RƯỚC EM VỀ DINH BẰNG VỤ ÁN

Vẫn như mọi lần, Quý Phạm Thạc đích thân thẩm vấn, Trần Hàn và Thư Trừng ngồi bên cạnh nghe. 

Người đầu tiên Quý Phạm Thạc thẩm vấn là Lý Kinh. Anh xếp một xấp ảnh trước mặt Lý Kinh: “Anh có quen những người này không?”

Lý Kinh ngước mắt nhìn Quý Phạm Thạc: “Cảnh sát, anh có ý gì?”

Quý Phạm Thạc nhướng mày, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Anh Lý nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ mời anh tới nhận người thôi. Anh Lý không muốn phối hợp sao?”

Lý Kinh mỉm cười: “Anh không cần phải lo, phối hợp với các anh là nghĩa vụ của người dân chúng tôi.” Nói xong, anh ta nhìn những bức ảnh.

Lý Kinh nhìn từ bức ảnh đầu tiên cho tới hết. Hai tay Quý Phạm Thạc xoa cằm, ánh mắt nhìn Lý Kinh lạnh như băng.

Một lúc sau, Lý Kinh đã xem hết các bức ảnh, anh ta ngẩng đầu lên: “Anh cảnh sát, ngại quá, tôi không quen mấy người này.”

Quý Phạm Thạc cười nhạt đứng dậy: “Vậy sao, cảm ơn anh Lý đã phối hợp.”

Anh cầm mấy bức ảnh đi ra ngoài, Trần Hàn vội hỏi: “Có manh mối không? Có cần thả người không?”

Quý Phạm Thạc nhìn người trong phòng thẩm vấn: “Để anh ta ở trong đó đã, đi gặp hai người còn lại trước.”

Quý Phạm Thạc cũng dùng cách tương tự để hỏi Hứa Cường và Dịch Vỹ, anh chỉ bảo họ xem ảnh.

Ba kẻ tình nghi xem xong hết ảnh, ba người Quý Phạm Thạc quay về văn phòng, anh dặn Tiểu Đặng: “Tiểu Đặng, cầm ảnh trước đó tôi đưa cho cậu tới nhà họ Lý tìm giày giống với dấu giày trong ảnh, nhớ là cỡ 39. Còn nữa, xem dấu bánh xe nhà anh ta có giống dấu bánh xe trong ảnh không.”

Advertisement

Tiểu Đặng sững sờ: “Trưởng phòng Quý, người đáng nghi nhất hiện giờ không phải Dịch Vỹ sao? Sao lại điều tra Lý Kinh?”

Quý Phạm Thạc nói: “Vừa nãy khi tôi đưa mấy bức ảnh cho ba người xem, phản ứng của ba người họ rất khác nhau. Đầu tiên là Dịch Vỹ là người đáng nghi nhất trước đó, ban đầu vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh, tới khi xem bức ảnh của Bành Bình Hoa, anh ta đã chủ động rút bức ảnh đó ra. Người thứ hai là Hứa Cường, từ đầu tới cuối vẻ mặt anh ta không có gì quá khác biệt. Người thứ ba là Lý Kinh, ban đầu anh ta rất bình thản, tới khi nhìn thấy ảnh của Bành Bình Hoa và Rona, đồng tử của anh ta đã giãn ra. Trong ba người này, chỉ có vẻ mặt Lý Kinh là bất thường nhất. Đồng tử giãn ra chứng tỏ anh ta biết hai người đó, nhưng anh ta lại nói không quen họ, hiển nhiên anh ta đang nói dối. Mặc dù cử chỉ, ánh mắt của anh ta đều rất bình thường, nhưng đồng tử của anh ta đã bán đứng chủ nhân của nó.”

Tiểu Đặng biết nam thần của mình rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi từ việc quan sát vẻ mặt tới bắt hung thủ thế: “Mẹ kiếp, trưởng phòng Quý, anh trâu bò quá đấy, một ánh mắt cũng mò ra được manh mối.”

Mặc dù Trần Hàn bất an, nhưng tốc độ phá án của Quý Phạm Thạc bày rành rành ra đó, anh nói kẻ đó đáng nghi thì chắc chắn anh ta có vấn đề, huống hồ họ cũng không tìm được manh mối nào khác, giờ chỉ có thể liều thử xem sao.

Quý Phạm Thạc cười: “Được rồi, đừng nịnh nữa, mau đi điều tra đi.”

Tiểu Đặng đưa người rời đi, văn phòng trở nên yên tĩnh, ai làm việc của người đó.

Quý Phạm Thạc ngồi trên sofa, Thư Trừng lặng lẽ ngồi cạnh anh. Lúc lâu sau cô mới nói: “Anh chắc chắn không?”

Anh nghĩ một hồi mới hiểu cô đang hỏi mình: “Trong trường hợp này chỉ có thể dựa vào manh mối và trực giác thôi.”

Thư Trừng không tiếp lời, sự im lặng của cô đang ngầm thừa nhận lời người đàn ông này nói. Mặc dù cô mới quen Quý Phạm Thạc mấy ngày, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy yên tâm, tin tưởng khi ở cạnh anh. Có lẽ cảm giác an tâm này bắt nguồn từ sự tin tưởng và ngưỡng mộ, cũng có lẽ nó tới từ sự bình tĩnh, đứng đắn anh thể hiện mấy ngày qua, cũng có thể là từ những thứ khác, ví dụ như mùi thuốc lá nhàn nhạt ấy.

“Anh hút thuốc hả?” Thư Trừng đột nhiên hỏi.

Vẻ mặt Quý Phạm Thạc kinh ngạc: “Sao cô biết?”

“Hôm anh che ô cho tôi tôi có ngửi thấy.”

Trong đầu Quý Phạm Thạc hiện lên cảnh đó, anh mỉm cười: “Thì ra là vậy.” Một lúc sau anh hỏi: “Cô thì sao? Tại sao cô luôn mang theo thuốc an thần bên người?”

Thư Trừng thản nhiên đáp: “Bởi vì chuyện 13 năm trước, bây giờ mỗi lần đối diện với thi thể hoặc người sắp chết, tôi sẽ luôn cảm thấy lo lắng.”

Quý Phạm Thạc nhìn cô, nhướng mày: “Thuốc đó uống nhiều không tốt cho thần kinh đâu.”

Vẻ mặt Thư Trừng vẫn rất bình thản: “Tôi biết, nhưng tôi không cai nổi.”

Khi hai người nói chuyện, điện thoại của Thư Trừng đột nhiên vang lên, cô lấy ra xem, lại là An Khả gọi. Giờ cô đã có thể thêm mấy chữ “nghiện em gái” vào tên danh bạ của anh ấy rồi.

“Thư Trừng, khi nào em rảnh?”

“Chắc phải lúc nữa.”

“Ý anh là khi nào em phá xong vụ án này?”

Thư Trừng nhìn Quý Phạm Thạc: “Trước sáng mai.”

“Trưa mai em rảnh không?”

“Chắc là có.”

“Vậy được, trưa mai ăn cơm với anh.”

Thư Trừng vẫn chưa kịp hỏi nguyên do, An Khả đã tắt máy.

Bỏ đi, về rồi hỏi cũng được.

___

Khi họ nhận được điện thoại của Tiểu Đặng đã là hơn năm giờ chiều, người nghe máy là Quý Phạm Thạc, Tiểu Đặng báo cáo: “Trưởng phòng Quý, quả nhiên như anh nói, chúng tôi tìm được kim tiêm và thuốc trừ sâu trong tủ bếp nhà Lý Kinh. Chúng tôi còn phát hiện giày thể thao nữ cỡ 38 ở cốp sau xe anh ta, dấu giày y như trong ảnh, dấu bánh xe của anh ta cũng vậy. Chúng tôi còn phát hiện ra một vật quan trọng khác, trong hầm để xe nhà Lý Kinh có một căn phòng do anh ta tự đào, trong thùng rác ở phòng đó có thuốc kích dụ.c, qua quan sát có thể thấy căn phòng này chính là nơi anh ta giam giữ người bị hại.”

Khi nghe điện thoại, Quý Phạm Thạc để loa ngoài, chẳng mấy chốc mọi người trong văn phòng đều nghe thấy hết nội dung Tiểu Đặng báo cáo.

Vẻ mặt Trần Hàn nghiêm túc: “Cát Vân, lập tức bắt Lý Kinh ở phòng thẩm vấn về quy án, thả hai người còn lại ra.”

“Vâng.” Cát Vân đáp rồi đưa người rời đi.

Quý Phạm Thạc cười với Trần Hàn: “Chú Trần, lần này chú có thể ngủ ngon rồi.”

Trần Hàn đi lên vỗ vai Quý Phạm Thạc: “Cháu ấy, chỉ dựa vào một ánh mắt đã phá được án, không làm cảnh giám cấp 1 đúng là lãng phí nhân tài.”

Quý Phạm Thạc chỉ cười không nói gì.

Trần Hàn nói tiếp: “Phải rồi, chú từng nói phá xong vụ án này sẽ mời cháu và pháp y Thư ăn cơm, còn gọi cả pháp y Tôn nữa, vừa hay cho hai nhân tài bọn cháu làm quen luôn.”

Quý Phạm Thạc gật đầu: “Nghe chú hết.”

Trần Hàn nghĩ một lúc rồi nói: “Trưa mai thế nào?”

Quý Phạm Thạc thoải mái đồng ý: “Cháu đi được.” Anh nhìn về phía Thư Trừng.

Thư Trừng nhớ tới lời An Khả nói trong điện thoại: “Ngại quá, trưa mai cháu có hẹn rồi.”

Theo Trần Hàn thấy, hẹn gì cũng không thể so với việc ăn cơm cùng bạn trai được, sao cô có thể vắng mặt chứ? Trần Hàn định khuyên nhủ nhưng Quý Phạm Thạc đã cướp lời: “Nếu Thư Trừng có hẹn thì ba người đàn ông chúng ta sao?”

Bạn trai người ta đã lên tiếng rồi, Trần Hàn cũng không tiện nói thêm gì, ông gật đầu: “Vậy được, trưa mai gặp ở Tụ Giai Trai.”

___

Khi Tiểu Đặng về cục, cậu ấy còn mang theo mấy quyển bệnh án.

Quý Phạm Thạc và Thư Trừng mỗi người cầm một quyển đọc, Trần Hàn muốn đọc nhưng ông không hiểu mấy thứ về y học này, chỉ có thể đứng một chỗ. Một lúc sau, thấy Quý Phạm Thạc đặt bệnh án xuống, ông hỏi: “Bên trên viết gì thế?”

Quý Phạm Thạc nói: “Lý Kinh bị yếu si.nh lý.”

Tiểu Đặng cũng không hiểu mấy “sách trời” này, nghe Quý Phạm Thạc nói vậy, cậu ấy rất kinh ngạc: “Anh ta bị yếu si.nh lý còn mua thuốc kích d.ục làm gì? Đầu óc có vấn đề sao?”

Quý Phạm Thạc nói: “Bởi vì có bệnh này nên Lý Kinh càng khao khát mấy vấn đề đó hơn người bình thường, anh ta biết khiếm khuyết của mình nên đã bắt cóc người bị hại, ép họ uống thuốc kích d.ục, dùng dáng vẻ khao khát tình d.ục của họ để thỏa mãn tinh thần của mình trong vấn đề quan hệ tình d.ục, đây là một kiểu nhu cầu tâm lý dị dạng, nó cũng như sát thủ liên hoàn vậy, giết người để có được kho.ái cảm.”

Vụ án kết thúc tại đây, chuyện còn lại được giao cho Trần Hàn.

Khi Quý Phạm Thạc đưa Thư Trừng về nhà vừa hay lại đúng giờ mợ nấu xong cơm. Thấy Quý Phạm Thạc đưa cô về nhà, mợ vẫn luôn muốn Thư Trừng thoát kiếp độc thân sao có thể tha cho hai người được. 

Bà kéo Quý Phạm Thạc vào nhà, ấn anh ngồi xuống ghế, cười tươi rói: “Mấy ngày nay Thư Trừng nhà cô đều nhờ cháu chăm sóc cả, bữa cơm này coi như cả nhà cô cảm ơn cháu.”

Đồ ăn mới chỉ mang lên một nửa, Thư Trừng nói với hai người: “Cháu lên tầng cất túi.”

Lát sau, Quý Phạm Thạc nhận được tin nhắn của Thư Trừng: “Mợ tôi tưởng anh là bạn trai tôi, anh đừng vạch trần. Còn nữa, anh đừng nói với bà ấy tôi đang làm pháp y cho anh.”

Nhìn thấy tin nhắn, khóe môi Quý Phạm Thạc cong lên: “Được.”

Gửi tin nhắn cho Quý Phạm Thạc xong, Thư Trừng lập tức triệu hồi An Khả về nhà ngay.

Vừa hay An Khả đang trên đường về nhà.

Tới giờ ăn tối, một nhà bốn người cộng thêm Quý Phạm Thạc quây quần bên bàn ăn. Đối với ba người Thư Trừng, Quý Phạm Thạc và An Khả, bầu không khí có phần kỳ lạ, nhưng đối với cậu mợ, đây đúng là một ngày vui.

Quý Phạm Thạc thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai, anh gắp đồ vào bát Thư Trừng: “Em gầy quá, ăn nhiều vào.” Đối với Quý Phạm Thạc, cảnh tượng này có lẽ là giả, nhưng lời anh nói lại là sự thật.

Đương nhiên Thư Trừng rất ngại, cô nhìn An Khả, ánh mắt đáng thương ẩn ý: “Mau cứu em với.”

An Khả hiểu ra ánh mắt đó, nhưng anh ấy cũng không tiện ra tay vào lúc này, Quý Phạm Thạc còn như đang hưởng thụ kia mà.

Trong mắt cậu mợ, hành động của Quý Phạm Thạc vô cùng chu đáo, hai ông bà nhìn nhau như đang nói: “Đứa trẻ này được đấy.”

Mợ vui tới nỗi không khép miệng lại được, bà gắp đùi gà vào bát Quý Phạm Thạc: “Phạm Thạc, cháu cũng ăn nhiều vào, đừng khách sáo, cứ coi như người một nhà ăn cơm là được, đừng thấy áp lực nhé.”

Bình thường khi phá án, Quý Phạm Thạc rất nghiêm túc, nhưng tới lúc quan trọng anh vẫn rất biết nịnh người khác: “Mợ, đồ ăn mợ nấu ngon lắm.”

Mợ nghe vậy đương nhiên càng vui hơn, nấu ăn mấy chục năm nay, bà chỉ nghe An Khả và cậu oán thán đồ mặn quá hoặc đồ nhạt quá. Trước đây Thư Trừng hầu như chỉ ăn ở nhà ăn trong trường, khi cô ra nước ngoài, số lần ăn cơm ở nhà càng ít hơn, hiếm khi được nghe người ngoài khen, bà vui tới nỗi trong lòng nở hoa.

“Phạm Thạc, nhà cháu có mấy người?” Mợ bắt đầu lộ trình các bậc phụ huynh luôn đi: Điều tra hộ khẩu.

Nghe vậy, Thư Trừng vội lấy điện thoại ra, lén soạn một tin nhắn.

Quý Phạm Thạc chuẩn bị trả lời thì điện thoại trong túi rung lên. Bình thường anh không quá để ý đến tin nhắn, nhưng Thư Trừng ngồi bên lại đá vào chân anh một cái, Quý Phạm Thạc lập tức hiểu ý cô: Mau xem tin nhắn.

“Xin lỗi anh, nếu như anh cảm thấy không tiện thì có thể viện cớ rời đi trước.”

Quý Phạm Thạc cười với Thư Trừng, dường như đang nói không sao.

Suốt bữa cơm, Thư Trừng luôn nơm nớp lo sợ, trong lòng bộn bề cảm xúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi