RỪNG THÉP


Trans: Hoàng Anh+ Beta
Chu Cẩn gần như tháo chạy bạt mạng, nhanh chóng bỏ lại chủ đề đứa trẻ ở phía sau.
Đến cửa hàng tiện lợi, Chu Cẩn lấy hai chai nước trên kệ và cả một ít đồ ăn nhanh.

Trước đây cô nằm vùng theo dõi, chủ yếu chỉ ăn tạm mì gói lót dạ, nhưng giờ bên cạnh cô còn có Giang Hàn Thanh, không thể tùy tiện ăn linh tinh được.
Xếp hàng thanh toán hóa đơn xong, Chu Cẩn rời khỏi cửa hàng quay lại chỗ cũ, nhưng không tìm thấy xe hàng đồ chơi, cũng không trông thấy Giang Hàn Thanh đâu.
Cô bối rối nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm, cuối cùng thấy bóng dáng Giang Hàn Thanh ở đầu một con hẻm nhỏ.

Một tay anh cầm quả bóng hình chú cún con, còn tay kia đang xô đẩy một thứ gì đó.
Chu Cẩn bước gần tới mới nhìn ra có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh, váy ngắn và tóc dài, trang điểm đậm, đôi môi ửng hồng khẽ mấp máy, đang bắt chuyện với Giang Hàn Thanh.
“Anh đẹp trai, đi lên lầu ngồi đi?” Hai mắt cô ta chớp chớp gợi tình, ánh đèn neon xanh xanh đỏ đỏ phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp, “Em sẽ không ăn thịt anh đâu.”
Giang Hàn Thanh không thích người khác chạm vào mình, cũng không ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta.

Anh hơi nhíu mày nói: “Không cần, cảm ơn.”
Người phụ nữ vẫn không chịu buông tha, cô ta ưỡn thẳng bộ ngực đầy đặn trắng nõn về phía Giang Hàn Thanh, lại mời: “Chỉ ngồi một lát thôi, được không? Em không phải loại người đó, em chỉ muốn kết bạn với anh thôi mà.”
“…”
“Nghe giọng điệu này chắc anh trai là người nước ngoài à?”
Ngón tay trắng ngọc mảnh khảnh của người phụ nữ trượt từ ngực Giang Hàn Thanh lên đến cổ anh, đang định ôm lấy anh thì đột nhiên, ngón tay đau quá!
“A!” Người phụ nữ đau đớn hét toáng lên, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, tiếp đó là toàn bộ cánh tay bị vặn ra sau lưng.
“Anh ấy từ chối chị, chị gái à.”

Một tay Chu Cẩn giữ vai cô ta, tay kia ném túi cho Giang Hàn Thanh.

Cô đẩy người phụ nữ vào trong con hẻm và áp cô ta lên tường.

Càng vùng vẫy, người phụ nữ càng đau đớn, nước mắt lưng tròng, cô ta gào lên chất vấn: “Cô là ai? Cô buông tôi ra, aaa, đau quá! Đau!”
Chu Cẩn hất cằm về phía Giang Hàn Thanh nói: “Anh ấy là người đàn ông của tôi.

Cô vừa dở cái trò gì đấy?”
Giang Hàn Thanh: “…”
Anh mím môi mỏng khẽ cười, không nói tiếng nào.
Người phụ nữ tròn mắt kinh ngạc.

Vừa rồi trông thấy tướng mạo của người đàn ông này anh tuấn đẹp trai lại còn đi một mình trên đường, cô ta mới tiến đến bắt chuyện, có ma mới biết anh ta tới nơi này cùng vợ.
Người phụ nữ nói: “Tôi nhận nhầm người, được chưa? Chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Chu Cẩn lấy giấy tờ tùy thân trong túi ra và lắc nó trước mặt người phụ nữ.

Mặc dù ánh sáng ở đây có hơi hiu hắt, nhưng huy hiệu cảnh sát màu bạc lại sáng chói, người đó có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cô ta bị dọa cho một phen khiếp sợ.
Chu Cẩn tra hỏi: “Tên gì?”
Đột nhiên người phụ nữ cảm thấy mình giống như một quả bóng xì hơi: “Các người giăng bẫy tôi đấy à? Mẹ kiếp, gan cũng to đấy.”
Tay Chu Cẩn càng siết chặt hơn, nghiêm giọng nói: “Tôi hỏi cái gì, cô trả lời cái đó.

Có muốn tôi mời cô về đồn uống trà không?”
Người phụ nữ đau đớn vùng vẫy thêm cái nữa, lần này Chu Cẩn mới buông cô ta ra.

Cô ta cũng không chạy nữa, quay người dựa vào tường, liếc nhìn Giang Hàn Thanh, rồi lại nhìn sang Chu Cẩn.
Chu Cẩn hỏi lại: “Tên.”.

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Người phụ nữ đó nhổ nước bọt, khuôn mặt đầy khinh bỉ đáp: “Phi Phi.”
“Làm gì?”
Phi Phi bất mãn nói: “Cô bắt thì bắt, còn hỏi làm gì? Tôi còn muốn biết các người đang làm gì đấy! Cảnh sát, nếu cô không xuất trình giấy tờ tùy thân, tôi còn tưởng các người tới đây chơi tập thể với tôi cơ đấy.”
“…” Chu Cẩn nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Khi Phi Phi nghe thấy câu này, chợt hiểu ra gì đó, mỉm cười nói: “Ồ, cô không phải đến để bắt gái à.

Cũng đúng, cảnh sát quanh đây tôi đều quen hết.


Sao chưa từng nghe nói có phụ nữ trong đội chống mại dâm nhỉ?”
Chu Cẩn đi thẳng vào vấn đề chính: “Tôi muốn biết, quản lý của mấy người là ai.”
Phi Phi khẽ nhướng mày, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
Chu Cẩn: “Nói như vậy, cô thực sự biết gì đó.”
Phi Phi: “… Tôi chỉ nói đại vậy thôi.” Cô ta đưa mắt nhìn về phía Giang Hàn Thanh cách đó không xa, đột nhiên mỉm cười gian tà nói: “Bằng không thì để người đàn ông của cô lên giường với tôi, nếu làm tôi hài lòng thì có lẽ tôi sẽ nói cho cô biết chút gì đó.

Thật ra trông cô cũng xinh, chơi tập thể cũng được, tôi không ngán đâu.”
Chu Cẩn tỏ ra vô cùng bình thản trước những lời chòng ghẹo của cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa.”
Cô ngó nghiêng quanh và nói: “Anh ấy có học thức, sẽ không ra tay với cô, nhưng con người tôi ấy à, chẳng được điểm nào cả nhưng tôi ghét người phụ nữ khác động tay động chân tới anh ấy.

Hình như ở đây không có camera giám sát.

Cô nói thử xem, xem tôi có dám đánh cho cô nhập viện ngay tại đây rồi sau đó tố cáo cô tội quấy rối tình d.ục không?”
Phi Phi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, không giống như đang cố ý đe dọa.

Cô ta có chút chột dạ, cố gắng cầm cự chút dũng khí cuối cùng, ưỡn ngực hỏi lại: “Cô đang đe dọa tôi đấy à?”
Chu Cẩn khịt mũi, đột nhiên túm lấy cổ cô ta, vung tay định đánh.

Phi Phi sợ tới mức toàn thân co rúm lại, hét lớn: “Tôi nói! Tôi nói!”
Một hồi sau, Chu Cẩn mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Giang Hàn Thanh đang đứng đầu ngõ, vênh mặt đắc thắng.
Giang Hàn Thanh đặt tay lên trán, trong phút chốc vừa cảm thấy buồn cười lại vừa bất lực.
Theo lời kể của Phi Phi, cô ta hoạt động tại khu vực này, ngoài việc xuống đường kiếm khách, cũng có một người đàn ông tên là anh Hồng sẽ bàn giao công việc làm ăn cho cô.
Mỗi thương vụ làm ăn là 3.000 nhân dân tệ, và anh Hồng sẽ rút ra 1.000, vì thế nên Phi Phi không mấy có thiện cảm với người này, cô ta đã nói hết tất cả những gì mình biết.

Còn về tên thật của anh Hồng thì Phi Phi không biết, cô ta cũng chưa bao giờ hỏi, chỉ biết hắn ta tự mở một phòng trà và cuối tuần thường ở quán, nếu muốn tìm thì có thể đến đó tìm.

Sau khi hỏi được địa chỉ cụ thể, Chu Cẩn thả cô ta đi.

Phi Phi không ngờ lại chỉ đơn giản có như vậy, thận trọng nhìn Chu Cẩn, hỏi: “Thả tôi đi thật à?”
“Cô còn không đi, lát nữa tôi sẽ bắt cô lại.” Chu Cẩn nhìn cô ta từ đầu đến chân rồi nói: “Buổi tối gió lộng, cô mặc vậy không thấy lạnh à?
Phi Phi sững sờ, lập tức cười khổ nói: “Cô thì biết cái thá gì, đây gọi là gợi cảm.

Nếu không mặc vậy, sao có thể lọt vào mắt xanh của đàn ông?”
Chu Cẩn nói: “Làm nghề khác không được sao? Rõ là đẹp vậy mà.”
Phi Phi mím môi, không biết sao nhưng cổ họng đột nhiên nghẹn lại, không muốn tiếp chuyện với cô nữa.
Cô ta xua tay nói: “Có xinh đẹp đến đâu cũng không quyến rũ được người đàn ông của cô.

Tôi đi đây.”
Phi Phi chỉnh lại áo, vừa ra khỏi ngõ liền nháy mắt với Giang Hàn Thanh, đêm nay không kiếm khách nữa, chắc về thẳng nhà thôi.
Chu Cẩn cũng đi theo ra khỏi ngõ.

Cô trầm ngâm nhìn Giang Hàn Thanh một hồi, bật cười nói: “Giáo sư Giang, anh vào đội trọng án thật là uổng phí nhân tài.

Anh nên về đội chống mại dâm mới phải.”
Giang Hàn Thanh: “…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi