lập, Trần Lập đã gặp cô ấy trước khi đi tự thú.

Anh ta nói rằng bản thân tầm thường và kém cỏi, không thể là một người chồng và người cha tốt, bấy lâu nay bí mật tiết kiệm được một khoản tiền, vài ngày nữa sẽ có người giúp anh ta đem tiền tới, sau khi lấy được tiền, kêu cô hãy đem theo con trai ra nước ngoài.

Trần Lập đã làm xong mọi thủ tục để đưa họ ra nước ngoài, thậm chí còn mua vé máy bay từ trước.

Vợ cũ của Trần Lập linh cảm có thể anh đã xảy ra chuyện, nhưng khi đó cả hai đã ly hôn nên cô không thể hỏi thêm gì nữa.
Vài ngày sau, quả nhiên có một nhóm người đến nhà cô, tự xưng mình được ông Trần Lập ủy thác và đưa cho cô một tài khoản ở nước ngoài và một xấp tiền mặt.
Người đứng đầu trong số họ là một chàng trai còn rất trẻ, dáng người cao to, nhưng nhìn có vẻ vẫn còn là một cậu học sinh, từ lúc bước vào đều không nói lời nào.

Trước khi rời đi, cậu ta chạm vào bức ảnh chụp chung của hai mẹ con trong khung ảnh trên bàn và nói với cô: “Cô là một người mẹ tốt.

Vì con trai, đừng nói những lời thừa thãi, sau khi rời đi cũng đừng bao giờ quay trở lại nữa.”
Cậu thanh niên đó khẽ mỉm cười, trông rất hiền lành, như thể có lòng tốt bàn bạc với cô chuyện này.
Nhưng vợ cũ của Trần Lập vẫn nghe thấy một lời đe dọa trong câu nói khiến người khác lạnh sống lưng.
Không lâu sau đó, cô nhìn thấy tin tức đầu thú của Trần Lập trên báo, trong lòng lập tức hiểu rõ mọi việc.

Sau này, cảnh sát đến tìm hiểu về hoàn cảnh của Trần Lập, cô không dám nói hơn một câu vì sợ sẽ gây phiền phức và liên lụy đến đứa con trai nhỏ của mình lúc đó.
Cô ấy đã giữ bí mật chuyện này trong suốt 20 năm, trong những năm này, hầu như ngày nào cô ấy cũng tự trách mình, vì để bản thân cảm thấy tốt hơn, cô ấy còn lấy số tiền mà Trần Lập đã dùng tính mạng để đổi, liên tiếp làm những việc thiện.
Vương Bành Trạch hỏi cô ấy, rõ ràng là đã trốn tránh 20 năm trời, tại sao lại về nước vào thời điểm này.
Cô ấy trả lời rằng nếu mang theo một bí mật quá lâu, không những không thể quên được mà còn ngày càng sâu đậm hơn.
Cô quay lại để chuộc lỗi nhưng không ngờ bên phía cảnh sát lại tìm ra cô nhanh như vậy.

Giang Hàn Thanh nói với Chu Cẩn về việc này, Chu Cẩn vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ người đưa tiền cho cô ấy là Thích Nghiêm?”
Giang Hàn Thanh lắc đầu: “Thích Chân dùng mua bán mại dâm để kiếm sống, Thích Nghiêm sống với cô ấy, không thể có nhiều tiền như vậy, tìm Trần Lập để nhận tội thay mình, ngay cả khi thật sự có, cũng không cách nào thu xếp thỏa đáng trong một thời gian ngắn như vậy được.”
Thu xếp hậu quả, đương nhiên là việc sắp xếp cho vợ cũ của Trần Lập và con trai anh ta ra nước ngoài để loại bỏ hậu họa về sau.
Đây không chỉ là một câu hỏi về tiền bạc, mà còn cần một thế lực nhất định.
“Cũng đúng.” Chu Cẩn cau mày, “Vậy đó là…”
Giang Hàn Thanh nói: “Anh trai sinh đôi của hắn.”
Từ những thông tin tình báo mà Tưởng Thành đưa về, ” lão Bọ Cạp” tiền nhiệm chính là cha của Thích Nghiêm.
Mà theo hồi ức của Giản Lương, khi Thích Chân ở Hoài Quang, thường xuyên mơ tưởng về việc có người đến cướp con trai mình đi.
Có lẽ những tưởng tượng của Thích Chân không phải là vô căn cứ, mà đúng là sự thật.
Thích Chân đã sinh hạ một cặp song sinh cho lão Bọ Cạp, không biết vì lý do gì mà Thích Chân đã mang cặp sinh đôi rời khỏi lão Bọ Cạp, về sau một đứa con đã bị lão Bọ Cạp đoạt lấy, đứa còn lại ở với Thích Chân.

Trong vụ án giết người hàng loạt Hoài Quang năm đó, Thích Nghiêm đã phạm phải một tội ác tày trời, đứa trẻ vẫn luôn lớn lên bên cạnh lão Bọ Cạp đã xuất hiện, che đậy mọi tội ác cho Thích Nghiêm, đẩy Trần Lập đi chịu tội thay, sau khi xử lý xong xuôi tất cả liền đem Thích Nghiêm quay về bên cạnh lão Bọ Cạp.
Chu Cẩn muốn hiểu rõ hơn các mối quan hệ trong đó, liền hỏi: “Vợ cũ của Trần Lập có nhắc đến gã anh trai của Thích Nghiêm đó rốt cuộc là ai không?”
“Chuyện xảy ra quá lâu, trí nhớ của cô ấy rất mơ hồ, không thể cung cấp thêm manh mối có giá trị.”
Giang Hàn Thanh sắp xếp gọn gàng chiếc đĩa cuối cùng.
“Vả lại người đó…”
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Bốn phát súng.
Tiếng súng như sấm rền, vẫn còn vang vọng bên tai.
Người mà anh bắn chết năm đó không phải là Thích Nghiêm.
Trước đó, Thích Nghiêm có một cuộc gọi với Giang Hàn Thanh, hắn từng nói-
[Giáo sư Giang, anh không nên hỏi như vậy, anh nên hỏi, người mà anh bắn chết năm đó là ai?]
Không phải là Thích Nghiêm, đó là anh trai sinh đôi của hắn.
Điều này có nghĩa là anh đã giết nhầm người.
“Hàn Thanh? Giáo sư Giang?”
Khuôn mặt Chu Cẩn đưa sát đến trước mắt anh, Giang Hàn Thanh giật mình, lùi lại một bước, vô thức nắm lấy cổ tay phải của mình.
Chu Cẩn thấy anh hốt hoảng như vậy liền hỏi: “Có phải mệt rồi không? Hay là đi ngủ nhé.”
Giang Hàn Thanh vội định thần lại: “Được.”
Chu Cẩn dọn dẹp qua mớ hỗn độn, khi trở lại bên giường liền nhìn thấy Giang Hàn Thanh im lặng ngồi đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô quỳ một gối xuống trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“……Không có gì.”
Chu Cẩn nhìn sắc mặt anh ủ rũ có vẻ không vui lắm nên chớp mắt, cố ý trêu chọc anh: “Giáo sư Giang, chúng ta đã ly hôn rồi, anh còn muốn ngủ cùng em sao?”
“…”
Chu Cẩn lúng túng nói: “Được rồi, vậy thì em sẽ nằm dưới sàn.”
Cô đứng dậy, vừa ôm chăn gối đầy đủ từ trong tủ ra, Giang Hàn Thanh đã giơ tay túm lấy góc áo cô.
Anh ấp úng mở miệng nói: “Chu Cẩn, anh không có ý đó.”
Chu Cẩn lại chớp mắt thêm vài cái, hỏi: “Vậy thì anh đồng ý cho em ngủ cùng hả?”
“…”
Giang Hàn Thanh dứt khoát buông tay ra, đen mặt nói: “Em thích làm gì thì làm.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi