RỪNG THÉP


Trans: Hoàng Anh+ Beta
Bệnh viện Nhân dân Hoài Sa, phòng chăm sóc đặc biệt.
Ánh nắng tràn vào từ ngoài ô cửa kính, tia sáng dịu nhẹ, vạn vật bừng sáng.
Chu Cẩn đang muốn mở mí mắt nặng nề, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mặt, phải thích ứng một lúc cô mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ được trần nhà.

Cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng và mùi của ánh nắng mặt trời trên chăn bông.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Chu Cẩn vẫn chưa thể khôi phục được ký ức, thậm chí quên mất lý do tại sao mình lại nằm trong bệnh viện.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Giang Hàn Thanh nằm dựa người bên giường bệnh, Chu Cẩn có thể nhìn thấy mái tóc hơi rối và bờ vai rộng của anh.

Ngay cả khi ngủ anh cũng đều rất nhã nhặn, dường như cũng không gặp phải ác mộng, nhịp thở đều đặn và yên tĩnh.
Toàn thân Chu Cẩn như rã rời, tay phải bị Giang Hàn Thanh nắm lấy, nhưng lại không hề cảm nhận được gì.

Chu Cẩn di chuyển ngón tay theo ý niệm, xúc cảm tê rần do tuần hoàn máu mang đến khiến cho cảm giác của cô dần được phục hồi.
Chu Cẩn vừa mới cử động, Giang Hàn Thanh liền tỉnh dậy.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, vô tình va phải đôi mắt trong veo đó, Giang Hàn Thanh sững sờ, vội đứng dậy sờ trán cô: “Em tỉnh rồi? Anh đi gọi bác sĩ.”
Chu Cẩn gượng sức nắm lấy tay anh.


Giang Hàn Thanh bị cô giữ lại liền cúi xuống hỏi: “Sao vậy?”
Chu Cẩn khàn giọng nói: “Ngốc quá, chỗ đó cao như vậy, sao anh có thể nói nhảy là nhảy hả…”
Khóe môi Giang Hàn Thanh lộ ý cười, vuốt ve vài sợi tóc mai trên trán cô.
Bởi vì Chu Cẩn lại nhìn anh bằng ánh mắt đó.
Khi Chu Cẩn và Thích Nghiêm đang đấu khẩu với nhau, ánh mắt cô không ngừng nhìn về hướng Giang Hàn Thanh ở phía xa, giống như ngày trước khi cô kéo anh về nhà mình, một ánh mắt dịu dàng lại kiên định.
Thế nên làm sao anh có thể không đuổi theo đây?
Giang Hàn Thanh không giải thích nhiều mà hôn lên trán cô, hỏi vặn lại: “Câu này anh nên hỏi em.”
Chu Cẩn chớp chớp mắt, nói: “Em vô song, nhưng anh thì khác.”
Cô thoáng nghĩ đến Giang Hàn Thanh trong những cuốn băng đó, nghĩ đến những đau đớn mà anh đã phải chịu đựng, lại trông thấy anh của bây giờ khỏe mạnh và bình an vô sự bên cạnh cô, Chu Cẩn như muốn vỡ òa.
Cô nói bằng giọng hứa hẹn: “Giáo sư Giang, em sẽ bảo vệ anh thật tốt, sau này em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Lời nói của cô rất trang trọng và nghiêm túc, quan sát của Giang Hàn Thanh dù tinh tế đến đâu cũng không phát hiện ra cô có ý định muốn dụ dỗ anh.
Hô hấp Giang Hàn Thanh hỗn loạn, một lúc sau mới nói: “Được.”
Chu Cẩn phải lao tâm khổ tứ lắm mới có thể nói ra được những lời này, ngập ngừng một hồi, cô mệt mỏi nói: “Em thật sự muốn hôn anh một cái, nhưng hiện tại xem ra, vẫn có chút khó khăn nhỉ.”
Nụ cười của Giang Hàn Thanh càng sâu, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Chu Cẩn rất hài lòng với sự chủ động của anh.

Cô hướng mắt ra ngoài khung cửa sổ trong suốt, nhìn ánh sáng như bụi vàng đó, thở dài nói: “Hôm nay trời nắng thật tốt quá.”

“Ừm.”
Chu Cẩn nói thêm: “Chúng ta còn mặc đồ đôi nữa này.”
Âm cuối trong câu nói của cô khẽ nhếch lên một cách đầy tinh nghịch.

Giang Hàn Thanh nhất thời bối rối, cúi đầu nhìn xuống áo bệnh nhân trên người mình, rồi lại nhìn sang áo cô, rất nhanh liền bất lực bật cười.
Anh nói: “Vẫn nên ít mặc thứ này thì hơn.”
Chu Cẩn không nhịn được bật cười thành tiếng, bỗng bị sặc hơi trong cổ họng, liên tiếp ho khan vài cái.
Cô vừa ôm ngực vừa nói: “Không được, khụ khụ … không được, cười nhiều nên đau ngực quá.”
Giang Hàn Thanh vội vàng đặt cô nằm xuống, nói: “Em đừng cười nữa, anh đi gọi bác sĩ.”
Bác sĩ đến khám sơ bộ cho Chu Cẩn và xác nhận tình trạng bệnh của cô đã ổn định, chỉ là khi rơi xuống nước các cơ quan bên trong của cô đã bị tổn thương nên cần nằm viện một thời gian để tĩnh dưỡng.
Từ trong lời nói của bác sĩ, Chu Cẩn mới biết mình đã hôn mê ba ngày, vội hỏi Giang Hàn Thanh tình hình tiến triển của vụ án.

Chu Cẩn không khỏi bàng hoàng khi biết Thích Nghiêm đã bị cảnh sát bắn chết tại chỗ.
Năm năm qua, cô không ngừng điều tra vụ cướp súng “8.17”, việc đó gần như đã trở thành một kiểu thói quen của cô, là một phần trong cuộc sống của cô, hiện tại được biết tên cầm đầu Thích Nghiêm bị bắn chết, vụ này đã sắp sửa kết án, ngược lại cô lại có chút lạ lẫm.
Một lúc sau, cô thấp giọng nói: “Cái kết thật quá nhẹ nhàng cho hắn.”
Giang Hàn Thanh nói: “Phải.”
Giọng anh hơi nặng nề khi nói ra lời này.


Trong lần hành động giải cứu ở biệt thự Nam Sơn, ngoại trừ bốn thành viên đội đặc cảnh bị thương trong vụ nổ ra, những người còn lại đều không có thương vong gì, hiện tại bốn người này cũng đã lần lượt qua khỏi cơn nguy kịch.

Để tiến hành cuộc điều tra tiếp theo mà đội trọng án và cảnh sát Hoài Sa bận bù đầu bù cổ.

Vì lời khai của Thích Chân, phía Hoài Sa bắt đầu điều tra đầy đủ các giao dịch bất hợp pháp của tập đoàn Đông Thăng.
Đàm Sử Minh, Bạch Dương cùng những người khác đã ít nhất hai ngày liền không rời khỏi văn phòng Sở Công an, Bạch Dương phụ trách hàng ngày gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe của Chu Cẩn, thừa dịp lớn tiếng phàn nàn rằng cảnh sát Hoài Sa không phải người, mỗi ngày đều cho cậu ta ăn mì gói.
Cậu ta nhớ Vu Đan chăm sóc mình như mẹ già, cũng nhớ Chu Cẩn ngày nào cũng mang đồ ăn thức uống ngon lành cho cậu ta, bây giờ cậu ta chỉ mong Chu Cẩn sớm khỏe lại, sau đó tập thể đội trọng án thắng trận trở về, cũng không cần “ăn nhờ ở đậu” nữa.
Chu Cẩn nghe vậy liền mỉm cười, đột nhiên nhớ tới Chiêm Vi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên giường xuống: “Còn sót một người! Chiêm Vi … A!”
Ngay sau đó, cô thở dốc, vừa cử động mạnh cái liền kéo căng vết thương trên chân.
Giang Hàn Thanh chịu hết nổi, thật muốn ấn cô lại giường, nói: “Chu Cẩn, em nằm yên chút có được không?”
Chu Cẩn: “Vâng, vâng.”

Máy bay đang đậu tại sân bay và chuẩn bị cất cánh, các tiếp viên đang giúp hành khách cất gửi hành lý.
Chiêm Vi hạ chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu xuống, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, theo hướng dòng người tìm đến chỗ của mình trong khoang hạng nhất.
Anh ta ngồi xuống, rốt cuộc vẫn có chút bất an.
Không ngờ lần này Thích Nghiêm vậy mà lại thua, rõ ràng hắn có ưu thế lớn như vậy, Chiêm Vi không kìm được mà thầm chửi rủa hắn là phế vật, ngay cả một con đàn bà cũng xử lý không xong.
Đến giờ Chu Cẩn vẫn còn hôn mê, khi cô tỉnh lại, với bản tính của cô, nhất định sẽ giống như một con chó săn cắn chặt gã không buông.

Hiện tại trong tay cô vẫn chưa nắm được bằng chứng cho thấy anh ta phản bội cảnh sát, nhưng phía cảnh sát đã bắt đầu điều tra tập đoàn Đông Thăng, có thể nhanh chóng tra đến anh ta.


Anh ta muốn bỏ trốn.
Trên đường ra sân bay, Chiêm Vi luôn nơm nớp lo sợ, thấp thỏm không yên, nghĩ rằng bản thân thực sự có lỗi với ba mẹ, thấy họ đã già yếu, sau này không thể bên cạnh phụng dưỡng chăm sóc, còn cả vợ và con anh ta …
Về phần Chu Xuyên, anh ta chẳng ôm lấy một chút áy náy nào, chỉ có căm ghét, thậm chí lúc này cũng vậy.
Không có tên đó, không có Chu Cẩn, làm sao mình có thể rơi vào bước đường như thế này?
Nhưng may mắn thay, anh ta vẫn mạnh hơn Chu Xuyên, ít nhất bây giờ anh ta vẫn đang ngồi ở khoang hạng thương gia, sẵn sàng đón chào một cuộc sống mới.
Nghĩ đến đây, cảm xúc lo lắng ban đầu của Chiêm Vi dần thả lỏng hơn.

Anh ta mỉm cười, nhắm mắt dựa lưng vào chỗ ngồi, đeo tai nghe và thưởng thức bản nhạc tuyệt vời.
Đột nhiên, có ai đó tháo tai nghe của anh ta xuống.
Chiêm Vi giật mình, trước khi anh ta kịp phản ứng, một chiếc máy ghi âm đã áp vào bên tai anh ta, nhấn nút phát…
[Chẳng phải cô luôn thắc mắc anh trai mình chết như thế nào sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết sự thật.

Chính tôi đã bắn chết cậu ta!]
Sắc mặt Chiêm Vi lập tức tái nhợt, anh ta ngước mắt nhìn lên liền bắt gặp khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của một người đàn ông.
Tưởng Thành nhấn nút play và lặp lại đoạn ghi âm một lần nữa, lần này ngay cả hành khách ngồi phía sau cũng có thể nghe rõ và tò mò nhìn quanh.
Tưởng Thành cởi mũ lưỡi trai đội trên đầu anh ta xuống, đội lên đầu mình, ấn vành mũ xuống, che khuất nửa khuôn mặt trong bóng tối.
Sau lưng Chiêm Vi đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, lại nhìn thấy Tưởng Thành đang cười với mình, cười đến khi lộ ra nửa chiếc răng khểnh nhọn hoắt.
Tưởng Thành hỏi: “Anh tự xuống, hay để tôi mời anh xuống nhé?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi