RỪNG THÉP


Trans: Hoàng Anh+ Beta
Hành lang bệnh viện.
Qua ô cửa kính, Chu Cẩn nhìn Tưởng Thành đang nằm trên giường bệnh, một tay anh bị còng lại, trên cằm xuất hiện vài cọng râu xanh, trông tiều tuỵ và gầy đi rất nhiều.

Không còn dáng vẻ cao ngạo như trước nữa.

Bác sĩ đã xử lý các vết thương trên người Tưởng Thành, ngoại trừ vết thương đáng sợ hình chữ thập do dao cứa trên ngực ra, những vết khác không có gì nghiêm trọng, nhưng cần ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.
Đàm Sử Minh kéo Chu Cẩn sang một bên và nói rõ tình hình trước mắt với cô: “Cháu có quan hệ đặc biệt với Tưởng Thành, không thể tiếp tục tham gia điều tra nữa.

Đây là kỷ luật, cháu phải hiểu chứ.”
Chu Cẩn rất bình tĩnh nói: “Cháu hiểu.”
“Cháu cũng yên tâm, cấp trên rất coi trọng vụ án này.

Tưởng Thành lại là nhân chứng quan trọng nhất mà chúng ta có được.

Các cuộc điều tra tiếp theo sẽ được tiến hành xoay quanh cậu ta, sẽ không có chuyện gì đâu.” Đàm Sử Minh trông thấy đôi mắt đỏ hoe của cô liền bước tới vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, và hỏi: “Cháu đã nói với ba mẹ về chuyện của Tưởng Thành chưa?”
Chu Cẩn lắc đầu nói: “Vẫn chưa.

Cháu muốn đợi đến khi kết thúc điều tra, làm rõ được thân phận của Tưởng Thành rồi mới nói cho bọn họ.”
“Cháu đang làm đúng.” Đàm Sử Minh tiếp tục nói, “Về nhà rồi thì giúp đội trọng án chúng ta hỏi thăm đến giáo sư Giang một chút, cậu ấy ốm rồi, cháu phải chăm sóc cho cậu ấy nhiều vào đấy.”
Chu Cẩn có chút ngạc nhiên, nói: “Anh ấy bị ốm? Lúc cháu đi khỏi đội trọng án, chẳng phải vẫn rất khỏe hay sao?”
“Sốt rồi.


Không phải, cháu đang nói cái giọng gì đấy, đến hỏi tội chú à? Cháu là vợ của cậu ấy, không phải chú.” Nói xong, Đàm Sử Minh nhận ra lời này không mấy thích hợp, cười cười vỗ lưng Chu Cẩn: “Được rồi, trước khi làm chú tức giận thì mau cuốn xéo khỏi đây!”
Chu Cẩn cũng cười nói: “Vậy cháu về trước.”
Cô nhanh chóng mặc áo khoác vào, vội bước ra khỏi bệnh viện.

Khi đi qua phòng bệnh, cô lại liếc nhìn Tưởng Thành, môi mím chặt không nói gì, đi thẳng ra ngoài.

Trên đường về nhà, trời bắt đầu trở gió mưa lạnh.

Thật may là khi Chu Cẩn lái xe, Giang Hàn Thanh thường để một chiếc ô dự phòng trong xe, nên cô không sợ bị ướt.

Đẩy cửa ra, Chu Cẩn đứng ở cửa ra vào, treo ô lên, vừa cởi áo khoác vừa nhìn quanh nhà, kêu to: “Giáo sư Giang?”
Không có ai trả lời.
Lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm.

Chu Cẩn nghĩ anh đang tắm nên cứ thế đi vào nhà.

Trên bàn làm việc của Giang Hàn Thanh bày bốn lon bia lộn xộn, Chu Cẩn có chút hoài nghi, bước tới lắc lắc, phát hiện tất cả đều đã cạn sạch.

Cô tiện tay ném lon bia vào thùng rác, lấy khăn ẩm lau sạch mặt bàn.
Không lâu sau, Giang Hàn Thanh từ trong nhà tắm đi ra đang lau tóc, bỗng trông thấy Chu Cẩn, anh giật mình đứng khựng lại.

Chu Cẩn cau mày, đi qua kéo cổ áo Giang Hàn Thanh xuống ngửi, sau đó nhíu mày sâu hơn, “Anh uống bia à?”

Giang Hàn Thanh rất dễ say nên không thích uống rượu bia, nhưng khi đi mua đồ anh thường tiện tay mua thêm vài lon bia và để chúng vào trong tủ lạnh vì Chu Cẩn thích uống.

Khi đến gần hơn, Giang Hàn Thanh có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc súng, bụi bẩn và máu trên người cô, anh biết đó là mùi của ai, uể oải thì thào nói: “Ừm, có uống một chút.”
Chu Cẩn: “…”
Cô nghĩ anh vẫn chưa tỉnh táo.

Chu Cẩn lại sờ trán Giang Hàn Thanh, hơi lạnh, cứ như chưa từng phát sốt.

Anh thấy cô không nói gì, lại hỏi: “Em về lấy đồ sao? Anh tìm cho em.”
Cô đi bệnh viện chăm người thì cũng nên mang theo nhiều đồ dùng cần thiết hàng ngày.

Chu Cẩn lo lắng nói: “Em lấy đồ gì đâu? Hôm nay em không phải trực.

Sư phụ nói anh đang ốm, còn sốt nữa?”
Giang Hàn Thanh lại ngây người ra.

Anh thực sự không nên uống rượu, khi đầu óc choáng váng, có rất nhiều thứ nghĩ không thông suốt.
“Sao anh không nói gì?” Chu Cẩn đưa tay lên lắc qua lắc lại trước mắt anh, “Giang Hàn Thanh, có phải anh còn say không?”
Anh bị Chu Cẩn kéo đến ngồi bên giường, cô tìm trong tủ thuốc một cái nhiệt kế, kêu anh đo nhiệt độ.
Giang Hàn Thanh nói: “Anh uống thuốc rồi, tại đi ngủ mồ hôi đổ khắp người rất khó chịu, thế nên anh mới đi tắm.”
Chu Cẩn tức giận hỏi anh: “… Anh chưa từng bị ốm à? Sốt sao còn đi tắm?”
Giang Hàn Thanh tiếp tục giải thích: “Không sao, anh lau khô tóc rồi mới ra mà.”

Chu Cẩn cho rằng bệnh sạch sẽ của anh lúc này thật khiến người khác bực bội, thấp giọng mắng anh: “Lề mà lề mề.”
Sau khi đo nhiệt độ cơ thể đã hết hạ sốt nhưng vẫn còn sốt nhẹ.

Chu Cẩn kêu Giang Hàn Thanh nằm xuống giường nghỉ ngơi, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, vừa lúc đến giờ ăn tối.
Chu Cẩn nói: “Em đi nấu cháo.

Anh ăn chút rồi hẵng ngủ.

Còn khô miệng không? Có muốn ăn tráng miệng hoa quả gì không?”
Cô tất bật vào bếp nấu ăn.
Giang Hàn Thanh không muốn nghỉ ngơi, liền lẽo đẽo đi theo nhìn cô vo gạo, trầm mặc một hồi, mới hỏi: “Em không vào viện sao? Tưởng Thành thế nào rồi?”
Tay Chu Cẩn ngừng lại, rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái bình thường: “Không sao, có người chăm sóc anh ấy, hơn nữa em cũng muốn tránh bị nghi ngờ.”
“Ồ.” Giang Hàn Thanh bước tới, ôm lấy Chu Cẩn từ phía sau, hai người dính chặt vào nhau.

Mí mắt anh có chút nặng trĩu, mệt mỏi vô cùng, không còn sức sống như thường ngày nữa, hỏi: “Thế nên em mới về?”
Chu Cẩn cảm thấy khó chịu khi nghe giọng điệu này của anh, không nhịn được hỏi: “Sao anh nói chuyện kỳ lạ thế?”
“Có sao?” Giang Hàn Thanh nghiêng đầu khẽ mắt lại, cọ cọ chóp mũi vào má cô, “Có lẽ vậy.”
Chu Cẩn nghiêng người, tránh né thân mật cùng mùi rượu trong hơi thở của anh.

Một lúc sau, cô nói: “Đợi lát nữa em muốn kể cho anh nghe về chuyện của Tưởng Thành.”
Vòng tay Giang Hàn Thanh đang ôm cô dần siết chặt hơn: “Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện đó trước khi kết hôn rồi sao?”
Chu Cẩn bàng hoàng, nhớ lại trước đây khi hai người hẹn hò, họ thực sự đã thẳng thắn trao đổi với nhau về chuyện tình cảm.

Giang Hàn Thanh chưa từng có bất kỳ mối tình nào và luôn độc thân; Chu Cẩn cũng nói thật với anh rằng mình từng có chồng chưa cưới là Tưởng Thành, người đã lớn lên cùng cô.

Giang Hàn Thanh nói ai cũng có quá khứ, anh ấy không để tâm, anh ấy coi trọng hiện tại và tương lai hơn.


Hai người rất tâm đầu ý hợp, ít nhất theo như Chu Cẩn thấy, việc này không trở thành rào cản khi bọn họ lựa chọn tiến tới hôn nhân.
Anh hỏi vặn lại như vậy, Chu Cẩn chỉ đành nói: “Được.”
Giang Hàn Thanh cứ đeo bám lấy cô, hỏi tiếp: “Hiện tại thay đổi rồi?”
Hơi thở của anh hơi nóng rực, phả vào tai cô.

Tim Chu Cẩn đập thình thịch nói: “Không.

Chỉ là em…”
“Vậy là được rồi.” Anh ngắt lời cô, chỉ muốn nghe đoạn mà anh nghĩ đến, “Vậy là được rồi, Chu Cẩn.”
Anh cúi đầu, môi rơi vào bên cổ Chu Cẩn, đột nhiên bị anh ngoạm mút lấy khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, nhưng hai tay cô lại đang ướt, không tiện đụng vào anh, chỉ có thể lấy cùi chỏ huých nhẹ vào người anh, “Giang Hàn Thanh!”
Trên làn da trắng nõn hiện dấu hôn đỏ tươi, giống như đang đánh dấu chủ quyền.

Giang Hàn Thanh còn lưu luyến bên tai cô, đáp lại: “Anh đây.”
Chu Cẩn nghe thấy anh trả lời một cách nhanh nhẹn và tinh quái, có chút dở khóc dở cười, lau tay, xoay người lại.

Hai người nhìn nhau, Chu Cẩn thấy gò má của anh ửng hồng, cũng không biết là bệnh hay là say.

Cô chọc vào eo anh nói: “Anh đừng có viện cớ say mà làm loạn, về phòng ngủ đi.”
“Anh không buồn ngủ.”
Anh cầm lấy bàn tay đang chọc vào người anh đặt lên eo mình, tiến lên một bước, khoảng cách gần khiến Chu Cẩn muốn rút lui, nhưng lại không còn chỗ để lùi.
“Chu Cẩn.”
Chu Cẩn nhận thấy trên người Giang Hàn Thanh lúc này chỉ có một cảm giác độc chiếm duy nhất, cổ họng cứng lại, không nói lên lời.

Giang Hàn Thanh hôn lên trán cô, giọng nói hơi khàn, hỏi: “Đêm nay có muốn ân ái cùng anh không.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi